Dư Tình Nan Liễu

Chương 114: Bóng tennis



Tin tức kết hôn vừa được công bố đã leo thẳng lên top 1 hot search, Fan CP của hai người ngập trong biển đường vui mừng khôn siết.

Hiển nhiên là đoạn video < Bá đạo ảnh hậu cùng cô vợ nhỏ tổng tài của nàng > lại một lần nữa được đào lên.

Ân Như Ly nhìn điện thoại, ngẩng đầu hỏi Ada: "Tôi trông giống cô vợ nhỏ lắm à?"

Ada chớp chớp mắt, "Tổng tài anh minh thần võ bá khí trắc lậu, một chút cũng không giống!"

Ân Như Ly chỉ chỉ màn hình, "Vậy tại sao lại có nhiều người ấn thích như vậy?"

"....."

Lời này vô pháp tiếp!

Ada hắng hắng giọng, cười ngâm ngâm nói: "Những người đó ghen ghét lão bản có thể ôm được một mỹ nhân như phu nhân về nhà."

Ân Như Ly nhướng mày, "Gần đây công lực vuốt mông ngựa của Ada tăng không ít, có phải công việc quá nhẹ nhàng, dung lượng não còn trống nhiều quá hả?"

Biểu cảm của Ada cứng đờ, ra vẻ trấn định nói: "Tôi là fan hâm mộ chân chính của phu nhân, đây toàn bộ đều là cảm khái phát ra từ phế phủ."

Ân Như Ly cũng không làm khó nàng, suy tư một lát, nói: "Làm một đoạn video < Bá đạo tổng tài và cô vợ nhỏ ảnh hậu của nàng > đi, cứ tìm đoàn đội lần trước đầu tư làm, bọn họ làm cũng không tồi lắm."

Ada đánh giá biểu tình của lão bản, hình như không có nói giỡn.

"......"

Có phải lão bản càng ngày càng ấu trĩ không?

"Có vấn đề?" Ân Như Ly hỏi.

"Không có!" Ada ngẩng đầu ưỡn ngực, "Thề sống chết bảo vệ địa vị công của bá đạo tổng tài!"

Ân Như Ly nhíu mày, "Tôi như vậy có phải là quá ngây thơ không?"

"Hoàn toàn không có!" Ada kiên định lắc đầu, "Có thể có một nửa kia lãng mạn như Ân tổng đây, phu nhân thật sự là một nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này."

Ân Như Ly: "Tuy rằng cái vỗ mông ngựa này có chút thô, bất quá nghe lại rất thư thái."

Ada: "Hắc hắc, lời tôi nói đều là lời thật lòng."

Ân Như Ly: "Đi làm việc đi, vực dậy tinh thần bộ phận quan hệ công chúng cho tôi."

"OK!" Ada làm dấu tay ra hiệu, rời đi

Ân Như Ly lại xem đoạn video cô vợ nhỏ tổng tài một lần nữa, bĩu môi, buông điện thoại.

...........

Trên đường về nhà, Mạc Vân Sam mở điện thoại ra, phát hiện trên Weibo lại nổ tung rồi.

"Ô ô ô, nữ vương tân hôn vui vẻ! Em vĩnh viễn yêu thích chị!"

"Lão bà của em chạy theo người khác rồi, nhưng em vẫn sẽ chúc chị thật hạnh phúc!"

"Nữ vương em yêu chị! Kết hôn thì kết hôn nhưng đừng có quên sự nghiệp nha!"

"Có được cho bản thân một mái ấm hạnh phúc, nhóm fan tụi em cũng cảm thấy vui vẻ thay chị! Phải chiếu cố bản thân thật tốt đó!"

"......"

Nàng lại mở mục tin nhắn lên xem, có một số đoạn tin không dễ nghe lắm, nhưng đại đa số fan đều lựa chọn chúc phúc.

Tuy rằng kết hôn là chuyện của mình, Mạc Vân Sam không để bụng người khác nói cái gì, nhưng được nhiều fan ủng hộ như vậy vẫn là khiến nàng cảm thấy rất cảm động.

Nàng giơ tay làm hình trái tim, chụp một bức ảnh.

Tiêu đề: "Cảm ơn."

Ngắn gọn hai chữ, là những gì mà nàng muốn nói với fan của mình.

Sau này, nàng vẫn sẽ trở thành niềm kiêu ngạo lớn hơn nữa của bọn họ.

