Dư Vị Không Lối Thoát

Chương 8: Khi tôi đã yêu một ai rồi thì chẳng cần lý do gì cả



Nếu tôi nói tôi muốn cô Vương làm bạn gái của tôi thì sao?

Không khí căn phòng bổng nhiên im lặng trong chốc lát, mọi thứ xung quanh không hề thay đổi chỉ có biểu cảm của Hỉ Ái là thay đổi không ngừng. Sự bình tĩnh vốn có ban đầu cũng biến mất, Câu nói trên cô nghe như sét đánh ngang tai, hai tai cô bắt đầu lùng bùng lùng bùng chẳng thể nghe được gì nữa, quá sốc về câu chuyện này cô bắt buộc phải lên tiếng:

- Chú ơi..... chú có có chắc những gì mình đang nói hay không, chú có chắc trí não mình được tỉnh táo chứ?

Lại thêm một lần nữa, Trương thiếu gia của chúng ta lại phải chịu đựng sự sỉ nhục. Chưa có một ai cả gan buôn ra những lời sắt như dao găm ấy với anh ngoài người bạn chí cốt của mình. Lời tỏ tình ngọt ngào đến như thế mà lại bị cô gái trước mắt coi mình là một kẻ không tỉnh táo, như vậy vậy có quá đau lòng không chứ, hít một hơi để bình tĩnh, anh tiếp tục cuộc trò chuyện với cô.

- Những gì tôi nói hoàn toàn là nghiêm túc, vậy em có chấp nhận không?

Quả là cao thủ không bằng tranh thủ, vừa mới ngỏ lời xong, anh liền thay đổi cách xưng hô nghe sao cho thân mật, không biết cái sự tranh thủ này có phải học hỏi từ tên bác sĩ Dạ ấy không nữa. Lúc này Hỉ Ái cũng bắt đầu lấy lại bình tĩnh, bây giờ trong đầu cô là muôn ngàn thắc mắc đang cần được giải đáp.

- Tại sao chú lại tỏ tình với tôi? Tôi với chú gặp nhau chưa được bao lâu mà?

- Thật ra tôi không biết vì sao tôi lại hứng thú với em, có lẽ em đã để lại cho tôi một ấn tượng khá sâu sắc. Em mang đến cho tôi sự động lòng và thương cảm ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Mặc dù em khá chân thành và ngốc nghếch, nhưng tôi thấy thích điều đó. Câu trả lời này đã khiến em hài lòng chưa.

- Thật ra tôi thấy chuyện này khá điên rồ, tôi đã từng nghĩ tình yêu sét đánh chỉ có trong phim thôi, tại bản thân tôi chẳng có lí do nào để chú phải yêu thương cả.

Tại sao trên đời lại có người thật thà như thế,tự nhận mình không xứng đáng được yêu thương trong khi bản thân lại không ngừng nỗ lực và cố gắng. Bỗng nhiên anh đứng dậy rồi tiến lại gần cô, anh đưa tay lên và đặt nhẹ tay lên môi của cô.

- Bài học đầu tiên khi yêu, nếu như tôi đã yêu một ai rồi thì chẳng cần lý do gì cả.

Nghe tới đây Hỉ Ái cũng dần dần đỏ mặt, cô không ngờ nam nhân có vẻ ngoài lạnh lùng trước mắt lại có thể buông ra những lời mật ngọt đến như thế, con tim cô rung lên từng nhịp liên hồi, chẳng lẽ chưa gì cô đã động lòng rồi sao. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, người này chẳng khác gì một ân nhân của cô, ra tay giúp cô hết lần này đến lần khác mặc dù quen biết nhau chưa lâu, nhớ lại thỏa thuận của hai người vừa trao đổi với nhau ban nảy, cô liền vội vàng đồng ý.

- Tôi đồng ý!

- Tiếp theo em phải thay đổi cách xưng hô quái gở này đã, đừng gọi tôi là chú như thế tôi vẫn chưa có già thế đâu.

- Nhưng mà rõ ràng chú lớn tuổi hơn tôi rất là nhiều mà.

- Em định cãi lời tôi sao?

Anh vừa nói vừa tay véo hai má căng tròn của cô. Thật là mềm mại hết sức, cặp má vừa mềm mại vừa căn tròn như hai cái bánh bao nóng hổi, nhìn thật sự rất muốn cắn. Nghe tới đây Hỉ Ái cũng vô cùng bối rối, cô cũng chẳng muốn làm cho ân nhân của mình phải khó chịu nên liền rối rít xin lỗi.

- Không…không có tôi nhất định sẽ sửa lại mà.

- Em đúng là 1 cô bé ngoan.

Đây vừa là một lời khen vừa là một lời trêu chọc mà Tuấn Hạo dành cho Hỉ Ái, không lẽ chỉ ở với tên Dạ Minh Sơn mấy hôm mà tính tình của anh đã bị ảnh hưởng đến thế, trước kia anh là một người khá ít nói, cũng rất ít khi tiếp xúc với phái nữ vậy nên việc trêu hoa ghẹo bướm lại càng không thể xảy ra. Vậy mà giờ anh lại buôn ra những lời trêu chọc như bị tên Dạ Minh Sơn thao túng vậy.

- Khoang đã, vậy là chúng ta đã trao đổi xong rồi đúng không, tôi có thể về nhà được không?

- Không cần nữa, từ bây giờ em sẽ ở đây với tôi.

- Khoang đã, như vậy không được đâu, toàn bộ đồ đạc tư trang cá nhân của tôi đều ở đó.

- Ở đây, tôi có thể cung cấp mọi thứ cho em.

- Không được đâu, ở đây xa trường của tôi lắm, nếu tôi ở đây sáng mai tôi sẽ trễ học mất

- Nếu như em muốn tôi có thể dùng trực thăng để đưa đón em mỗi ngày, như vậy em không còn phải lo lắng chuyện trễ học nữa.

Câu nói này có quá phô trương rồi không, ai đời lại đùng trực thăng đi học mỗi ngày như vậy chứ. Chắng khác nào biến mình thành đề tài cho cả trường trao đổi một cách sôi nổi nhất, càng nghĩ càng rắc rối, nên Hỉ Ái đành nói:

- Không cần…không cần đâu, sáng mai tôi sẽ dậy sớm để đi học, không cần phải rắc rối như vậy đâu.

- Em muốn sao cũng được, mà cũng tối chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.

- Vậy tôi phải ngủ ở đâu đây?

- Em sẽ ngủ chung phòng với tôi - Tuấn Hạo bình thảng đáp.

- Không phải ban nảy anh bảo anh không muốn làm sao?. Bạn có biết trang truyện || T r𝐔mtruyện﹒𝑽N ||

Bóng dáng thiếu nữ e thẹn lại một lần nữa xuất hiện, nghe anh nói xong, cô liền co rút người mình lại vào trong chăn như một cục bông di động. Chết tiệt! Có đáng yêu quá không chứ, như vậy có được quy vào tội câu dẫn người khác không đây? Tuấn Hạo càng nhìn lại càng cảm thấy thích thú, nhưng lương tâm anh không được trỗi dậy bây giờ, anh đành phải lên tiếng trấn an cô bình tĩnh.

- Bộ em nghĩ cứ ngủ chung là phải làm chuyện đó sao?

Bổng nhiên anh bắt đầu áp sát lại gần cô, hai tay vòng ra sau lưng rồi ôm chặt cô vào lòng