Dư Tình Nan Liễu

Chương 13: Nhớ người 13



Chết khô?

Sao có thể chứ?

Trong phòng ngủ ánh đèn ám muội, bên trong được phong cảnh kiều diễm lấp đầy.

Từ cuối giường di chuyển lên trên, tấm chăn tơ tằm màu xanh lạnh lẽo củng khởi hình dáng một người, cuối cùng là một trương khuôn mặt diễm lệ.

Trên má bày ra mây đỏ, mồ hôi thấm ướt mặt mày, răng khẽ cắn lấy môi dưới, nốt ruồi nhỏ trước mắt càng thêm sống động, thêm vài tia vũ mị.

.......

Ân Như Ly đi chân trần vào phòng tắm, mở vòi nước, để cho cột nước tinh tế lao ra khỏi vòi hoa sen, tí tách tí tách chảy xuống.

Nữ nhân được bọc bên trong hơi nước nhắm mắt lại, hai tay dán lên mặt, đem mái tóc từ trán vuốt ra sau đầu.

Dòng nước ấm áp theo gương mặt chảy xuống, mang đi dính nhớp khó chịu. Trên lông mi cũng đọng lại bọt nước, tích tích doanh nhuận.

........

Tiếng nước biến mất, Ân Như Ly phủ thêm áo tắm dài màu trắng đi ra khỏi phòng tắm, trên tấm thảm dưới mặt đất lưu lại dấu chân ướt át của cô, không tính là rõ ràng, càng đi về phía trước càng không được đủ đầy, cho đến khi hơi nước ở lòng bàn chân hoàn toàn biến mất.

Thời điểm Ân Như Ly thổi tóc ánh mắt lại không có tiêu điểm, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Trên mặt đã không còn ý cười doanh doanh thành thạo trước mặt người khác nữa.

........

Sân trường đại học, tiếng chim hót côn trùng kêu ngân vang, nắng hè chói chang, ánh mặt trời phơi phới đến nỗi mặt đường nhựa cũng bốc lên nhiệt khí, giống như một cái vỉ nướng thật lớn nướng lấy người đi đường tới lui.

Nữ sinh trong ký túc xá hầu hết đều ăn mặc mát mẻ.

Nhưng một số trong đó thì lại khác.

"Hồ ly tinh, ngón tay của mình bị giấy cắt trúng rồi, đau quá a ~" một nữ sinh tóc mái ngang mày nghiêng đầu tựa vào vai một nữ sinh bên cạnh, anh anh anh làm nũng.

Nữ sinh buột tóc đuôi ngựa cao cao bên cạnh bắt lấy đốt ngón tay của nàng, kéo đến bên môi, ngậm lấy.

Nữ sinh mái ngang lồng ngực khẽ rung lên.

Mạc Vân Sam và Ân Như Ly của thời đại học mặt mày vẫn còn chưa rút đi vẻ non nớt, trên mặt cũng mang theo chút thanh nộn của trẻ con, nhưng bản tính hồ ly tinh của Ân Như Ly đã sớm từ lúc này bắt đầu hiện ra.

Mà Mạc Vân Sam của lúc này còn chưa hoàn toàn biến hóa, luôn bị trêu chọc đến mặt đỏ tía tim đập nhanh.

Tay của Ân Như Ly chậm rãi từ đốt ngón tay chuyển dời đến cổ tay, ngón tay của cô đặt trên dây mạch của Mạc Vân Sam, nó đang nhảy rất nhanh.

"Còn đau không?" Ân Như Ly hỏi.

Mạc Vân Sam thu hồi ánh mắt ngốc lăng của mình, nhỏ giọng lầu bầu: "Khá hơn nhiều rồi, nhưng mà da thịt của mình non mịn, vẫn còn chút đau."

Ân Như Ly lại lần nữa dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao lấy đầu ngón tay của nàng.

Sau một lúc lâu lại hỏi, "Hiện tại thì sao?"

Mạc Vân Sam thu tay về, "Không sai biệt lắm, để tự mình hồi phục." Nếu lại thêm vài lần nữa, trái tim này sẽ phải bãi công mất.

Ân Như Ly câu môi: "Cậu thẹn thùng sao?"

Mạc Vân Sam dịch ghế sang bên cạnh một chút, mắt trợn trắng: "Tại sao mình phải thẹn thùng? Người thẹn thùng phải là cậu mới đúng, cậu có phải đã mơ ước sắc đẹp của mình từ lâu rồi không, nhân cơ hội này ăn đậu hủ của mình?"