.......

Lần trước vốn dĩ là tính nằm trên sô pha câu hồn hồ ly tinh, kết quả là đụng phải Ada, để lại trong lòng Mạc Vân Sam một bóng ma rất lớn. Cho nên hiện tại, Mạc Vân Sam trước tiên là sẽ gọi điện thoại cho hồ ly tinh trước, xác nhận cô đang ở một mình mới yên tâm mặc áo ngủ gợi cảm dựa nghiêng trên sô pha, hai chân thì giao nhau gác lên bàn trà, thon dài lại bóng loáng.

Ân Như Ly đỗ xe dưới gara, trực tiếp đi thang máy lên, vừa tiến vào liền nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.

Cô tùy tay ném túi sang một bên, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi trên cùng, đến gần.

"Mạc thái thái buổi tối vui vẻ, muốn ăn gì nào?" Mạc Vân Sam nâng chân, đáp lên eo vợ mình, từng chút từng chút di chuyển lên trên.

"Ân thái thái làm cái gì tôi liền ăn cái đó, không kén ăn." Ân Như Ly cầm lấy cổ chân trắng nõn, dùng lực kéo về phía sau, người trên sô pha bị kéo ly khai vị trí ban đầu.

Phía sau Mạc Vân Sam không có gì chống đỡ, ngã ra, nằm yên ở đó.

Ân Như Ly cúi người, hôn nhẹ lên môi vợ mình một cái, lại hôn lên chóp mũi một cái, "Tôi đi tắm đã."

Mạc Vân Sam câu lấy eo cô, "Gấp cái gì, trời cũng chỉ mới tối có một nửa, sớm thế đã gặp Chu Công chi lễ, rất là ngại đó."

Ân Như Ly chống hai khuỷu tay hai bên sườn của Mạc Vân Sam, ngón trỏ nhẹ liêu tóc nàng, "Cậu mặc thế này nằm ở đây, không phải là đang chuẩn bị bữa tối cho tôi sao?"

"Là tôi muốn tâm sự với cậu, ở nhà của mình không thể ăn mặc mát mẻ một chút sao?" Mạc Vân Sam híp mắt cười rộ lên, hệt như một tiểu bạch thỏ vừa thực hiện được trò đùa dai.

Ân Như Ly gật gật đầu, "Vậy nói cái gì."

Mạc Vân Sam nhíu mày, "Nhìn thấy tôi mặc thành như vậy, chỉ muốn nói chuyện phiếm với cậu, sao cậu có thể bình tĩnh như vậy nhỉ? Có phải cậu không còn yêu tôi nữa không? Hứng thú với tôi cũng giảm bớt? Hay là thích tiểu cô nương nào rồi?"

Ân Như Ly hiểu rõ, "Xem ra cậu vẫn là muốn cùng tôi làm vài chuyện có ý nghĩa."

Nói xong đầu liền áp xuống.

Mạc Vân Sam nâng tay chắn giữa hai người, "Tôi là muốn tâm sự với cậu, cậu đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn."

"Ừm, cậu nói đi."

Mạc Vân Sam cảm nhận được hai cánh môi mỏng chạm vào lòng bàn tay, có chút lạnh, lại có chút mềm.

Tôi nói chuyện của tôi, cậu làm chuyện của cậu?

Mạc Vân Sam dỗi nói: "Cậu có thể nghiêm túc một chút không!"

"Rõ ràng là tôi đang nghiêm túc thưởng thức bữa tối của mình." Ân Như Ly nắm lấy tay Mạc Vân Sam, kéo qua một bên.

"Sao hôm nay lại hào phóng công bố tin tức kết hôn như vậy?" Mạc Vân Sam nói, "Tôi còn tưởng rằng cậu lại nói cái gì mà bận tâm thân phận diễn viên của tôi, không thể công khai qua loa như vậy."

Hai mắt Ân Như Ly híp lại, "Là do cậu không muốn nhanh như vậy cử hành hôn lễ, tại sao tôi phải giấu? Gả cho tôi cũng không phải là chuyện mất mặt gì, đã như thế, tại sao không thể hào phóng thừa nhận?"

Mạc Vân Sam phồng má, "Cho nên cậu một chút cũng không cảm động? Một ảnh hậu mê đảo biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ công bố đã có vợ chính quy, cũng là sẽ làm thương tổn không biết bao nhiêu nhân tâm người!"

