Dư Tình Nan Liễu

Chương 92: Nhất thời thích ngược thê



"Cậu.....Cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu?" Mạc Vân Sam liếm liếm môi, không tự giác nuốt khan.

"Thì ra là còn chưa ngủ, xuất phát từ lễ nghĩa cơ bản, có phải cậu nên trả lời vấn đề của tôi không?" Ân Như Ly nói.

"Nếu cậu rất muốn thì cứ nói, tôi có thể cố gắng giúp cậu." Nói xong Mạc Vân Sam liền nhanh chóng xoay người.

Ân Như Ly: "Ý của tôi là cái vấn đề 'cậu có còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?'."

"......"

Cái tên vương bát đản này lại lừa mình!

Mạc Vân Sam hừ lạnh một tiếng, lại quay người đi.

Ân Như Ly từ phía sau vòng lấy eo nàng, ở bên cổ đặt xuống một chuỗi hôn, với địa phương nhảy lên kịch liệt nhất thì cắn một ngụm, nhưng lực đạo không nặng.

Mạc Vân Sam cảm giác được hai hàm răng không nặng không nhẹ cộm cắn trên cổ, có chút ngứa, còn có chút tê.

Hồ ly tinh luôn thích trêu chọc người khác, một chút động tác nhỏ đối với người khác là rất bình thường nhưng với nàng lại khiến bản thân nhanh chóng ngã vào trong ảo cảnh mê hồn dược.

Trên cổ lại có cảm giác bị cắn, lúc này có chút nặng hơn, hơi đau, nhưng sau đó lại có xúc cảm mềm mại xua tan đau đớn đó, một loại cảm giác kỳ lạ lan tràn, chạm đến mỗi một dây thần kinh, để nàng không tự giác cuộn tròn ngón chân.

"Trước khi kết hôn nên xác nhận xem sinh hoạt ban đêm của cả hai có hài hòa hay không, đối với cậu, đối với tôi, đối với cuộc hôn nhân này đều là trách nhiệm." Thanh âm của hồ ly tinh chui vào trong tai, bên trong cảm giác nóng ấm của gió còn có chút cảm giác ẩm ướt.

Các nàng khi nào thì không hài hòa qua?

Hồ ly tinh lại bắt đầu nói linh tinh.

Nhưng ngay cả khi nàng biết hết những điều đó thì trước nay cũng không chịu đựng nổi chút dụ hoặc nho nhỏ từ hồ ly tinh.

Mạc Vân Sam xoay người hôn Ân Như Ly, lòng bàn tay áp vào nhau, ngón tay đan xen, gắt gao giữ chặt lấy nhau.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, Ân Như Ly nhắm mắt, tay mò đến ngăn kéo đầu giường bên phải, mở ra, từ trong đó lấy ra một món đồ chơi nhỏ.

......

Hai người nằm song song nhau, bả vai lộ ra bên ngoài chăn, trên đó đều hằn lên vài vết đỏ.

"Tôi cảm thấy không có đôi vợ vợ nào hài hòa hơn chúng ta, cậu cảm thấy sao?" Mạc Vân Sam nói.

"Cậu tắm ở đây đi, tôi ra phòng tắm bên ngoài." Ân Như Ly xốc chăn đứng dậy mặc quần áo vào đi ra ngoài, liền mạch lưu loát.

"Người ta xong việc tốt xấu gì cũng cùng nhau rít điếu thuốc kìa! Không hút thuốc thì ăn kẹo cao su cũng được a! Sao tôi lại đáp ứng cái loại hỗn đản như cậu kết hôn thế này!!!" Hai tay Mạc Vân Sam dùng sức đấm giường.

"Nếu không muốn, còn có cơ hội cả đêm để đổi ý." Ngoài cửa truyền đến thanh âm không chút gợn sóng của Ân Như Ly.

"Lỗ tai cậu là lỗ tai lừa à, duỗi dài như vậy?!" Mạc Vân Sam quát, "Đi tắm của cậu đi, cậu dám không kết hôn tôi liền treo cổ trong căn phòng này khiến cậu mỗi tối đều mơ thấy ác mộng!"

Ngoài cửa không còn động tĩnh, không biết là bị nàng uy hiếp sợ rồi hay căn bản là mặc kệ.

Mạc Vân Sam hừ nhẹ một tiếng: "Quả nhiên là bị mình dọa sợ!"

Trên mặt nàng lộ ra nụ cười quỷ dị.

