Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!

Chương 64: Biến thái



Chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi đi trên đường. Những chiếc sang trọng thi nhau chạy trên đường, đủ để thấy được sự sầm uất của thủ đô xứ sở sương mù.

Trong xe, Hàn Thượng Phong chăm chú nhìn Cơ Uyển đang gác đầu lên đùi mình. Tại sao cô cứ phải đẹp như vậy chứ? Cứ mỗi lần nhìn thấy cô là anh lại không kìm lòng được mà muốn yêu thương cô.

Đôi mi Cơ Uyển khẽ lay động, đôi môi có chút nhợt nhạt, nhìn cô có vẻ rất mệt mỏi. Vậy mà thời gian qua anh không hề hay biết gì về những chuyện xảy ra tối hôm đó. Vậy mà lại để cô hận anh, làm cô rơi nước mắt.

Nghĩ tới đây, Hàn Thượng Phong bất giác siết chặt tay. Anh lấy điện thoại ra, bấm số rồi gọi.

"Vâng Boss."

"Điều tra cho tôi một số chuyện." Hàn Thượng Phong cất giọng băng lãnh, hàn khí tỏa ra khắp cả xe, không khỏi khiến tài xế rùng mình.

"Boss cứ căn dặn."

...

"Còn nữa, lát nữa cho người mang mấy bộ quần áo mà thiếu phu nhân hay mặc tới biệt thự mới của Trần Bạch."

Dặn dò xong, Hàn Thượng Phong tựa người vào ghế, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Cơ Uyển.

Tới biệt thự của Trần Bạch, Hàn Thượng Phong bế Cơ Uyển vào nhà, đi lên lầu hai, đặt cô lên một chiếc giường lớn.

Căn phòng bài trí khá đơn giản, dường như chưa có một sự sắp xếp nào, mùi sơn vẫn còn mới.

Hàn Thượng Phong bật máy xông tinh dầu lên, mùi hoa oải hương thoang thoảng lan tràn khắp căn phòng, tạo cảm giác vô cùng dễ chịu. Anh đắp chiếc chăn mỏng lên cho cô, trước khi rời đi còn đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

Căn phòng dần trở nên tĩnh lặng. Yên tĩnh tới nỗi người ta có thể nghe được tiếng gió phía sau chiếc kinh cửa sổ, tiếng lá xào xạc, rơi rụng xuống đất.

Cơ Uyển nằm ngủ say trên giường, dường như cô ngủ khá ngon. Dạo gần đây, mỗi tối cô đều ngủ không ngon giấc. Mỗi khi nhắm mắt lại là lại xuất hiện cảm giác bất an, thi thoảng thì đau nhói. Nhưng hôm nay thì khác. Giấc ngủ này vô cùng thoải mái.

Trời cũng đã tối dần, Hàn Thượng Phong vừa kết thúc công việc trên máy tính. Gấp laptop lại, anh nhanh chân bước sang phòng Cơ Uyển đang ngủ.

Thấy cô vẫn đang ngủ, anh nhẹ nhàng bước vào, ngồi lên chiếc giường êm ái.

Gò má cô hơi ửng hồng, đôi môi có vài phần nhợt nhạt hơn trước, mồ hôi ướt đẫm trán. Thấy lạ, Hàn Thượng Phong mới sờ nhẹ lên trán cô.

Nóng quá! Chẳng lẽ cô phát sốt rồi?

Hàng lông mày của Hàn thượng Phong khẽ nhíu lại. Anh sờ xuống cổ cô, mồ hôi cũng ướt đẫm. Thật sự là sốt cao rồi.

Hàn Thượng Phong đi ra ngoài, một lúc lâu sau thì trở lại. Trên tay là một chậu nước nhỏ, một cái khăn và một chiếc váy ngủ.

Đặt mọi thứ lên bàn, anh thấm chiếc khăn vào nước lạnh, vắt kiệt rồi đưa lên lau mồ hôi trên mặt cô. Từng lọn tóc của cô được anh vén gọn gàng ra phía sau mang tai. Khuôn mặt chẳng mấy chốc đã trở nên có sức sống hơn.

Xong xuôi, anh bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi của cô. Thân hình đẹp đẽ của cô như ẩn như hiện sau lớp áo sơ mi.

"Ực." Thật khó để kìm nén được ngọn lửa trong người.