Ân Như Ly cũng nhích ghế qua một chút, biểu tình vô tội: "Sao Vân Sam lại nói như vậy? Mình cũng không phải là nam sinh, sao có thể ăn đậu hủ của cậu chứ? Hay là cậu cảm thấy chúng ta và những nữ hài tử khác có cái gì không giống nhau?"

"Rất không giống!" Mạc Vân Sam thẹn quá hóa giận, "Nữ hài tử khác không có khiến người ta chán ghét như cậu! Nữ hài tử khác nắm lấy tay mình mình sẽ cảm ơn người ta giúp mình giảm đau, cậu như hiện tại mình thấy chính là đang chơi trò lưu manh!"

Lúc đó các nàng còn chưa ở bên nhau, nhưng tâm của Mạc Vân Sam sớm đã đối với Ân Như Ly sinh ra vừa chán ghét lại vừa yêu thích, thật sự rất mâu thuẫn. Mỗi ngày trôi qua còn phải sợ tiểu tâm tư yêu thầm của mình bị phát hiện, thế cho nên động hay không động một chút liền dựng lông.

Ân Như Ly rũ mắt xuống, lông mi run rẩy, dường như rất bi thương.

"Vân Sam vẫn là rất chán ghét mình a? Mình cho rằng chúng ta đã là bằng hữu." Cô nói.

Mạc Vân Sam cương thanh nói: "Cậu đừng ở trước mặt mình giả đáng thương, mình sẽ không tin đâu."

Ân Như Ly lắc đầu, đem ghế nhích ra xa một chút, cúi đầu đọc sách.

Bóng dáng cực kỳ cô đơn.

Mạc Vân Sam ở trong lòng đấu tranh vài hiệp, cuối cùng vẫn là nhích ghế tới gần, chọc chọc cánh tay Ân Như Ly.

"Không phải cậu không biết, con người của mình chính là có tính tình rất lớn, hơn nữa mình cũng chưa nói cậu không phải là bằng hữu của mình." Nàng thấp giọng nói.

Bộ dạng trông rất khó xử.

Khóe môi Ân Như Ly hơi hơi nhếch lên, thân mình chuyển hướng xoay về phía Mạc Vân Sam, nhướng mày: "Mình nhớ ra rồi, vừa rồi Vân Sam dựa vào người mình làm nũng, mình liền biết cậu vẫn rất thích mình."

Mạc Vân Sam ý thức được bản thân lại bị chơi, hàm răng nghiến chặt đến phát ra tiếng khanh khách.

Nhưng giây tiếp theo, Ân Như Ly ở trước mặt bỗng nhiên biến mất, Mạc Vân Sam kinh hoảng nhìn xung quanh, bốn phía trống rỗng, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình nàng.

"Hồ ly tinh! Hồ ly tinh cậu ở chỗ nào? Hồ ly tinh!"

Mạc Vân Sam phát ra tiếng kêu sợ hãi từ trên giường bật dậy, lúc này trời chỉ vừa mới hừng sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy bày biện ở trong phòng khách sạn.

Người trên giường giơ tay sờ sờ mặt mình, ướt át lại lạnh lẽo.

Ngay cả nước mắt cũng không có độ ấm.

Lại mơ thấy chuyện trước kia.

Mạc Vân Sam một lần nữa nhắm mắt lại, hai chân cong lên, dùng tay ôm lấy, trán đặt trên đầu gối.

Ký ức mười năm trước tại sao lại rõ ràng như vậy?

Thật là quá không xong.

Tĩnh tọa hồi lâu, Mạc Vân Sam mới đứng dậy kéo mở bức màn ra, bên trong phòng cũng bởi vì vậy mà được thêm nhiều ánh sáng thấu tiến vào.

Lúc ngủ nàng rất thích để một khoảng trống màn không kéo, nếu trong phòng quá tối thì sẽ luôn có một loại cảm giác hỗn độn bị bóng tối bủa vây vô pháp bừng tỉnh.

Ngoài cửa sổ là bầu trời của quê nhà, con sông của quê nhà, những tòa cao ốc của quê nhà.

Rõ ràng là đã trở lại, vì cái gì ngược lại lại càng thêm cô đơn?