Ân Như Ly nhéo mặt vợ mình, "Lớn từng này rồi, còn học theo bạn nhỏ, giả vờ nũng nịu."

"Cậu có phải là con người hay không! Trừ bỏ chọc cho tôi sinh khí ra thì còn làm được cái gì?!" Mạc Vân Sam giơ tay đặt lên đầu Ân Như Ly hung hăng xoa xoa, đầu tóc nguyên bản đen nhánh nhu thuận biến thành một đống cỏ dại.

Ân Như Ly đè thấp thân mình, nói nhỏ: "Cho nên không phải trước tiên tôi đã công bố tin tức chúng ta kết hôn sao? Chờ cho bộ phim của cậu nhận được giải thưởng, chúng ta liền cử hành hôn lễ."

Mạc Vân Sam ngẩn ra một lúc, nói: "Còn chưa có bắt đầu quay, cậu đã biết là có thể nhận giải rồi sao?"

Ân Như Ly cong môi: "Vợ của tôi nghiêm túc làm việc, không làm thì thôi đi, đã làm thì chắc chắn thành công, còn là tốt nhất, nhất định là có thể lấy được giải thưởng."

"Sao cậu có thể tốt như vậy?" Hốc mắt Mạc Vân Sam ướt át, "Để tôi cũng không đành lòng hung dữ với cậu."

Hôn lễ thoạt nhìn thì rất lãng mạn, nhưng bắt đầu chuẩn bị rồi mới biết, ít nhất cũng phải tốn mấy tháng mới xong. Những cặp đôi trước đó mặn nồng tha thiết bao nhiêu đều vì thời điểm chuẩn bị cho hôn lễ mà đường ai nấy đi, có thể thấy được từng phân đoạn trong đó có bao nhiêu phiền toái.

Hiện tại chuyện sự nghiệp mới đi vào quỹ đạo, Mạc Vân Sam không nghĩ sẽ phân tâm cho chuyện khác nữa.

Chuyện mà nàng muốn nói, chính là chuyện này. Một dự án phim ảnh từ lúc chuẩn bị các khâu bắt đầu cho đến lúc công chiếu thành phẩm ít nhất cũng phải tốn một hai năm, không biết đến khi nào mới có tâm tư nghĩ đến chuyện hôn lễ.

Cũng may, nàng có một người vợ biết thiện giải nhân ý.

Ân Như Ly câu lấy đai đeo trên vai Mạc Vân Sam, "Bây giờ có phải là được ăn bữa tối rồi không?"

Mạc Vân Sam lắc đầu.

Ân Như Ly: "Còn muốn nói chuyện phiếm?"

Mạc Vân Sam: "Tôi muốn mua một công ty."

Ngữ khí nhẹ nhàng hệt như muốn mua một cái túi.

Ân Như Ly không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nói: "Có chút quý, phải thảo luận lợi tức trước đã."

Khóe miệng Mạc vân Sam rũ xuống, "Tôi còn cho rằng cậu sẽ bàn tay vung lên, tiêu vì hồng nhan."

Ân Như Ly: "Anh em ruột còn tính toán với nhau, coi như là cậu mượn trước, trả xong gốc rồi tính đến lãi."

Mạc Vân Sam: "Vắt cổ chày ra nước!"

"Cũng không phải là lần đầu cậu biết." Môi cũng Ân Như Ly di chuyển dọc theo cằm của Mạc Vân Sam ra đến sau tai, hơi thở ấm áp không ngừng phả ra từ chóp mũi.

Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, cổ hơi ngưỡng ra sau, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên nhè nhẹ: "Cậu còn chưa có tắm đó."

"Tắm cùng nhau."

Ba chữ này hệt như chú ngữ mê hoặc nhân tâm, gọi Mạc Vân Sam từ trên sô pha dậy, đi vào phòng tắm.

......

Sau khi Mạc Vân Sam cân ký xong, trên mặt liền xuất hiện một tầng sương dày.

Nàng đẩy cửa thư phòng ra, không tiếng động đi đến bên cạnh Ân Như Ly, hét vào lỗ tai đối phương: "Đều tại cậu, tôi béo lên cả hai cân rồi nè!"