Cuối cùng thì mọi thứ cũng xong. Phải cố gắng lắm Hàn Thượng Phong mới thay được cho cô chiếc váy ngủ. Thật gian nan và vất vả. Tới bây giờ tay anh vẫn còn thấy nóng, ngọn lửa trong người vẫn chưa được dập tắt.

Trước vẻ đẹp khó cưỡng của cô mà anh vẫn có thể vượt qua được thì đúng là kì tích. Nếu không phải Cơ Uyển đang bị sốt chắc anh đã "ăn" sạch cô rồi.

Đêm xuống, tiết trời ngày càng lạnh, Cơ Uyển nằm trên giường, có chút khó chịu. Hết nóng giờ lại tới lạnh. Hàng lông mày của cô khẽ chau lại, hơi thở lạnh băng.

Hàn Thượng Phong vừa mới tắm xong, đang ngồi làm việc ở phòng bên cạnh thì bỗng chốc cảm thấy lạnh. Đúng là ở Anh lạnh hơn nhiều.

Anh gập chiếc laptop lại, đi sang phòng cô đang ngủ. Thấy mặt mày cô nhăn nhó, Hàn Thượng Phong mới lại gần. Trán vẫn nóng nhưng toàn thân rất lạnh.

Không còn cách nào nữa, Hàn Thượng Phong lên giường, ôm Cơ Uyển vào lòng, đắp chăn kín, ủ ấm cho cô nhân tiện ủ ấm cho mình. Cảm giác thật ấm áp.

Từ giờ trở về sau, anh sẽ không để cô phải lạnh nữa.

"Chụt"

Anh hôn nhẹ lên trán Cơ Uyển, nhắm mắt lại, khuôn mặt hiện rõ nét vui vẻ, nụ cười trên môi vẫn rõ nét.

- --------------

Ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng, từng tia nắng yếu ớt cố len qua khe cửa sổ chiếu vào trong căn phòng.

Cơ Uyển tỉnh giấc. Đầu đau nhức, cổ họng thì đau rát, thật khó chịu.

Hình như... hình như cô mơ thấy Hàn Thượng Phong. Mơ thấy tất cả mọi chuyện xảy ra đều chỉ là hiểu nhầm, sau đó hai người lại trở lại như trước kia... Nhưng mà... liệu nó có thể trở thành sự thật?

Quên đi. Giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ.

Nhìn lại mới thấy lạ. Đây là đâu vậy?

Cơ Uyển mệt nhọc ngồi dậy, dựa vào thành giường, nhìn xung quanh một lượt.

"Cạch."

Cánh cửa phòng được mở ra, một mùi hương tràn vào căn phòng. Thật thơm.

Hàn Thượng Phong đi vào, tay cầm ly ca cao, hơi bốc nghi ngút.

Cơ Uyển đưa mắt nhìn anh, khẽ nhíu mày.

"Em dậy rồi sao? Có còn mệt nữa không?" Hàn Thượng Phong cười hỏi, đưa ly ca cao cho cô.

"Cảm ơn." Cơ Uyển đón lấy ly ca cao nhưng giọng nói có vài phần khách sáo, có chút xa lạ.

Hàn Thượng Phong không để ý gì nhiều, ngồi xuống giường, đặt tay lên trán cô. Vẫn còn hơi nóng.

"Anh làm gì vậy?" Cơ Uyển né đầu sang một bên, nhăn mặt.

"Vẫn còn sốt. Tốt nhất là em nên nghỉ ngơi ở đây." Hàn Thượng Phong nhẹ nhàng nói, sau đó thì ghé sát tai cô, thì thầm. "Khỏe lại sớm. Chứ như thế này... anh không nhịn nổi." Giọng nói rõ ràng là vô cùng ám muội.

Cơ Uyển đỏ mặt. Đẩy Hàn Thượng Phong ra. Tim lại bắt đầu nhảy loạn hết cả lên. Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác như thế này.

"Em muốn ăn gì, anh nấu." Hàn Thượng Phong không đùa nữa, nghiêm túc hỏi cô.

"Không cần, tôi không đói." Cơ Uyển quay mặt đi chỗ khác.

"Ọc ọc."

Cái bụng phản chủ. Cô vừa dứt lời thì cái bụng của cô đã kịch liệt phản đối. Xấu hổ chết đi được. Biết giấu mặt vào đâu đây.