Chờ giấy hôn thú tới tay, hừ hừ, chính là lúc xoay người làm chủ nhân!

..........

Một khắc kia khi giữ được giấy hôn thú trong tay, Mạc Vân Sam còn không dám tin đây là sự thật.

Từ lúc lên xe cho đến khi về nhà, một đường này nàng đều gắt gao nhìn chằm chằm quyển vở hồng trong tay, sợ nháy mắt một cái thì sẽ biến mất không thấy nữa.

Chỉ là người yêu người ta đi kết hôn đều tay trong tay, một người cười so với một người còn ngọt hơn, còn nàng và hồ ly tinh lại không hề có giao lưu gì, ở trong một nhóm những đôi vợ chồng đi lãnh chứng hoàn toàn không hợp nhau.

Làm cho chị nhân viên công chứng giống như là thẩm vấn phạm nhân phải nghi vấn hỏi đi hỏi lại nhiều lần, xác nhận thông tin các nàng rất quen thuộc với nhau, không phải là bạn trên mạng lừa kết hôn, lúc này mới cho các nàng ký giấy lãnh chứng.

May mà ảnh kết hôn chụp không tồi.

Lúc chụp ảnh hồ ly tinh hệt như bị thay hồn, cười đến vô cùng vui vẻ, hệt như một đứa trẻ được cho kẹo.

Nhưng chụp xong tốc độ thay đổi sắc mặt cũng rất nhanh, tươi cười trong nháy mắt biến thành âm hiểm, tựa như một lão bản nương hắc điếm vừa thành công lừa được một tiểu nha đầu làm cu li.

Sự thật đích xác là như thế.

Mới vừa vào cửa Ân Như Ly đã một bên đổi giày một bên nói: "Cơm trưa ăn thanh đạm chút, nấu chút cháo rau dưa với xào thêm hai đĩa rau xanh là được rồi, tủ lạnh ngày hôm qua đã được thêm nguyên liệu nấu ăn rồi."

"Có thể a, tôi không kén chọn." Mạc Vân Sam nhìn giấy hôn thú trong tay luyến tiếc dời đi tầm mắt.

"Ý của tôi là cậu làm." Ân Như Ly liếc nàng một cái, "Tôi phải mở một cuộc họp online, hy vọng lúc cuộc họp kết thúc thì có thể được ăn cơm trưa."

Mạc Vân Sam ngẩng đầu, đầy mặt khiếp sợ, "Vì sao lại là tôi làm?"

Ân Như Ly cong môi cười, "Bằng không sao tôi phải kết hôn với cậu? Có khuynh hướng chịu ngược thích tìm một tổ tông về nhà cung phụng à?"

"Cậu đây là nói lời gì a! Tôi không phải là cô giúp việc!" Mạc Vân Sam liếc mắt xem thường, "Cậu muốn ăn thì tự mình làm, dù sao tôi cũng không làm."

"Nếu giờ ra ở riêng thì sau hai năm nữa chúng ta có thể xin ly hôn." Ân Như Ly nói, "Tôi có thể hảo tâm giúp cậu thu thập hành lý."

"Cậu có còn là người không? Tôi nói sao lại đột nhiên muốn kết hôn với tôi, cậu ở chỗ này chờ tôi lâu lắm rồi a!" Mạc Vân Sam cười nhạo vài tiếng, "Tôi ra ngoài không dám nói mọi người đều biết, nhưng cũng có một ít người từng xem qua phim tôi đóng, muốn kết hôn với tôi có rất nhiều người, cậu đâm đại vận không biết ơn thì thôi đi, còn ở đây sai sử tôi đi nấu cơm cho cậu, còn uy hiếp tôi! Cậu cho tôi là cái gì?"

Ân Như Ly suy tư một lát, trả lời: "Đòi chết đòi sống hướng tôi bức hôn bạn gái cũ."

"Cậu nói như vậy không sợ trời phạt sao?!" Mạc Vân Sam mở giấy hôn thú trong tay ra, "Cậu nhìn cho kỹ xem chỗ này là ai cười tươi như hoa thế kia!"

Ân Như Ly: "Có phải Mạc tiểu thư quên rồi không, chỉ cần muốn, tôi có thể bày ra bất luận gương mặt tươi cười gì để thích hợp với trường hợp đó."

Mạc Vân Sam: "Cậu không làm diễn viên quả thật đáng tiếc."

Ân Như Ly: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với việc đóng phim."

Mạc Vân Sam: "Cậu cũng ngần ấy tuổi rồi, cứ luôn tranh cãi với tôi có cảm thấy thú vị không?"

"Tôi lên lầu mở họp, nếu lúc xuống không thấy cơm trưa thì cũng chỉ có thể nói xin lỗi với Mạc tiểu thư, trong nhà không cần nhiều thêm một miệng ăn không có giá trị lao động." Ân Như Ly nhấc chân rời đi, không chút nào để ý đến người phía sau đã giận đến mặt biến thành màu gan heo.

"Ha!" Mạc Vân Sam quăng giấy hôn thú trên tay xuống đất, "Ai hiếm lạ kết hôn với cậu!"

Không quá hai giây, nàng lại nhặt lên, cẩn thận vỗ vỗ bụi trên đó.

Mạc Vân Sam xem như bảo bối mang quyển vở màu hồng đó cất vào tủ đầu giường trong phòng ngủ, ngồi xổm ở đó thưởng thức hồi lâu mới khép ngăn kéo lại.

...........

Lúc Ân Như Ly xuống lầu trên bàn cơm đã có hai đĩa đồ ăn, hai chén cháo, máu sắc phối hợp rất có tính kích thích vị giác.

Mạc Vân Sam hắng giọng nói: "Tôi chuẩn bị cơm trưa cũng không phải là bởi vì cậu uy hiếp, vừa lúc tôi cũng đói bụng. Nếu như chúng ta đã kết rồi vậy thì có chút chuyện tranh cãi cũng là điều bình thường, chúng ta mỗi người làm một ngày."

"Lấy cơm hộp lừa gạt, khi dễ tôi nhìn không ra à?" Ân Như Ly gắp một miếng củ từ lên, "Cậu gọi cơm hộp thì cũng nên nhắc đầu bếp là đừng nên cắt rau củ quá đều nhau như vậy, đã giả thì phải giả giống một chút."

"Mới vừa kết hôn đã bắt đầu soi mói, cuộc sống cũng quá khó khăn!" Mạc Vân Sam đập đũa lên bàn, "Thích ăn thì ăn, không ăn tôi cho chó ăn!"

Lúc nàng nói chuyện lại trùng hợp Ân Như Ly cho củ từ kia vào trong miệng.

Bốn mắt nhìn nhau, biểu tình của hai người đều rất phức tạp.

Mạc Vân Sam không được tự nhiên ho khan một tiếng, hỏi: "Hương vị có được không, tôi thấy đánh giá trên mạng khá tốt."

Ân Như Ly uống một ngụm nước mới trả lời: "Quá mặn."

"Sao vậy được?" Mạc Vân Sam cũng gắp một miếng bỏ vào miệng mình, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống.

Cũng được mà.

"Vị giác của cậu chắc chắn là có vấn đề." Nàng nói.

Ân Như Ly liếc nàng một cái, "Tại sao tôi phải tìm một người vợ suốt ngày cứ thích đối nghịch với mình?"

"Đương nhiên là bởi vì cậu yêu tôi đến chết đi sống lại, cả đời này không phải tôi thì không thể." Mạc Vân Sam gắp một miếng mộc nhĩ xào củ từ bỏ vào chén cháo của Ân Như ly, "Hôm nay không ăn hết thì cậu nghĩ cũng đừng nghĩ chạy được!"

Ân Như Ly nhíu mày, "Hương vị của cháo vào đồ ăn sẽ bị trộn lẫn với nhau."

"Tôi biết, tôi cố ý." Tâm tình Mạc Vân Sam rất tốt.

Nhưng vui vẻ không được quá hai giây, chén cháo trước mặt đã bị một cái tay khác đổi đi.

"Cậu làm cậu giải quyết." Ân Như Ly múc một muỗng cháo nguyên bản thuộc về Mạc Vân Sam, cho vào trong miệng.

Hương vị cũng không tệ lắm.

"Sao cậu có thể quá phận như vậy!" Mạc Vân Sam buồng bực, "Trả cháo lại cho tôi!"

Ân Như Ly mỉm cười giả lả, cúi đầu, che chắn lại toàn bộ thanh âm của ngoại giới.

"Ngày quan trọng như vậy, không chúc mừng thì thôi đi, còn bắt tôi làm này làm kia!" Thanh âm của Mạc Vân Sam nghẹn ngào, thập phần ủy khuất.