Ân Như Ly đang đeo tai nghe mở họp chỉ đạo công việc cho các trợ lý, không phát giác có người tiến vào, bên tai đột nhiên bị thổi gió nóng, cô cả kinh cả người đều run lên, thiếu chút nữa là nhảy dựng khỏi ghế.

Nhóm trợ lý trong màn hình video không hẹn mà cùng nhau cắn chặt răng, cố gắng nhịn cười.

Ân Như Ly nhanh chóng để lại một câu "Mọi người thảo luận trước đi." liền đóng máy tính lại.

"Có phải tôi tới không đúng lúc rồi không? Cậu cứ bận việc của cậu đi, tôi ra ngoài trước." Khóe mắt Mạc Vân Sam rũ xuống.

Ân Như Ly giữ chặt cổ ta nàng, kéo người ngồi lên đùi mình, "Cậu đến lúc nào cũng đúng lúc cả."

Mạc Vân Sam câu lấy cổ hồ ly tinh, vẻ mặt hung ác, "Đều tại cậu hai ngày trước mặc kệ để tôi ăn uống thả cửa, khiến tôi béo lên rồi nè!"

Ân Như Ly ôn nhu nói: "Cậu không nói đạo lý, tôi đã nhắc nhở cậu là nên khống chế khẩu phần rồi mà."

"Dù sao cũng tại cậu!" Mạc Vân Sam cụng cụng trán hồ ly tinh hai cái, không dùng lực, nàng biết lực sẽ phản lực.

Ân Như ly mỉm cười, ánh mắt sủng nịch, "Vậy Ân thái thái muốn tôi đền bù thế nào?"

Hồ ly tinh kiên nhẫn lại ôn nhu, Mạc Vân Sam cũng ngại cáu kỉnh, đành phải rầu rĩ nói: "Vận động với tôi."

"Vận động, tôi rất thích." Lòng bàn tay Ân Như Ly bao lấy ngực người trên đùi mình, "Ở chỗ này sao?"

"Trong đầu cậu chứa cái gì vậy!" Mạc Vân Sam hung hăng đánh một cái lên cái tặc thủ kia, "Ý tôi nói là vận động đứng đắn, cùng đánh tennis với tôi, gần đây không phải có một sân tennis không tồi sao, cậu còn thường xuyên cùng người khác đến không biết bao nhiêu lần."

Một câu cuối cùng nhấn nhá đặc biệt nặng, lộ ra một sợi dấm chua.

Ân Như Ly không tự giác siết chặt vòng tay, "Tôi và cậu ta không có quan hệ gì cả, cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi cũng chưa từng để cậu ta vào nhà lần nào."

Mạc Vân Sam ngẩn ra, ước chừng một phút sau mới mở miệng: "Lúc trước tôi hiểu lầm hai người các cậu, có phải cậu rất khổ sở không?"

Ân Như Ly lắc đầu, "Chuyện đó tôi cũng có phần sai, tôi nên suy xét nhiều một chút, nếu là tôi nhìn thấy tin tức như vậy, chắc chắn cũng sẽ tức giận."

Mạc Vân Sam nâng mặt vợ mình, hôn hôn khóe môi, "Sau này không nói chuyện này nữa."

Ân Như Ly nghiêm túc nói: "Tôi chưa từng thân mật với người khác, những tin đồn trên mạng đều là do truyền thông viết loạn."

"Ừm, tôi tin cậu."

Mạc Vân Sam xoay mặt Ân Như Ly đối diện mình, cười tủm tỉm nói: "Hồ ly tinh nhà tôi thật sự rất quyến rũ, làm gì có người nào có thể chống đỡ được, sớm đều đổ ở cửa nhà không đi rồi."

Ân Như Ly bắt được cái tay nghịch ngợm kia, giữ chặt, "Không phải nói muốn đánh tennis sao, cậu đi chuẩn bị đồ trước đi, tôi công đạo với trợ lý một chút."

Mạc Vân Sam lại "ba" một cái lên môi hồ ly tinh nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Ân Như Ly mới vừa nói xong các công việc liên quan khác cho trợ lý, đầu óc "oanh" một tiếng, ngay cả "tan họp" cũng chưa nói liền như gió lao ra ngoài.

Một đám trợ lý bên kia video không biết có nên tắt máy hay không.

.....

Trong phòng tập thể hình, Mạc Vân Sam ngồi xếp bằng dưới đất.

