Đứa Bé Xui Xẻo

Chương 19



Nhan Thủy Minh tự nhận mình không phải kẻ đồi bại, nhưng cũng chẳng phải chính nhân quân tử, bây giờ Bành Thạch Nhai không biết an phận trêu chọc hắn, hắn phải lập tức chạy trên con đường của lưu manh.

Hắn nhẹ nhàng xoay người đè y dưới thân, mặt đối mặt, cắn nhẹ cằm y rồi hôn môi y, rồi hôn lên hàng mi đang run rẩy và bên tai y.

Bành Thạch Nhai không có chỗ trốn, y ngốc nghếch nhận ra được một tia nguy hiểm từ câu "Bây giờ mới chỉ là bắt đầu", nhưng lại không kịp chạy trốn hay làm gì khác. Quá đáng sợ, rõ ràng hai người phải giống nhau chứ, nhưng tại sao lại cực kỳ không giống nhau, sao lại... sao lại có thể to lớn và nóng đến mức đó.

Nhan Thủy Minh đè lại tay y đặt lên đó, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, biểu tình vẫn cố gắng ôn hòa: "Không giúp ta sao?", rồi lại nhỏ giọng ra đòn sát thủ bên tai y: "Ta khó chịu lắm, Nha Nha."

Bành Thạch Nhai đã không thể thở như bình thường, lúc này bị lời nói của hắn làm cho càng thêm rối loạn, từ sáng sớm khi y mới mở mắt ra nhìn thấy Nhan Thủy Minh có phản ứng, rồi dần dần phát triển đến mức này, trong ngực Bành Thạch Nhai như có một chú nai con dậm chân bình bịch sắp nhảy ra khỏi ngực y. Không phải y không muốn, thậm chí y cũng khao khát được ôm ấp, được chạm vào, được hôn môi, chỉ là chuyện này thực sự... quá xấu hổ.

Bành Thạch Nhai không biết nên làm gì, chỉ có thể run run hàng mi tránh né ánh mắt của người kia, run run hít sâu một hơi để mình có thêm can đảm, bàn tay vô thức nắm lại, nghe thấy tiếng hít sâu của Nhan Thủy Minh như bị bóp đau, y lại không dám động đậy nữa, cắn môi nói lí nhí: "Giúp... giúp thế nào, ta không..."

"Ngươi có thể mạnh hơn chút nữa, sờ nó." – Bành Thạch Nhai khàn giọng, trong câu nói mang theo ý cười, ngọn lửa trong mắt bùng cháy rõ ràng, hắn duỗi tay vuốt hết phần tóc vương trên cổ trên mặt Bành Thạch Nhai ra sau, tiến đến hôn lên môi y, hôn lên chóp mũi, lại ngậm mút đôi môi và đầu lưỡi y, sau đó chuyển sang phía cổ, phần cổ trắng nõn càng thêm nhạy cảm, chỉ tiện môi mút một cái nó đã run run hiện lên đóa hoa hồng nho nhỏ.

Bành Thạch Nhai bị hôn nhắm chặt mắt, đôi môi hồng nhuận hé mở cũng khiến y không dám thở đều, tay y nghe lời nắm lấy thứ kia vuốt ve lên xuống, nhưng dường như tay của y đã không còn là của y nữa rồi, toàn bộ ý thức đều tập trung vào môi lưỡi của Nhan Thủy Minh, hắn cắn mạnh một cái y sẽ giật mình run rẩy, hắn hôn một cái y sẽ mềm nhũn người tê dại ngưa ngứa, tay cũng dần mất sức, chỉ biết sờ sờ lung tung.

Nhan Thủy Minh có vẻ cũng bị tiết tấu không nhanh này tra tấn muốn điên, hắn hít sâu một hơi, vuốt nhẹ bàn tay có vết chai đang cọ cọ quy đầu mình. Bành Thạch Nhai không hiểu ý hắn, thở gấp một hơi mới mở mắt ra, hai mắt ướt nước phủ đầy xuân tình, đuôi mắt hơi đỏ, y ngây ngốc bị hắn nắm tay, ngón tay vô thức cọ cọ, ánh mắt y nhìn sang chỗ khác, ấp úng nói: "Không giúp nữa sao?"

Nhan Thủy Minh hơi nheo mắt, véo véo eo y, vuốt một đường xuống đến phần mông mềm vỗ một cái: "Không đủ, phải dùng nơi này."

Ánh mắt Nhan Thủy Minh trầm xuống, hắn buông tay giúp y lau mồ hôi trên trán rồi hôn nhẹ lên đôi môi đỏ đang hé mở của y, chịu đựng trướng nóng nơi hạ thân đứng dậy xuống giường, lục lọi tìm một hòm thuốc, lấy một lọ thuốc mỡ tan máu bầm ra.

Đến khi quay lại, cảnh trước mắt khiến hắn nhiệt huyết vọt đỉnh, hắn mới rời đi một lát thôi, Bành Thạch Nhai đã lo được lo mất ngồi quỳ trên giường, nghiêng nửa người ra phía ngoài nhìn theo hắn, dường như lúc này y không sợ xấu hổ mà chỉ sợ bị vứt bỏ, ánh mắt mờ mịt hiện rõ vẻ mất mát, quần áo xộc xệch rộng mở chỉ còn lại lớp áo lót nửa che nửa hở vắt trên vai, ngực bụng phủ đầy dấu đỏ, vết đỏ đậm là bị hôn mạnh, vết đỏ hồng nhạt là bị hôn nhẹ...

