Dư Vị Không Lối Thoát

Chương 4: Tôi chỉ vừa mới 18 thôi



Không khí phòng bệnh tưởng chừng như đã yên lặng đi vài giây nhưng sau đó lại bốc lên một ngọn lửa đỏ rực của sự thắc, Dạ Minh Sơn cũng chẳng giữ nổi được bình tĩnh liền đến vỗ vai bạn mình.

- Tao không ngờ chỉ sau vài tháng không gặp, đầu óc mày lại trở nên đê tiện như vậy, mày định hủy hoại con gái nhà người ta sao

Lúc này người ngạc nhiên nhất không phải là Dạ minh Sơn mà chính là Hỉ Ái, câu nói trên đã khiến cả người cô đờ đẫn, đầu óc quay cồng, đôi chân chùng bước như chẳng thể cử động được. Đây quả là một yêu cầu to lớn đối với cô, hít một ngụm khí lạnh để bình tĩnh, cô từ từ đáp:

- thành thật xin lỗi tôi, tôi...tôi chỉ vừa bước sang độ tuổi 18 thôi, tôi vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa.

Dạ Minh Sơn lại thêm một phen kinh hồn lạc vía.

- Tuấn Hạo??? Gu của mày bây giờ là những tiểu loli như thế này à.

Không chỉ Minh Sơn mà Tuấn Hạo cũng là kẻ phải ngạc nhiên, ai ngờ đằng sau dung mạo xinh đẹp này lại là một cô gái trong độ tuổi học sinh nhỏ bé như cháu gái của mình vậy. Để xóa bỏ không khí ngột ngạt như chết nghẹn lúc bấy giờ, Tuấn Hạo đành phải lên tiếng

- Tôi chỉ đùa cô thôi. Sao tôi có thể làm chuyện đó với một đứa trẻ nhỏ tuổi như cô và cũng yên tâm đi tôi không làm lớn chuyện này đâu. Đây cũng là một bài học cho cô, nếu như đi chơi khuya một mình thì đừng ăn mặc gợi cảm như, thế đã vậy còn đang trong trạng thái say xỉn, nếu chẳng may gặp biến thái thì chẳng biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra với cô đâu, mong cô đây lưu ý.

- Thành thật cảm ơn anh, tôi chẳng biết làm gì để trả nối ân tình này. Một lần nữa cảm ơn anh, nhưng tôi phải quay về phải quay về, tôi còn phải đi học, tôi xin phép đi trước

Khi cô vừa quay lưng bước đi thì Dạ Minh Sơn liền giữ cô lại

- Này Hỉ Ái cô nương khoang đi đã, tôi có vật này muốn đưa cho cô. Đây là số điện thoại của tên khốn đó, có chuyện gì thì cô cứ liên lạc với hắn ta nhé.

Cô nhận lấy số điện thoại ghi trên giấy với sự ngạc nhiên của chính mình và cả của Tuấn Hạo. Cũng chẳng biết phải làm gì thêm cô cúi người cảm ơn rồi quay lưng đi tiếp, quay trở về nhà, bắt đầu một ngày mới của mình như chưa có chuyện gì xảy ra.

*******

Trong căn phòng bệnh, Trương Tuấn Hạo lên tiếng trách móc.

- Tại sao mày lại cho cô ấy số điện thoại của tao.

- Thôi nào, không phải mày cũng rất hứng thú sao.

Coi như tao đã mai mối cho mày một cô gái xinh đẹp, đáng lẽ mày phải cảm ơn tao chứ

Chẳng thể nào cãi lại Minh Sơn nữa, Tuấn Hạo chỉ im lặng lắc đầu, về độ ngoan cố và trâu bò thì Tuấn Hạo có đầu thai sống lại cũng chẳng thể nào cãi thắng nổi với tên bác sĩ đáng ghét này....

Tại trường đại học kinh tế và thương mại nơi Hỉ Ái đang theo học, một ngôi trường không quá nổi bật nhưng lại mang trong mình một kiến trúc vô cùng sắc sảo. Khuôn viên trường trồng nhiều hoa và cây xanh, có một căn tin rộng lớn hay còn được ví là thiên đường ẩm thực cho học sinh. Trên sân trường đông đúc Hỉ Ái thong thả bước vào trường như mọi người. Từ đằng xa xa,bóng dáng tươi tắn của một thiếu nữ thân quen chạy đến, người đó không ai khác chính là Khánh Hiền, người bạn chân rất thân với Hỉ Ái.

_Ây dô, ngày mới tốt lành nhé. Hôm nay cậu sao rồi, hôm qua đi chơi với người yêu vui chứ.

Hỉ Ái chỉ cười nhàn nhạt rồi đáp

_À....bọn tớ chia tay rồi...chia tay thật rồi.

_ What....sao lại chia tay, không phải còn đang rất hạnh phúc bên nhau sao

_ Thật ra chuyện này dài lắm...chỉ đơn giản kể lại cho bà nghe là anh ấy yêu người khác rồi, nên nói chia tay tui thôi.

_ Đúng là tên khốn, thằng đó sẽ gặp báo ứng!

_ Bà đừng nói vậy, bởi...khi yêu thì không thể làm gì để ngăn lại cảm xúc của bản thân, có phải lòng người khác cũng chỉ là một điều bình thường thôi. Nếu ngăn một người đến với người mình yêu, bản thân sẽ là kẻ có tội nhất

_ Hmmmm....thôi coi như bỏ đi được một thằng tồi, sao phải buồn, chúng ta hãy mau đi thôi. Vui lên nhé

Hai cô gái cứ thế tung tăng chạy về lớp học, quả thật Hỉ Ái vô cùng lạc quan trong những chuyện như thế này, dù bản thân có đau buồn cùng cực nhưng thế nào chăng nữa thì cũng phải vực dậy tinh thần, bắt đầu cuộc sống mới của bản thân thật tốt đẹp. Sau khi kết thúc buổi học của mình, cô còn phải chạy ngược chạy xuôi để đi kiếm tiền lo cho bản thân và gia đình. Cuộc sống đã vốn không đầy đủ nên càng phải cố gắng nhiều hơn. Thật may mắn vì Khánh Hiền lúc nào cũng bên cạnh cô, cho dù có đi làm cũng phải làm chung với nhau. Đúng thật là một tình bạn đẹp. Sau khi tan học, hai cô nàng kéo nhau đến một cửa hàng tiện lợi để phụ trách công việc thu ngân.

_ Hôm nay có vẻ vắng khác nhỉ - Khánh Hiền lên tiếng.

_ Có sao đâu, tầm 4 giờ thì sẽ đông khách thôi, xong rồi lại than với tui đông quá làm việc mệt quá, không biết ai vậy ta

_ Thôi mà ~

_ À quên mất hôm qua tui gặp chuyện này lạ lắm

_Sao sao, kể nghe coi, sao sáng giờ không nói.

_ Có nhớ gì đâu mà nói...

Nhân lúc cửa hàng vắng khách, hai cô gái hàng huyên tâm sự hăng say, kể nhau về câu chuyện kì thú mà Hỉ Ái đã trức tiếp trải qua trong đêm noel rực rỡ trước kia. Vừa nghe biểu cảm vừa thay đổi, Khánh Hiền nghe tới đâu biểu cảm liền biến tấu đến đó, từ lo lắng sau đó sợ hãi đến ngạc nhiên rồi cảm thán bạn mình quá may mắn.

_ Này này, anh ta trông như thế nào, đẹp trai không, có cao không, nghe kể chắc chắn phải là người giàu có!

Khánh Hiền đã hiếu kì đến mức cực điểm, những câu hỏi cứ liên tục chồng chất lên nhau khiến Hỉ Ái cũng chẳng kịp mà trả lời

_ Hmm, để nhớ xem...lúc đó hoản quá chưa kịp nhìn kĩ mặt lắm....nhưng thật sự anh ấy rất đẹp trai, cơ thể cũng lực lưỡng nữa.

_ Trời ơi...mĩ nam...đẹp trai nhiều tiền, không thể tin được....ba má ơi đỡ con...

_ À, tui còn được cho số điện thoại của anh ta nữa.

_ Bằng cách nào...sao lại có thể, không ngờ bà lại cao tay đến thế! Đúng là bạn của tui

_ Không có gì ghê gớm đâu, bác sĩ Dạ mà tui kể ban nãy á, là người đã cho tui.

_ Anh bác sĩ ấy cũng là người tốt há...không lẽ mình phải đến bệnh viện để được diện kiến một lần chèn.

_ Thôi đi....ai khi không lại vô đó

_ À mà nè....

Bỗng nhiên có một vị khách bước vào khiến cho cuộc nói chuyện của hai cô bị dáng đoạng

_ Lát nữa nói chuyện tiếp nhé- Hỉ Ái khẽ nói với Khánh Hiền.

Đang lân lân tâm trạng mà được tâm sự thì lại vui ngay, Hỉ Ái lúc nào cũng lạc quan như thế, cô sẽ chẳng giữ được chuyện gì trong lòng qua lâu đâu, cái đôi mắt biết nói ấy sẽ thể hiện tất cả cảm xúc của cô đưa lên gương mặt, đây cũng là đặc điểm khiến rất nhiều người đánh giá cô đáng yêu và dễ thương.

Một tuần trôi qua, cuộc sống của Hỉ Ái vẫn cứ vô vị như vậy, êm đềm lặng lẽ trôi qua...Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh êm ả, những tia nắng nhè nhè lướt qua từng ngóc ngách để đón chào sự sống mới. Tại căn nhà trọ nhỏ bé mà Hỉ Ái thuê, cô đang tất bật dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ. Bất kì ai khi bước vào nhà cô cũng đều bất ngờ trước cách trang trí và sắp xếp đồ vật ngăn nắp của thiếu nữ dễ thương này. Căn phòng có màu xanh dương nhạt là chủ đạo, lại điểm xuyến thêm tí màu hồng thu hút ánh mắt người nhìn. Một cái bàn học nhỏ nhắn đặt sát tường và một chiếc giường ngủ được dọn dẹp cẩn thận....

Trong lúc hì hục lau chùi bàn học của mình, cô nhẹ nhàng mở ngăn tủ trên cùng ra và bất ngờ thấy một thứ đặt biệt...

_ Đây là....dây chuyền của mẹ....

Cô nhẹ nhàng cầm sợi dây lên vô cùng cẩn thận, vừa nhìn chăm chú vừa hồi nhớ về kí ức xưa. Cô say sưa đến mức mà khoé mắt cô bắt đầu đỏ rực, từng giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống đôi gò má hồng hào của cô.

_ Mẹ ơi...hôm nay con sẽ đi thăm mẹ nhé.

Sau khi làm xong xuôi công việc của mình, Hỉ Ái khoác lên mình một bột đồ màu đen với chiếc quần dài và một cái áo chỉnh chủ. Trông cô lúc này vô cùng chửng chạc. Trên đường đi của mình, cô ghé lại một tiệm hoa nhỏ, sau đó ôm vào lòng một bó hoa cúc trắng tinh tế.....Khoảng 10 phút sau cô đã đến nơi....

Tại nghĩa trang Nhất Quáng, cô từ từ bước xuống xe, đi được mấy bước thì hai chân liền nặng trĩu, bó hoa đang cầm trên tay cũng đã rơi xuống khi nào. Nét mặt Hỉ Ái biến sắc dữ dội, sự diệu dàng ban nãy đã bị cái ngạc nhiên che đi mất.

_ CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ VẬY!!!