Mấy quả bóng tennis màu xanh lăn lung tung trước mặt nàng.

Trong tay nàng là một quả bóng tennis có viết mấy chữ tiếng anh trên đó, ném lên, chụp được, lại ném lên, lại chụp được.

Ân Như Ly vọt vào tới, hóa thạch.

"Sao lại ngồi ở chỗ này? Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi." Cô bình thản ung dung mà nhặt mấy quả bóng lên, cất vào ống cầu.

Qủa bóng lại lần nữa rơi xuống tay Mạc Vân Sam.

Nàng chỉ chỉ mấy chữ tiếng anh phía trên, hỏi: "Judy là ai?"

Ân Như Ly bình tĩnh nói: "Một người từng hợp tác làm ăn, làm việc rất ngu ngốc, hợp tác được một lần, tôi hận không thể đánh cô ta."

Mạc Vân Sam gật gật đầu, lại từ trong ống cầu lấy ra một quả tennis khác, "Vậy Wendy thì sao?"

Ân Như Ly: "Người này quá si mê tôi, lúc nào cũng quấy rầy tôi."

Mạc Vân Sam: "Virginia? Tên này thật khó đọc."

Ân Như Ly: "Là một thương nhân hải ngoại, làm rất nhiều việc xấu, nhân phẩm không tốt, tôi thay trời hành đạo."

"Cậu tốt xấu gì cũng là một tổng tài, biện loại lý do sứt sẹo như vậy không cảm thấy xấu hổ sao?"

Mạc Vân Sam nhếch môi tiến đến gần, "Mấy cái tên này tôi đều cảm thấy rất quen tai, là những người đã từng có tin đồn với tôi, là cậu mượn tennis để hả giận đúng không? Judy cũng đều là tin đồn cả 800 năm trước rồi, cậu thật đúng là thù dai."

Nàng tiến đến gần cổ Ân Như Ly ngửi ngửi, "Tôi ngửi được vị dấm năm xưa đâu đây nè."

Ân Như Ly mặt dày nói: "Người nước ngoài thì cũng chỉ có mấy cái tên vậy thôi, tên giống nhau thì có gì là lạ."

Mạc Vân Sam làm như tự hỏi: "Cậu nói như vậy ngược lại cũng rất hợp lý." Thở dài, hơi chút thất vọng, "Tôi còn tưởng rằng đầy là chứng cứ thể hiện cậu đặc biệt đặc biệt đặc biệt yêu tôi, nguyên lai là không phải a!"

Ân Như Ly không nghĩ ngợi nói: "Không phải."

Mạc Vân Sam cưới hì hì lắc đầu, "Ghen thì cứ nhận là ghen, cậu tiêu sái một chút thừa nhận, tôi cũng sẽ không chê cười cậu lén lúc dùng tennis để trút giận thế này....hành vi đáng yêu."

"Biết bản thân béo còn không nhanh chóng đi vận động! Đi thôi!" Ân Như Ly cướp lấy bóng trong tay Mạc Vân Sam, một lần nữa nhét về lại ống cầu, đậy nắp lại, xoay người liền đi ra ngoài.

Nhưng người còn chưa đi ra ngoài, lỗ tai đã dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đỏ lên.

Mạc Vân Sam nhìn bóng dáng của quỷ biệt nữu, ý cười đều tràn ra khỏi con ngươi.

Nhón chân, cả người xoay vòng nhảy, trong miệng cũng hừ khởi nhẹ nhàng cười nhỏ.

Ân Như Ly nghe được thanh âm đầy vui sướng phía sau, ngoái đầu nhìn lại, "Này đó đều là đối tượng có tin đồ với cậu, bọn họ có thể nhẹ nhàng làm được những chuyện mà tôi không làm được, mỗi một người, đều làm tôi vô cùng ghen ghét."

Mạc Vân Sam bước ra vài bước, hôn lên tới.

Đời này, nàng nhất định nhất định, sẽ không bỏ lỡ hồ ly tinh lần nào nữa. Cho dù đi đến cuối cùng của sinh mệnh, cũng sẽ không bỏ cô rời đi trước.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Bá đạo ảnh hậu: Lão bà của tôi thật đáng yêu.

Bá đạo tổng tài: Không cho nói tôi đáng yêu!

Bá đạo ảnh hậu: Qủa nhiên rất đáng yêu.

- ------

Editor: