Dư Vị Không Lối Thoát

Chương 1: Người phụ nữ chẳng biết sợ là gì



Dưới tiết trời của đêm giao thừa se se lạnh tuyết rơi nhè nhẹ đọng lại trên đường phố báo hiệu một mùa đông đang trôi qua. Lúc này đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm. Ai nấy liền hướng mắt lên bầu trời để xem những màng pháo hoa rực rỡ đẹp tuyệt bích tràng ngập sắc màu. Cái không khí lạnh lẽo ấy cũng dần trở nên ấm áp trước niềm vui của bao người

Trên con đường lớn nhưng lại khá vắng vẻ, một người đàn ông cao lớn, khoác lên mình một bộ vest đen quyền lực, gương mặt đẹp tựa bước từ trong tranh. Không ai khác chính là Trương Tuấn Hạo, chủ tịch công ty mô giới bất động sản nổi tiếng khắp cả nước,khiến bao nhiêu thế lực phải e dè nể sợ. Anh đang ung dung lái chiếc xe Roll Royce màu đen tuyền của mình. Cái màu đen ấy cứ như hoà lẫn vào màng đêm tuyệt đẹp. Chiếc xe cứ lăng bánh thật nhanh như đã xác định được điểm đến từ lâu....

Một lát sau, chiếc siêu xe đã dừng lại bên một quán rượu cổ kính, Cái cửa hiệu màu xám với phông chữ đen vô cùng nổi bật, bước vào bên trong là một ánh đèn màu vào nhạt. Hít một ngụm khí lạnh liền khiến cho người khác say đắm trước mùi rượu thơm nồng và mùi gỗ quý đan xen vào nhau. Những chai rượu đáng giá cả một gia tài được trưng bày một cách vô cùng tinh tế và cỗ kính khiến cho ai lần đầu bước vào đây cũng phải choán ngợp. Một ông lão tuổi đã cao liền bước ra, cung kính cúi đầu chào:

_Cảm ơn ngài vì đã đến đây, rượu của ngài sẽ được mang lên ngay đây ạ.

_ Có lẽ hôm nay ngài vẫn đến đây một mình như mọi khi, chúc ngày một đêm giáng sinh vui vẻ

_ Cảm ơn ông!

Vừa nói xong, đã có một người đàn ông cẩn trọng bước ra, giao cho anh một chiếc hộp gỗ được điêu khắc tinh tế, bên trong được lót một miếng vải màu đỏ mềm mịn để bảo quản chai rượu đắt giá ấy cẩn thẩn. Anh ta cúi đầu xuống và đưa hai tay của mình nâng chiếc hộp ấy lên

Sau khi cầm được chai rượu trên tay, anh liền quay đầu bước ra lên xe rồi nhanh chóng trở về nhà. Có lẽ, nhiệt độ đang dần hạ xuống thấp...tuyết bắt đầu rơi dày hơn khiến cho con đường trở về ngày càng lạnh lẽo. Vì quán rượu khá xa nên muốn trở về Trương gia cũng phải mất ít nhất nửa tiếng

*********

Băng qua một dòng sông lớn, anh lướt nhìn mặt nước phẳng lặng rồi hít thở chầm chậm tận hưởng sự yên bình nơi đây. Một người như anh ấy thế mà lại yêu thích cái sự yên tĩnh này. Trên cây cầu lớn chỉ có vài ba chiếc xe đang chạy. Bây giờ cũng gần 1 giờ khuya. Từ xa xa không rõ hình hài bóng dáng ai cả. Nhưng đập vào mắt anh lại là một thiếu nữ kì lạ, cô gái ấy khoát lên mình một chiếc váy lông dài qua đầu gối, mang một đôi bốt đen cổ cao và một chiếc mũ noel màu đỏ. Dáng người từ phía sao cũng rất yêu kiều diễm lệ. Thế nhưng có lẽ cô đang gặp không ít rắc rối. Hai chân dường như đã mệt mỏi để rồi bước đi một cách loạn choạn khó hiểu. Trên tay còn cầm một chai bia bằng thủy tinh, lâu lâu lại uống lấy uống để như chẳng còn kiểm soát được chính mình. Rồi bỗng nhiên cô ngã mình xuống dưới hẳng cái thanh chắng trên cầu như muốn đắm mình xuống cái dòng sông lạnh lẽo bên dưới. Thấy tình hình có vẻ không ổn, anh liền dừng xe lại rồi kéo cô gái ấy lên.

_ Này cô gái, mạng sống của mình không phải thích thì giữ, không thích thì vứt như cỏ rác thế đâu.

_ Anh mau tránh ra! Anh là ai vậy hả. Tôi không có tiền cho anh cướp đâu.

Vừa quay mặt qua, đập vào mắt anh là một con ngươi ngập tràng nước mắt. Những giọt lệ đau buồn ấy cứ rơi cứ rơi không ngừng khiến cho anh cũng có chút thương cảm. Nhìn sơ một chút, anh đã biết rằng cô gái trước mắt đã chẳng còn tỉnh táo nữa nên cũng không muốn đoi co làm gì...

_ Đã hơn nữa đêm rồi, cô mau về đi, đừng khóc bù lu bù loa như thế nữa...

_ Anh biết gì mà nói chứ.... người yêu tôi bỏ tôi rồi, hắn ta...vức bỏ tôi để yêu...hic...để yêu người khác, tại sao anh ấy lại làm vậy với tôi....

_ Tại sao cô phải buồn vì một tên sở khanh chứ?

_ Anh biết mẹ gì mà nói!

Vừa nói, cô vừa mất bình tĩnh cầm chai bia trên tay mà đập thẳng vào người anh! Một tiếng vỡ lên vang lên khiến ai nấy cũng rùng mình. Thật may mắn khi anh đã đề cao cảnh giác. Phản xạ nhanh nhẹn để rồi dùng cánh tay để chặn đòn đánh của cô. Nhưng thương thích là không ích...những mảnh thủy tin sắt lẹm gặm vào da dân lên một cảm giác đau đớn. Màu máu đỏ tươi thấm qua từng lớp vải rồi chảy từng giọt xuống đất. Cũng chẳng kiềm nổi sự bình tĩnh. Anh dùng lực nắm chặt cổ tay của cô gái đối diện rồi nói

_ Cô gái? Cô đây là muốn ra toà?

Trong sự chiếm đoạt của rượu bia, cô ung dung tự tại nói chẳng sợ hãi một ai

_ Ra toà thì sao chứ....chảy máu thì sao chứ....bà đây không quan tâm nếu anh muốn tôi sẵn sàng chiều.

Oai phong chưa được bao lâu, có lẽ..cơ thể nhỏ bé của cô đã chịu đến giới hạn. Sự mệt mỏi càng quét tâm trí khiến cho đôi chân tê dại, cô đứng cũng không còn vững nữa liền ngã khụy xuống đất khiến cho người đối diện cũng chẳng lường trước được.

_Này...!!!