Dư Tình Nan Liễu

Chương 97: Hoan nghênh về nhà



Ân Như Ly sững sờ nhưng ngoài mặt lại nửa điểm cũng không hiện, ánh mắt nghi hoặc: "Lời Trang tổng vừa nói tôi không hiểu lắm."

"Hai ngày trước nghe một người bạn nói Ân tổng kết hôn." Trang Ninh nhíu mày, "Tôi còn cảm thấy kỳ lạ sao Ân tổng lại vô thanh vô tức kết hôn cho được. Chẳng lẽ là hiểu lầm gì đó?"

Ân Như Ly cười khẽ: "Tin tức ngoài lề về tôi trước nay chưa bao giờ đứt đoạn, mọi người nghe đồn bậy, tôi cũng rất buồn rầu. Hôm nay nói kết hôn ngày mai lại bảo ly hôn, không thể tin hoàn toàn được."

"Ân tổng nói như vậy tôi an tâm hơn nhiều rồi!" Trang Ninh thở hắt, "Nếu Ân tổng muốn kết hôn, đối tượng có thể sẽ là Mạc Vân Sam tiểu thư, lòng tôi thật sự là có chút thấp thỏm."

Ân Như Ly nhếch môi: "Trang tổng không cần thấp thỏm, người theo đuổi Mạc tiểu thư đông đảo, tôi nghĩ vô luận như thế nào cô ấy cũng sẽ không có hứng thú phát triển thêm một bước với Trang tổng."

Trang Ninh rũ mắt: "Ân tổng nói như vậy thật sự là rất đả thương người khác."

"Tôi đã sớm nói qua, bằng vào hiểu biết của tôi với Mạc tiểu thư, Trang tổng và cô ấy không thích hợp." Ân Như Ly nói, "Chúng tôi ở bên nhau rất nhiều năm, vậy nên Trang tổng đừng không tin lời tôi nói."

"Vốn là muốn mang theo quà tân hôn cho Ân tổng, hiện tại chỉ sợ là không thể đưa ra được rồi." Trang Ninh cười nhạt, "Bất quá, nếu Ân tổng kết hôn mà không gửi thư mời cho tôi, tôi sẽ rất tức giận đó."

Ân Như Ly cười nói: "Trang tổng vẫn thích nói đùa như vậy, nếu tôi kết hôn nhất định sẽ tự tay viết thư mời gửi Trang tổng."

Trang Ninh nâng ly rượu lên, "Những lời này tôi sẽ nhớ kỹ, Ân tổng nhớ nói lời giữ lời."

Ân Như Ly cùng cô ấy chạm ly, hai người nhìn nhau cười.

Nhưng mỗi người đều hoài tâm tư riêng.

........

Ân Như Ly đứng yên trước cửa nhà, mang những áp lực công việc, những ngờ vực đối với Trang Ninh toàn bộ rũ sạch ra khỏi đầu, lúc này mới mở cửa đi vào trong.

"Sao giờ cậu mới về?" Mạc Vân Sam đi đến trước mặt Ân Như Ly ngửi trái ngửi phải, "Trên người còn có mùi rượu, đi làm gì a?"

Ân Như Ly nói thẳng: "Cậu như vậy rất giống một con chó."

"Tôi đang hỏi cậu, cậu có thể thái độ đoan chính chút không?" Mạc Vân Sam khoanh tay, ánh mắt mang theo tìm tòi, "Nói, đi uống rượu ở đâu? Có mấy người? Nam hay nữ? Hay là cả hai? Có phải là yêu cầu công việc không, có thể đẩy lùi không, có biết trong nhà còn có một cô vợ xinh đẹp như hoa đang đợi cậu không?"

Ân Như Ly giật mình, không nói một lời đi vào bên trong.

"Họ Ân cậu như vậy là có ý gì! Tôi hỏi cậu cậu giả câm giả điếc có phải là đang chột dạ không?" Mạc Vân Sam nắm cổ áo cô, rất là tức giận, "Tôi biết rồi, có phải cậu đơn độc đi uống rượu cùng tiểu cô nương nào đó cho nên chột dạ không dám đối diện với tôi có phải không?!"

Ân Như Ly xoay người lại, "Nếu tôi nói đúng thì sao?"

Ánh mắt Mạc Vân Sam trở nên hung ác: "Vậy Nguyệt Lão sẽ báo mộng dùng tơ hồng siết chết cậu!"

"Nguyệt Lão có khủng bố như cậu nói không?" Ân Như Ly nhất phái đạm nhiên, "Cậu bôi đen ông ấy như vậy, muốn siết cũng là chọn cậu xuống tay trước."

Dừng một chút, "Nhưng mà thật xin lỗi, tôi không tin những thứ đó."

"Tôi lòng tràn đầy vui vẻ chờ cậu trở về, cậu không thể đừng nói chuyện với tôi thế sao!" Mạc Vân Sam nhanh chóng xoay lưng lại, đưa tay lau mặt, cúi đầu đi qua Ân Như Ly.

Ân Như Ly nắm lấy cổ tay nàng, "Thực xin lỗi." Ngữ khí có chút không được tự nhiên.

"Cậu xin lỗi tôi?" Mạc Vân Sam kinh ngạc nói, "Tôi không nghe lầm đó chứ, cậu cư nhiên xin lỗi tôi!"

Giữa mày Ân Như Ly nhíu chặt, "Cậu không khóc?"

"Tôi buồn ngủ cho nên mới ngáp một cái." Mạc Vân Sam ném cho Ân Như Ly một cái xem thường, "Về trễ như vậy, ảnh hưởng đến người ta ngủ nghê dưỡng dung nhan!" Mạc Vân Sam tránh tay Ân Như Ly, tiếp tục sải bước đi về trước.

Hừ, tiểu dạng, muốn ở trên núi của ta tác oai tác oái, kiếp sau đi!

"Cậu đã từng nghe chuyện xưa ở đây chưa?" Một thanh âm không có cảm tình đột nhiên vang lên bên tai, khiến Mạc Vân Sam sợ tới mức nhảy dựng tại chỗ.

Nàng xoay người hung hăng đánh hai cái lên vai Ân Như Ly, "Khuya còn như vậy rất dọa người đó có biết không! Hù chết tôi rồi sau này cậu phải thủ tiết đó!"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Ân Như Ly vòng qua Mạc Vân Sam đi về phía trước.

"Lão hỗn đản!" Mạc Vân Sam tức giận rống lên.

Ân Như Ly dừng lại bước chân, duỗi tay về trước, "Lên lầu ngủ."

"Sớm như thế không phải tốt rồi sao? Có thể ít lãng phí miệng lưỡi chút!" Mạc Vân Sam ngoài miệng ghét bỏ nhưng dưới chân lại một khắc cũng không trì hoãn mà đuổi theo, không nắm tay, mà là từ phía sau ôm lấy eo vợ mình, môi tiến đến sau tai cô, "Mạc thái thái, hoan nghênh về nhà."

Câu này đến muộn mười năm, nặng nề đánh vào nơi sâu nhất trong lòng Ân Như Ly.

Trái tim của cô chưa bao giờ đau như vậy, mười năm trước thời điểm Mạc Vân Sam rời đi không có, một thân một mình chịu đựng mỗi lần công ty rơi vào nguy hiểm không có, mỗi lần đẩy Mạc Vân Sam ra cũng không có.

Một giọt nước chảy khỏi hốc mắt của Ân Như Ly, giọt nước lăn dài trên má xuống cằm, sau đó bên kia cũng không cam lòng, cũng trượt xuống giọt nước lớn hơn nữa.

Giọt nước ấm áp rơi trên mu bàn tay Mạc Vân Sam.

"Cậu đi tắm trước đi, tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu."

Mạc Vân Sam buông người trong lòng ngực ra, dỗi nói: "Cậu đừng uống rượu mãi, tôi không muốn làm dì nấu cơm đâu!"

"Ừm." Ân Như Ly nhấc chân lên lầu, bước đi ưu nhã.

Từ bóng lưng đó không thể nhìn ra một tia khác thường nào.

Mạc Vân Sam xoay người đi về hướng phòng bếp, móng tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay.

Nhưng đau đớn ở lòng bàn tay lại không bằng 1% đau đớn ở nơi tim.

Từ lúc các nàng quen biết nhau cho đến hiện tại, số lần mà nàng nhìn thấy Ân Như Ly rơi nước mắt ước chừng chỉ có năm lầm.

Sau khi trở về đã chiếm ba lần trong đó.

Hai lần kia cũng đều là bởi vì nàng không cẩn thận làm bản thân bị thương, hồ ly tinh nhìn thấy miệng vết thương sốt ruột mới khóc.

Đó là bởi vì nàng không nên không nhìn thấy một mặt yếu ớt của hồ ly tinh, không nên không nhìn thấy bên trong lớp khôi giáp kim cương bất hoại của hồ ly tinh, nơi yếu ớt lớn nhất chính là nàng.

Nhưng mà ngay cả hồ ly tinh cũng không nên như vậy, không nên tự phụ cho rằng bản thân có thể khống chế hết thảy, không nên cố chấp cho rằng nàng chỉ là một tiểu công chúa cái gì cũng không biết không hiểu, không nên ở những lúc khó khăn nhất đi lên phía trước che chắn, tự cho là đúng mà đuổi nàng đi.

........

Mạc Vân Sam bưng chén canh giải rượu nóng hầm hập lên lầu, người ở bên trong đang thổi tóc, ở trong gương nhìn thấy nàng tiến vào cũng không dừng lại.

Nàng nâng âm lượng lên kêu: "Uống canh xong rồi hẳn thổi tóc!"

Ân Như Ly tắt máy sấy, tiếp nhận chén canh trong tay một ngụm uống hết, lúc trả chén về nói: "Tôi chỉ uống có một ít thôi, không cần tỉnh rượu."

"Sau trước khi tôi nấu đó cậu không nói? Hiện tại cũng uống không ít a!" Mạc Vân Sam hừ lạnh, "Tôi thấy cậu muốn bắt lỗi thì có!"

Ân Như Ly: "Là tôi sợ cậu không tích góp đủ thời gian trên giường thẹn quá hóa giận, vạn nhất thật sự khóc lóc thì cũng không có cách nào ngủ."

Mạc Vân Sam đập chén lên bàn trang điểm: "Tôi không muốn nghe mấy lời tục tĩu này của cậu, tự mình uống xong tự mình rửa!"

Ân Như Ly liếc mắt nhìn cái chén trên bàn, nói: "Năm phút."

"Rửa một cái chén có năm phút? Cậu đang tống cổ xin cơm à! Mười lăm phút!" Mạc Vân Sam hùng hổ giơ hai tay, một cái đại biểu "Mười", một cái đại biểu "Năm".

"Mười phút." Ân Như Ly nói xong, một lần nữa cầm lấy máy sất lên mở công tắc.

Mạc Vân Sam đoạt lấy máy sấy trong tay cô, lớn tiếng nói: "Nấu canh giải rượu mười lăm phút, rửa chén mười phút, thổi tóc mười phút, hai mươi lăm phút đầu có thể cho cậu, mười phút cuối cậu làm tôi vui vẻ!"

Ân Như Ly ngửa đầu đối diện với Mạc Vân Sam, giấu không được kinh ngạc.

"Tôi tính không đúng sao?" Mạc Vân Sam chọc chọc đầu vai Ân Như Ly, "Chính cậu định giới, không quên đó chứ?"

Ân Như Ly nhíu mày, "Cậu cho là mình đang ở trong nhà Bao tiểu thư* à?"

*Bao tiểu thư (包小姐) - là một kiểu lừa đảo mới, bản chất là thực hiện hành vi lừa đảo dưới danh nghĩa gạ gẫm gái mại dâm.

Mạc Vân Sam khom lưng, chớp chớp mắt: "Bao tiểu thư nào có xinh đẹp như cậu vậy, xướng kỹ thanh lâu cổ đại thì còn có khả năng, nhưng tôi cũng chưa từng chính mắt gặp qua."

Ân Như Ly đoạt lấy máy sấy trong tay Mạc Vân Sam: "Hôm nay tôi tự thổi, cậu muốn vui vẻ thì tự mình làm đi, tôi có thể xem như không nhìn thấy."

Mạc Vân Sam cò kè mặc cả: "Vậy cậu mười lăm phút tôi mười phút, đã rất nhường cậu rồi, cậu đừng quá phận."

Ân Như Ly: "Cậu cảm thấy tôi giống như đang thương lượng với cậu sao?"

Mạc Vân Sam: "Có phải cậu muốn ly hôn không?"

Ân Như Ly: "Tôi không có ý kiến."

Mạc Vân Sam hơi há mồm, lại lần nữa cướp máy sấy từ tay đối phương: "Thổi tóc một lần mười lăm phút, tôi muốn mua cậu cũng phải bán, cậu thành thật chút cho tôi!"

Ân Như Ly: "Tôi rất hối hận đã cưới về một cô vợ càn quấy thế này."

"Xin lỗi, hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi!" Mạc Vân Sam nắm đầu Ân Như Ly khống chế được cô, "Nếu cậu không tiếp thu tôi liền giật sạch đầu tóc đẹp đẽ này của cậu!"

Ân Như Ly trầm giọng: "Có thể đừng ấu trĩ như vậy không."

Mạc Vân Sam gác cằm lên đỉnh đầu Ân Như Ly, ngón tay gõ gõ lên mặt gương vài cái, "Cậu không nhìn xem là ai ấu trĩ trước, mỗi ngày hệt như một bé khoai tây ở nhà trẻ cãi nhau với tôi, tôi cũng ngại khi dễ cậu!"

"Thổi tóc không tính là việc nhà, nếu có dị nghị có thể tự mình lên mạng tìm xem thế nào là định nghĩa về việc nhà." Ân Như Ly ngồi thẳng dậy, khoanh tay, nhắm mắt.

"Vậy cậu tự mình thổi đi." Mạc Vân Sam nhét máy sấy ngược lại vào trong lòng Ân Như Ly, vỗ vỗ mặt cô, "Bổn cô nãi nãi đi đây! Ôm giường lớn của cậu tự mình ngủ đi!"

Thời điểm Ân Như Ly nghe thấy tiếng bước chân đến thang lầu mới mở mắt, hơi hơi nhíu mày.

Mạc Vân Sam dùng điện thoại kết nối với dàn loa trong nhà, mở một ca khúc điện tử hạng nặng. Sau đó lấy máy hút bụi ra, chạy tới chạy lui trong phòng khách.

Khi hút đến cửa phòng chiếu phim, lại không từ bỏ ý định ninh ninh then cửa, thực bất hạnh, không mở được.

Ân Như Ly che lỗ tai lại từ phòng ngủ đi ra, "Cậu hơn nửa đêm còn như vậy hàng xóm sẽ báo cảnh sát."

Mạc Vân Sam không sao cả nói: "Cảnh sát tới gõ cửa cùng lắm thì tôi trốn đi, dù sao cậu cũng chỉ xem tôi là người ở tạm mà thôi."

Ân Như Ly: "Hút bụi tính cậu mười phút, nhưng mà phải lập tức dừng lại."

Mạc Vân Sam: "Cậu xuống dưới lặp lại những lời này một lần nữa."

Ân Như Ly xuống lầu, Mạc Vân Sam tiếp tục đẩy máy hút bụi đi xa hơn.

Cô cất bước đuổi theo Mạc Vân Sam: "Ân thái thái, xin cậu lập tức dừng lại."

Mạc Vân Sam xoay người, một tay ôm lấy eo vợ mình, dán tai lên lồng ngực cô, thật lâu cũng không động đậy.

- --------

Editor:

Có lỗi nhắn toy nhé <3