Chắc có lẽ là bởi vì nơi này đã không còn người mà bản thân vướng bận nữa.

Mạc Vân Sam tự hỏi tự đáp, ngón tay mơn trớn cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, lộ ra một mạt cười khổ.

Nhưng mình là ai? Thiên chi kiêu tử! Đại giai nhân!

Hai tay Mạc Vân Sam "bang" một tiếng mà chụp vào cửa sổ, biểu tình dữ tợn.

Họ Ân, sẽ có một ngày tôi khiến cho cậu phải một lần nữa quỳ gối dưới váy tôi, cầu tôi cho cậu một chén nước thánh!

......

Cao ốc tổng bộ tập đoàn Ân thị.

Mạc Vân Sam mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, cổ áo hở, bên trong là áo sơ mi màu xanh đậm cổ đứng, trước ngực còn ghim một cây châm đen thiết kế độc đáo.

Tầng nhan sắc xuân ý dạt dào như vậy ở bên trong tòa office building không khí nặng nề này thập phần chói mặt.

Khuôn mặt của nàng vốn dĩ đã nhỏ, mang kính râm lên liền che khuất cả một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc mũi tinh xảo cùng màu môi đỏ thắm.

Nhóm nhân viên bên trong tòa office building không hẹn mà cùng nhau dừng lại bước chân, ánh mắt chuyển động theo mạt dị sắc kia, nam nhân đeo kính ngồi ở vị trí làm việc ngoài rìa nhất không tự giác mà há to miệng, thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng.

Mạc Vân Sam rất vừa lòng phản ứng của những người chung quanh, khóe môi hơi hơi giương lên, trong mắt hàm chứa chi sắc đắc ý.

Nhưng mà......

Mạc Vân Sam đột nhiên đứng lại.

Văn phòng tổng tài nằm ở tầng nào a?

Nàng vừa rồi bị một nhóm người sống sờ sờ chen vào thang máy, lại chen ra, căn bản là còn chưa kịp đọc bảng hướng dẫn tìm vị trí văn phòng tổng tài.

Mạc Vân Sam xoa xoa huyệt thái dương.

Trông mình thật giống kẻ ngốc.

Ngay lúc nàng đang hao tâm tốn sức, dư quang liền bắt giữ được một thân ảnh quen mắt.

Mới cách đây không lâu, nữ nhân có chút giống với người đã thấy được ở trước cửa nhà Ân Như Ly, không có trang dung nùng liệt, so với lần trước nhìn thấy khác biệt rất lớn, nhưng năng lực phân biệt đối với đặt thù khuôn mặt mỗi người của nàng rất mạnh, rất tự tin tiểu nha đầu này chính mà người đêm khuya tìm đến trước cửa hồ ly tinh.

Trang dung hôm nay của tiểu nha đầu trông rất thuần khiết, ăn mặc sạch sẽ, có vài phần bóng dáng của mình khi còn trẻ.

Mạc Vân Sam nhíu mày, cảm thấy sự tình không đơn giản.

Nàng bước nhanh đuổi theo, trực giác nói cho nàng biết, đi theo tiểu cô nương này là có thể tìm được hồ ly tinh.

Quả nhiên, còn chưa đi được bao xa liền nhìn thấy một cánh cửa gỗ phía trên có bảng ghi "Văn phòng tổng giám đốc".

Mạc Vân Sam nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giỏi cho cậu hồ ly tinh, hiện tại còn thích trâu già gặm cỏ non, tiểu cô nương này thoạt nhìn còn chưa 20, mệt cậu cũng xuống miệng được!"

"Cốc cốc cốc!"

Tiểu cô nương gõ vang cửa văn phòng tổng tài.

Rất nhanh cửa văn phòng liền mở ra, một người từ bên trong đi ra, là trợ lý đặc biệt mà Mạc Vân Sam đã từng gặp qua ở đại sảnh khách sạn.

"Nguyễn tiểu thư," trợ lý hướng tiểu cô nương ngoài cửa cười một cái, "Ân tổng mới vừa nhận một cuộc điện thoại, cô phải chờ một lát mới có thể vào được ạ."

Tiểu cô nương tên là Nguyễn Khinh Ngữ, còn đang học đại học, lúc không có tiết rất thích chạy tới văn phòng tổng tài tập đoàn Ân thị, chỉ vì muốn tầm sư học nghệ.

"Vậy em sẽ chờ." Nguyễn Khinh Ngữ lui về sau vài bước, mũi chân nhẹ điểm trên mặt đất, chán muốn chết mà vòng qua vòng lại.

Tinh thần đột nhiên phấn chấn lên, Mạc Vân Sam hít sâu mấy cái, an ủi bản thân, có lẽ đây là em gái mà Ân Như Ly mới nhận nuôi, đầu năm nay đang có xu hướng, ai mà không nhận mấy người em gái chứ!

Nàng nghĩ như vậy, cất bước đi về phía trước, đi đến phía sau tiểu nha đầu.

"Mạc tiểu thư?" trên mặt trợ lý lượt hiện kinh ngạc.

Cô ấy vốn dĩ chuẩn bị chiều nay sẽ gọi điện thoại cho Mạc tiểu thư thông tri về chuyện họp báo, không nghĩ tới đối phương lại tự mình đến đây, chỉ là không có hẹn trước, có chút đột ngột.

Mạc Vân Sam hướng trợ lý mỉm cười lễ phép: "Xin hỏi Ân tổng của các cô hiện tại có bận gì không?"

Trợ lý mỉm cười khom người: "Ân tổng đang bận, cô có việc gì sao ạ? Nếu như là về chuyện buổi họp báo vậy thì có thể nói với tôi."

Vị trợ lý đặc biệt này 5 năm trước mới đi theo bên người Ân Như Ly, cho nên cũng không biết gút mắt giữa hai người các nàng.

Mạc Vân Sam lắc đầu: "Trợ lý tiểu thư chỉ sợ là không làm chủ được, tôi phải tự mình nói với Ân tổng của các cô."

"Vâng," Trợ lý nói, "Mạc tiểu thư có thể gọi tôi là Ada."

Bị đánh?

*Bị đánh là 挨打: phiên âm là Āidǎ, đọc tựa Ada

Mạc Vân Sam chửi thầm: Là do hồ ly tinh nói chuyện quá thiếu cho nên mới muốn tìm một trợ lý thay mình bị đánh sao?

Nàng ở trong lòng chửi thầm nhưng ý cười trên mặt lại mười phần vui vẻ: "Khí sắc của Ada thật tốt, một chút cũng không giống trợ lý của Ân tổng." Một chút cũng không giống người bị cáo già họ Ân tra tấn.

"Hả?" Trợ lý đặc biệt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Không có việc gì." Mạc Vân Sam mỉm cười.

Nguyễn Khinh Ngữ ở tại chỗ xoay vòng vòng sớm đã dừng lại, nhìn chằm chằm Mạc Vân Sam nửa ngày, đột miệng mở to miệng: "A, cô là cái gì....cái gì....cái gì mà...."

Khóe môi Mạc Vân Sam giương lên.

Có thể được tình địch nhận ra, khí thế đã thắng một nửa.

"Cô là thuốc cao bội da chó bạn gái cũ của dì Ân!" Tiểu nha đầu rốt cuộc cũng đem nửa câu sau nói ra.

"......"

Thuốc cao bôi da chó?

Mạc Vân Sam hít sâu, nói với bản thân không thể động thủ đánh tiểu hài tử.

"Tôi cảm thấy cái câu thuốc cao bôi da chó này không nên dùng ở trên người tôi." Nàng muốn lấy lý phục người.

"Vậy thì là thuốc dán da trâu?" Nguyễn Khinh Ngữ nhíu nhíu mày, "Hay là thuốc bôi da lừa? Là cái thuốc dán gì a?" Một bộ dáng đầu óc bị giảo cho mơ mơ hồ hồ vẫn nỗ lực nghiêm túc suy nghĩ.

Mạc Vân Sam gắt gao nắm chặt quyền, dùng thanh âm thân thiết đặt câu hỏi: "Em gái vừa rồi gọi dì Ân, hai người là thân thích sao?"

Nguyễn Khinh Ngữ lắc lắc đầu, đem cái gì mà thuốc dán đều vứt sang một bên.

"Dì họ Ân tôi họ Nguyễn, sao có thể là thân thích?" Nguyễn Khinh Ngữ nhìn Mạc Vân Sam, con ngươi tròn xoe hắc bạch phân minh, "Tôi là nữ sinh được dì Ân bao dưỡng."

Biểu tình trên mặt Mạc Vân Sam nứt ra rồi.

- ------

Editor: