Dự Tiệc (Phó Yến)

Chương 2: Về nhà cùng tôi đi



Khi dòng người hối hả ban ngày kéo tấm thân mệt mỏi về nhà, cũng là lúc xa hoa trụy lạc độc thuộc về màn đêm bắt đầu vén lên rèm che.

Trên sàn nhảy là trai thanh gái lịch, cơ thể va chạm lẫn nhau hòa cùng âm nhạc, âm thanh của những ly rượu leng keng chạm nhau tạo nên một bản nhạc đệm len lỏi vào dòng người, những tia lửa vô hình không dễ phát hiện mơ hồ cũng sẽ bùng cháy trong mọi ngóc ngách.

Trong khung cảnh huyên náo, vẫn có một giá vẽ đặt ở một góc không ai chú ý, nơi đó không người không vật hay bất cứ điều gì có thể quấy nhiễu, cũng chỉ ở nơi đó mới có thể quan sát bao quát hết thảy mọi cuộc chơi hoan lạc.

Lúc này trên giá vẽ đặt một chiếc bảng vẽ, chiếc đèn được lắp riêng biệt cho vị trí này chiếu lên bề mặt, người phục vụ trên tờ giấy vẽ đang rót rượu từ cốc đong vào ly, nhưng ánh mắt người nọ lại xuyên qua nơi náo nhiệt cuồng hoan này, chỉ dừng lại trên người một vị nữ khách đang uống rượu.

Từ cửa đột nhiên có người bước tới, chủ quán bar là người hành tẩu nơi đây, lắm tinh mắt, lập tức đi đến chào hỏi.

"Tiểu Tư tổng, hôm nay sao cô có rảnh ghé qua đây thế?" Ông chủ là một người đàn ông đang độ trung niên, sờ sờ vuốt vuốt mép tóc cùng đám tóc vòng cả ra sau một phen, mỉm cười nhìn người đi tới.

(*) Trung niên: tuổi từ 40 đến 50

Người phụ nữ đi vào mặc một chiếc áo sơ mi xanh đậm, tay áo xắn lên để lộ cánh tay mảnh khảnh, hôm nay mái tóc đen dài ngang eo thoải mái buông xõa, cuối cùng là quần tây dài được nhét vào đôi bốt Chelsea cổ vừa, đúng là Tư Kính.

"Đón người." Tư Kính cười cười, ánh mắt quét qua toàn bộ sân khấu, rồi dừng lại ở một góc không bị quấy nhiễu.

Ông chủ nhìn theo ánh mắt cô, lập tức hiểu ngay, cười cười nói: "Thế, tôi qua kia nói với cô Khương một tiếng nhé?"

"Không cần, để em ấy vẽ xong đi." Ánh mắt Tư Kính vẫn luôn dừng ở nơi đó, dưới ánh đèn mờ ảo, trong mắt cô là vô vàn kiên nhẫn, người khác không biết, cũng không thể phát hiện.

"Vậy, được rồi......" Ông chủ xoa xoa tay, chỉ vào chiếc bàn gần nhất, "Nếu không cô ngồi chờ chút, cũng không biết khi nào cô Khương mới vẽ xong nữa."

Tư Kính gật đầu, ông chủ vội vàng ngồi vào chỗ với cô, vẫy tay ra hiệu cho người phục đưa lên một ly nước trái cây trước đây Tư Kính từng gọi qua.

Nước nho vị ngọt thanh xen lẫn chút chua nhẹ, hoà cùng với đá xay tan vào miệng khiến mặt mũi Tư Kính hơi giãn ra, thong thả nói: "Có thể sau này em ấy sẽ không đến nơi này vẽ tranh nữa."

Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến chủ quán bar trong lòng hoảng sợ, e là có chỗ nào đắc tội cô rồi, cuống quít cả lên nói: "Tiểu Tư tổng, có phải chỗ tôi có nơi nào khiến cô không hài lòng hay không? Mặc dù tôi là mở quán bar thật, nhưng trong xương cốt vẫn có chút tôn trọng nghệ thuật, à cái kia nói thế nào nhỉ......"

Ông ta cau mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ đùi nói: "Học đòi văn vẻ! Đúng đúng chính là nói thế này! Mấy năm trước lúc cô Khương vừa tới đây vẽ tranh, tôi đã cảm thấy thú vị rồi, sau này tiểu Hàn tổng lại đặc biệt dặn dò, tôi cũng không thể nào chậm trễ được đúng không!"

Thanh âm biện hộ của ông ta không nhỏ, nhưng trong trường hợp âm nhạc cùng tiếng vui đùa đan xen này, nghe vào tai Tư Kính bất quá cũng bình thường không lớn không nhỏ, chỉ là giữa những lời của ông ta xen vào một câu "Sau này tiểu Hàn tổng lại đặc biệt dặn dò", khiến cảnh tượng trước mặt cô vô hình lại trùng lặp với cảnh tượng của bốn năm trước.

Ngày đó cũng là khung cảnh náo nhiệt như thế, cô cùng Hàn Du Ninh cũng giống như những người khác trong quán bar này, vừa thưởng thức các loại rượu đầy đủ màu sắc, vừa ngồi trên quầy bar nói đùa về việc muốn mang đồ cổ đến rót rượu về uống.

Tính cách Hàn Du Ninh năng nổ lại cởi mở, đem mái tóc dài màu nâu rơi trên sườn mặt mặt vén ra sau tai, nâng ly rượu nhìn quanh quán bar một vòng, tình cờ ánh mắt rơi vào trên người Khương Thanh Yến đang vẽ tranh, sau đó cũng không hề rời đi nữa.

Thường nghe người ta nói vẽ tranh phải yên tĩnh, phải chăm chú, nhưng cô gái ấy lại đến một nơi ồn ào như vậy, cầm điện thoại hướng về phía ánh sáng để vẽ tranh.

Trong ánh sáng thi thoảng đung đưa ngày đó, Hàn Du Ninh có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, đôi mắt lá liễu kia mặc dù không nâng lên, nhưng dưới ánh sáng nhàn nhạt như thế cũng muôn phần linh động.

Tư Kính mới chỉ nhấp một ngụm rượu, cô vừa đặt ly xuống, Hàn Du Ninh đã đi về hướng đó.

Cô nhìn thấy Hàn Du Ninh thu lại nụ cười hờ hững, giơ điện thoại lên chỉ để thắp sáng cô gái đang vẽ tranh, rồi lại nhìn người được mọi người hâm mộ gia thế tiểu Hàn tổng đang cúi người, muốn nghe tiếng ngâm nga nhẹ nhàng của cô gái, cũng nhìn các cô lấy điện thoại thêm WeChat lẫn nhau.

Ngày đó sau khi Hàn Du Ninh quay lại bên người cô, nói cho cô nữ sinh kia tên Khương Thanh Yến, là sinh viên của Học viện Mỹ thuật Lâm Châu, cũng nói với cô Khương Thanh Yến rất đặc biệt, cô ấy có thể bỏ qua tiếng ồn ào nơi quán bar, có thể nắm bắt những hình ảnh thú vị trong dòng người hoan lạc, sau đó đưa nó tái hiện lên trên giấy.

Tư Kính chỉ là lẳng lặng lắng nghe, cầm ly rượu lên, tiếp tục uống cạn rượu trong ly, trong lòng nghĩ, tại sao mình không đến sớm hơn Hàn Du Ninh một bước.

Những suy nghĩ này, nếu bây giờ để Hàn Du Ninh dưới suối vàng biết được, sẽ cảm thấy thế nào đây.

"Tiểu Tư tổng?" Ông chủ quán bar thấy cô không phản ứng gì, bèn đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô.

"Ừ......" Tư Kính định thần lại, hít một hơi thật sâu khép lại hồi ức, "Chắc anh cũng biết, ba năm trước đây em ấy đã đoạt giải, là quán quân chung cuộc của Cuộc thi Mỹ thuật Fiona ở Trung Quốc, giải thưởng này trong ngành hội họa rất có trọng lượng."

Ông chủ gật đầu, "Đúng đúng, tôi vô cùng tự hào về cô ấy!"

Tư Kính đặt ly nước trái cây xuống, quay đầu liếc nhìn ông ta: "Giải thưởng đã đoạt được là ba năm trước đây, nếu ba năm này phát triển thuận lợi, địa vị của em ấy trong giới hội họa sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều."

Ngụ ý là, Khương Thanh Yến mấy năm nay không nhận được bất kì kế hoạch phát triển nào, cho nên mới có thể giống như trước đây.

"Cái này......" Đôi tay của ông chủ bấu chặt trên đùi, không thể không đồng ý cách nói của Tư Kính, "Đúng vậy thật, cô ấy hình như rất tự do, cứ cách một đoạn thời gian tôi lại thấy cô ấy đến nơi này của tôi vẽ tranh."

Tư Kính chậm rãi lắc đầu, lại như là thở dài, "Em ấy là quá mức tự do rồi."

Lúc nói chuyện, Khương Thanh Yến ở đằng kia đã ngừng bút, Tư Kính lập tức đứng lên đi về phía cô ấy.

Xa xa không biết quầy nào ném bể ly, trong đám đông từng tiếng bất ngờ cùng tiếng cãi vã phát ra, ông chủ quán bar nơi nào rảnh để ý Tư Kính, buộc lòng phải dời đi chiến trường.

Một đôi chân dài thẳng tắp hiện ra phía sau khung ảnh lồng kính, Khương Thanh Yến ngẩng đầu lên, chỉ trong một lúc nhất thời như vậy sửng sốt.

Vẻ mặt Tư Kính trầm lặng, áo sơ mi mở ra hai cúc, dáng người cao gầy, trên quần áo mơ hồ còn mang theo hơi thở dân quốc dường như cùng khung cảnh này tách biệt thành hai thế giới, tang lễ ngày đó trông cô như một nữ tướng quân, nhưng hôm nay được ánh sáng mờ tối làm nổi bật, vẻ ngoài anh khí cùng chín chắn càng thêm rõ ràng.

(*) Anh khí: Khí khái to lớn, hào khí (tựa như khí khái anh hùng lẫm liệt hiên ngang), hình dung loại khí chất có một chút soái, một chút mạnh mẽ, còn cả tự phụ

Cô cúi người tiến lại gần, một giọng nói rõ ràng truyền vào tai Khương Thanh Yến: "Vẽ xong rồi hả em?"

"Dạ." Mặt mày Khương Thanh Yến giãn ra, mỉm cười, cố gắng kiềm chế suy nghĩ xúc động muốn kéo ra khoảng cách với cô.

Tư Kính tiếp tục hỏi: "Hai ngày trước người của tôi đến đón em, sao em lại từ chối?"

Đây cũng là lý do hôm nay cô đích thân đến, sau hôm tang lễ Hàn Du Ninh, trợ lý Chu Tự dựa theo dặn dò của cô, trước tiên sắp xếp cho cấp dưới đi đón Khương Thanh Yến về nhà cô, nhưng Khương Thanh Yến không đồng ý.

Lúc đó tình cờ cô có việc phải rời Lâm Châu, hôm nay sau khi trở về liền tự thân đến đón em ấy.

Khương Thanh Yến nghe vậy, hơi cúi đầu, trên trán có vài sợi tóc rơi xuống, cô ấy có chút mất tự nhiên mà vén tóc ra sau tai, "Người tới nói với em mấy ngày nay chị không ở đây, em sợ một mình đợi sẽ gây thêm phiền phức cho chị, nên mới muốn đợi chị trở về mới tính tiếp......"

Sự mỏng manh trong đôi mắt cô ấy đặc biệt hấp dẫn trong ánh sáng mờ ảo, sau khi nói xong còn vô thức cắn môi dưới càng làm tăng thêm phần mỏng manh này.

Tư Kính khẽ cười hỏi: "Tại sao lại nói một mình đợi sẽ gây thêm phiền phức cho tôi hửm?"

Khương Thanh Yến dừng một chút, sau đó nghĩ ngợi rồi nói: "Bởi vì không biết trong nhà chị có những người nào, hơn nữa có chỗ nào không thể vào không, cần phải chú ý cái gì. Cấp dưới của chị nhất định không biết rõ ràng hết mấy thứ này, em cũng lo lắng mắc lỗi mà......"

Giọng nói cô ấy trong trẻo, lúc lời vừa rồi đáp xuống càng thêm trầm thấp, mang theo chút giận dỗi, lại như là, nói lời tâm tình với người yêu rung động lòng người như thế.

Nụ cười của Tư Kính càng sâu, một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, cho dù Hàn Du Ninh dưới suối vàng có biết có trách cô nhiều năm mơ ước, cô cũng nhận.

Cô vươn tay, âm thanh êm dịu: "Mấy ngày trước tôi không ở Lâm Châu, hôm nay vừa trở về tôi đã đến đây đón em, cùng tôi về nhà đi."

Khương Thanh Yến dịu ngoan cười rộ lên, đặt tay vào lòng bàn tay cô, "Được."

Tư Kính đưa Khương Thanh Yến rời khỏi quán bar, tiếng ồn ào dần dần nhỏ đi, cô nói: "Những dụng cụ vẽ tranh đó tôi sẽ bảo ông chủ giúp em giữ lại."

"Vâng, được ạ." Khương Thanh Yến trả lời, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào sườn mặt Tư Kính.

Cùng Hàn Du Ninh ở bên nhau nhiều ba năm, cô ấy đã nhiều lần gặp qua Tư Kính.