"Ảnh hậu, lúc ăn cơm thì đừng có diễn. Tinh lực dư thừa như vậy thì sau khi cơm nước xong đi lau nhà đi. Sàn nhà thư phòng và phòng ngủ cần phải lau đó." Ân Như Ly nhàn nhạt nói một câu như vậy, tiếp tục giữ nguyên tần suất ăn cháo, không hề gợn sóng.

"Cậu nói với tôi cái này làm gì?" Mạc Vân Sam lặng im một lát, "Không phải cậu cho rằng tôi sẽ ôm đồm việc nhà đó chứ?"

Ân Như Ly cong môi: "Nếu không muốn, hoan nghênh tùy thời rời đi."

"Cậu đang kể chuyện cười kinh thiên động địa gì vậy! Tôi vào rồi thì không có khả năng rời đi! Nhà này cậu cũng ở, dựa vào cái gì bắt tôi một mình làm việc nhà!" Mạc Vân Sam cuối cùng cũng thật sâu lý giải được tại sao nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, giấy hôn thú vừa đến tay, bộ mặt đáng ghét liền lập tức bại lộ!

"Nếu như không muốn, có thể tùy thời ly hôn." Ân Như Ly ăn xong miếng cháo cuối cùng, đứng dậy lên lầu.

Trong lòng Mạc Vân Sam có một đoàn lửa, từ nhỏ đến lớn chưa từng nghẹn khuất như vậy bao giờ.

Nàng vỗ vỗ ngực, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu chờ đó, hôm nay thù này không báo thì tôi không họ Mạc nữa!"

Nhưng họ Mạc hay không hình như cũng không quan trọng lắm.

Nàng một lần nữa thề độc: "Hôm nay thù này không báo thì sau này tôi sẽ vĩnh viễn bị cậu đè!"

Mạc Vân Sam ngẫm lại một lát, hình như như vậy cũng không tồi lắm.

...........

Đương nhiên Mạc Vân Sam không có khả năng thật sự nghe lời, cầm chén và đĩa ném vào bồn rửa bát liền vỗ vỗ bụng lên lầu.

Nàng đi đến mép giường, lấy giấy hôn thú vừa bỏ vào không bao lâu ra. Hai tay nâng quyển vở trong lòng bàn tay, yêu thích không buông, đầu nghiêng sang một bên, khóe môi còn treo nụ cười ngây ngô.

Lúc Ân Như Ly đi ngang qua phòng ngủ nhìn thấy người bên trong đang ngồi xổm cạnh mép giường liền dừng lại bước chân, dựa vào khung cửa phòng ngủ, lẳng lặng chăm chú nhìn bóng dáng ngây ngốc kia.

Mạc Vân Sam thu hồi giấy hôn thú về, tươi cười trên mặt đều áp không được.

Đứng dậy, xoay người, thẳng tắp chạm phải con ngươi mang theo ý cười trên mặt Ân Như Ly.

Nếu không phải hai chữ đắc ý viết quá rõ ràng trên mặt hồ ly tinh thì nàng nhất định sẽ đi qua trao một nụ hôn kiểu Pháp ướt át.

Mạc Vân Sam hếch cằm, ngạo nghễ nói: "Cũng không phải là tôi nhìn lén giấy hôn thú, chỉ là tôi xem xem có đặt tốt chưa, vạn nhất cậu sợ tôi thật sự ly hôn với cậu, giấu giấy hôn thú đi, đến lúc làm thủ tục rất phiền phức."

Ân Như Ly không đáp lời, mang theo tươi cười biến mất ở cửa.

Mạc Vân Sam cầm gối đầu trong tầm tay lên ném xuống đất, cởi dép ra mãnh liệt dẫm một trận.

"Uỷ khuất hôm nay tôi chịu chính là nước cậu phải xả ngày mai!"

.........

Trong một căn phòng ánh đèn mờ nhạt, điện thoại đang đặt trên bàn rung lên, phát ra tiếng "ong ong ong".

Trang Ninh cầm lên xem, mở khóa, trong hòm thư nhận được mấy tấm ảnh chụp.

Là ảnh hai nữ nhân đi vào Cục Dân Chính.

Cô ấy đạm nhiên đặt điện thoại xuống, một lần chuyến hướng tầm mắt sang màn hình lớn trước mặt.

Đang phát đoạn tác phẩm < Tiến sĩ Mạc Tư > mà Mạc Vân Sam đoạt giải.

Ánh mắt Trang Ninh chậm rãi biến hóa, tràn ngập mê luyến.

- ---------

Editor:

<3