Hàn Thượng Phong bật cười: "Xem ra cái bụng của em không nghe lời chút nào."

"Bộp."

Cái gối bay thẳng vào mặt Hàn Thượng Phong. May là gối rất mềm chứ không là anh ngã nhào xuống đất rồi.

"Không đùa em nữa. Anh nấu cháo cho em." Hàn Thượng Phong cười một cái rồi đứng dậy, đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, Cơ Uyển thở phào nhẹ nhõm. Thật áp lực mà.

Cô cầm ly ca cao vừa đặt xuống bàn hồi nãy lên, uống một ngụm. Một cảm giác ấm áp... và cũng thật ngọt ngào. Không hiểu sao cô lại cảm thấy ly ca cao này có hương vị rất ngon. Chẳng lẽ... là do Hàn Thượng Phong pha nên mới ngon như vậy?

Đột nhiên cô có cảm giác trống trải. Nhìn xuống dưới.

Bộ đồ của cô đâu mất rồi? Sao cô lại mặc một chiếc váy ngủ thế này?

Những câu hỏi đó lần lượt xuất hiện trong đầu Cơ Uyển. Nhưng quan trọng hơn... ai đã thay cho cô vậy? Đã vậy còn cởi luôn cả áo ngực của cô.

"Hàn Thượng Phong. Cái tên biến thái nhà anh." Cơ Uyển hét lớn, mặt mày đã đỏ bừng hết cả lên.

"Khụ khụ..."

Vì hét lớn quá nên họng lại càng thêm rát. Chết thật! Cô ghét nhất là lúc bị ho. Lúc nào cũng cảm thấy ngứa cổ, rát họng, vô cùng khó chịu.

Một hồi lâu sau, Hàn Thượng Phong trở lại, tay bưng một tô cháo. Trông có vẻ khá ngon, thơm nữa.

"Hồi nãy em nói ai biến thái?" Hàn Thượng Phong nheo mắt hỏi. Rõ ràng là đang cố tình trêu cô.

"Hàn Thượng Phong. Anh... anh..." Cơ Uyển thật không nói nổi thành lời, giọng cũng không thể hùng hổ như hồi nãy nữa vì cổ họng bây giờ rất đau.

"Anh làm sao?" Hàn Thượng Phong cười hỏi, dí sát mặt lại gần cô.

Cơ Uyển mím chặt môi nhìn anh. Gần quá. Cô dường như có thể nghe được cả hơi thở của của anh. Gương mặt đẹp trai rõ nét đập thẳng vào mắt cô. Mặt bỗng chốc trở nên nóng bừng, hai má có chút đỏ.

"Sao em cứ khiến anh phải phạm tội vậy chứ." Giọng Hàn Thượng Phong có chút khàn, đem theo một chút ám muội. "Thật không chịu nổi mà."

"Ưm''

Một tay Hàn Thượng Phong đưa ra sau đỡ lấy gáy cô rồi nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn. Lâu rồi mới có cảm giác ngọt ngào như vậy. Đôi môi cô thực sự làm cho anh bị nghiện mà. Thật mềm mại.

Cơ Uyển nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt áo sơ mi của Hàn Thượng Phong. Đầu óc cứ thế bị anh dẫn dắt theo nụ hôn cuồng nhiệt này.

Bàn tay còn lại của Hàn Thượng Phong luồn vào trong váy ngủ của Cơ Uyển. Tay anh đi tới đâu, da thịt cô nóng ran tới đấy. Một cảm giác khó tả...

"Cạch."

"Hello..."

Trần Bạch không biết ở đâu chui ra, mở cửa phá vỡ bầu không khí ái tình đang nóng bỏng trong căn phòng.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Bạch thầm nghĩ mình sắp chết rồi. Biết vậy không nên về nhà.

"Hai người cứ tiếp tục. Tôi không làm phiền nữa." Trần Bạch cười một cái rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Hàn Thượng Phong lườm cho tới khi Trần Bạch biến mất. Cơ Uyển xấu hổ, lấy tay che mặt rồi đẩy Hàn Thượng Phong ra, chạy ngay vào nhà tắm.

Cơ Uyển đứng nhìn mình trong gương, mở vòi nước, lấy nước lạnh vỗ vỗ lên mặt. Chết chết! Cô suýt nữa thì bị dụ rồi. Tỉnh táo lại.