Là nhân tài kiệt xuất trong giới đồ cổ ở Lâm Châu, Tư Kính rất có danh tiếng ở bên ngoài, xem như là bạn thân lúc nhỏ của Hàn Du Ninh, Tư Kính cũng đạt được điểm tuyệt đối, mỗi lần gặp nhau chỉ thoáng gật đầu với cô ấy, chưa từng nảy sinh chút ảnh hưởng nào giữa cô ấy và Hàn Du Ninh.

Ngoại trừ việc cô ấy phát hiện ra Hàn Du Ninh đối với Tư Kính là yêu mà không được, chỉ ngoài chuyện này.

Lúc này Tư Kính lại mở miệng: "Có đôi khi tôi sẽ đến nơi khác bàn công việc, thường thường là đi mấy ngày, cũng có khi là đi lâu hơn nữa."

Khương Thanh Yến thu hồi suy nghĩ, trên mặt mang theo nụ cười quan tâm, "Chuyện này, chị không cần phải nói với em."

"Như vậy không được," Tư Kính đảo mắt qua, giọng nói ngậm cười nhưng lại mang theo chút không cho người ta kháng cự, "Nếu tôi đã muốn đưa em về nhà, đương nhiên sẽ không giống sống một mình nữa."

Đối với Khương Thanh Yến, cô cũng không có ý định che đậy điều gì không cần thiết, lòng khao khát của cô đối với Khương Thanh Yến, cô muốn nói cho Khương Thanh Yến biết.

Khương Thanh Yến lắc đầu, "Em chỉ là cảm thấy, có đôi khi chị rất bận, nên, cũng không cần phải báo cáo với em đâu."

Tư Kính siết thật chặt cái nắm tay của hai người, ánh mắt sâu thẳm: "Vậy tôi bây giờ sẽ giải thích, về sau cứ làm như vậy."

Khương Thanh Yến nói tiếng "Dạ", lại mỉm cười với cô, đem vai diễn dịu ngoan diễn đến trình độ cao nhất.

Xe dừng ở giao lộ, Chu Tự đang đợi ngoài cửa xe, vừa nhìn thấy hai cô đi tới liền mở cửa ghế sau.

Tư Kính vào xe trước, sau đó Chu Tự lại mở cánh cửa một bên khác, nhưng Khương Thanh Yến lại dừng bước không vào.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy, cánh cửa này giống như một cái hố đen, nó sẽ nuốt chửng những ai bước vào đó đến không dư một mảnh xương nào.

Tư Kính ngồi ở ghế sau vươn tay ra với cô ấy, bên khóe môi vẫn còn ngậm cười.

Ánh đèn bên đường cũng không thể chống lại sự mờ tối trong xe, hình ảnh của Tư Kính như thể một sứ giả sẽ kéo mọi người vào địa ngục.

Trong lòng Khương Thanh Yến dậy sóng, cô biết lên chiếc xe này sẽ có ý nghĩa gì.

Trên thực tế, kể từ khi cô gọi Tư Kính ở tang lễ của Hàn Du Ninh, cô đã đoán được những gì cô sắp phải đối mặt.

Cô cố tình từ chối Tư Kính cho người đến đón, chính là vì đợi Tư Kính trở về Lâm Châu, nhìn xem Tư Kính sẽ làm sao đối xử với cô.

Cô hài lòng vì tối nay Tư Kính tự mình đến đón cô, nhưng cô cũng phát hiện Tư Kính hình như có chút khác biệt so với những gì cô đã thấy trước đây.

Không phải vẻ bề ngoài, mà là ánh mắt.

Trước đây, lúc ở bên cạnh Hàn Du Ninh, Tư Kính sẽ không liếc nhìn cô nhiều thêm một lần, nhưng đêm nay, trong ánh mắt Tư Kính chính là dục vọng chiếm hữu lan tràn.

"Sao vậy em?" Thấy cô ấy thất thần, Tư Kính cười, quan tâm nhiều hơn.

"Không sao ạ......" Khương Thanh Yến rũ mắt xuống, lại ngẩng mặt lên với một nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, vừa trả lời vừa nắm tay Tư Kính bước lên xe, "Chỉ là mới phát hiện ra hôm nay hôm nay chị không dùng dây ruy băng để buộc tóc thôi."

Tư Kính cười mà không nói, chỉ tiến lại gần thắt dây an toàn cho cô ấy.

Chu Tự đóng cửa xe, ánh sáng bên ngoài bị cản lại, trong xe không bật đèn đọc sách, bên ngoài xe vừa vặn cách đèn đường cũng không quá gần, cho nên trong xe càng thêm tối, như thể sau này cũng không còn ánh sáng nữa.

Khương Thanh Yến đè lại ngực, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực đến khó chịu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Kính: Có loại trực giác sắp thoát kiếp FA rồi