Nhan Thủy Minh chạy đến ôm lấy y, tay bóp eo y đè y xuống giường, trân trọng cởi nốt quần áo còn lại trên người y xuống, hung ác xâm lược môi lưỡi y: "Đang tìm cái gì?"

Nhan Thủy Minh chưa từng hôn mạnh như thế, giống như nuốt cắn nuốt y vào bụng, Bành Thạch Nhai ngoan ngoãn chịu đựng, lúc có cơ hội mới nhỏ giọng hừ hừ: "Tìm huynh..."

Lại đang tủi thân.

Nhan Thủy Minh cười giảm bớt hung hãn, nhẹ nhàng cọ cọ cằm y: "Ta ở đây.'

Nói xong hắn mở lọ thuốc mỡ đổ ra tay, hương cỏ xanh trộn lẫn mùi thảo dược đăng đắng lan tỏa trong không khí. Bành Thạch Nhai không hiểu gì, nghiêng đầu nhìn cái lọ bị đặt qua một bên: "Đây là cái gì?"

Nhan Thủy Minh không trả lời, quỳ giữa hai chân y, tay hắn lại sờ soạng tiểu Thâp Nha, hài lòng nghe tiếng hừ hừ của người dưới thân, rồi lại vuốt ve dần đến giữa kẽ mông, bàn tay đầy thuốc mỡ bôi vào, lúc này mới nói: "Cho nơi này ăn, ăn được thứ này rồi mới nuốt trôi thứ khác."

Nhan Thủy Minh cúi người hôn lên hàng mi ướt và đôi môi hồng của y: "Có biết ngươi là gì không?"

Bành Thạch Nhai bị hắn nhìn càng thêm run rẩy, quay mặt đi lắc đầu.

"Đoán thử xem." – Nhan Thủy Minh nắm lấy eo y kéo về phía mình, lại tàn nhẫn đâm mạnh một cái, người trong ngực hắn mềm nhũn như nước, hai đùi run run đón nhận, tiếng rên rỉ trong cổ họng biến thành ngắt quãng, nhịp thở tán loạn, giọng run run: "Hức... Ta không biết."

Nhan Thủy Minh cúi đầu, lưỡi hắn cạy mở hàm răng cắn chặt của Bành Thạch Nhai, cuốn lấy đầu lưỡi y liếm láp nhẹ nhàng, phía dưới lại càng lúc càng đâm mạnh, đâm cho y rùng mình co rúm người, trong mắt hắn vẫn là ngọn lửa thâm tình, dịu dàng cho y đáp án: "Nha Nha, ngươi là bảo bối."

Khoái cảm tê dại lan tỏa khắp người Bành Thạch Nhai bỗng càng bùng lên vì lời nói này, trong mắt y lập tức tràn đầy nước mắt, run rẩy thất thần nhìn hắn một lát sau hai chân đang quấn lấy hông hắn vô thức quấn chặt hơn, giọng nói mềm mại nức nở cầu xin: "Nhan... Nhan... Hức hức... Muốn nữa, muốn nữa..."

Đáng yêu muốn chết. Sao lại có người ngoan ngoãn mềm mại yêu hắn hết lòng như vậy, Nhan Thủy Minh đỏ mắt, thứ đang chôn trong nơi mềm ấm lại càng cứng hơn, cứng đến mức khiến hắn phát đau. Hắn không chắc Bành Thạch Nhai muốn cái gì, nhưng không cần biết y muốn cái gì, Nhan Thủy Minh sẽ cho y tất cả, thậm chí cho y gấp đôi.

Nhan Thủy Minh bị hút tê dại, nghiêng đầu mút mạnh một cái lên cổ Bành Thạch Nhai, lẩm bẩm: "Tiểu quỷ háo sắc, tiểu yêu tinh".

Bành Thạch Nhai thực sự không chịu nổi, y thở gấp rơi nước mắt, lại không thể cản được tiếng rên dâm đãng từ trong cổ họng, y chỉ biết gối đầu lên vai Nhan Thủy Minh rơi nước mắt: "Aaa... không phải... hức không phải háo sắc, yêu tinh.... cũng không phải yêu tinh.... hức hức... mạnh quá..."

Nhan Thủy Minh cũng thở dốc, nắm lấy cằm Bành Thạch Nhai nghiêng qua tìm môi y, hung ác liếm hôn cắn mút, phía dưới càng thêm ma sát mạnh bạo, làm người kia sợ hãi chống tay muốn trốn rồi lại tóm eo y kéo ngược về.

Đôi mắt của Nhan Thủy Minh thâm trầm, hắn siết chặt lấy người y, vẫn còn tâm trạng trêu đùa y: "Không phải tiểu quỷ háo sắc, cũng không phải yêu tinh, vậy là gì?"

Bành Thạch Nhai bị đâm nghiêng ngả, a a ư ư mấy tiếng, vươn tay ôm lấy cổ Nhan Thủy Minh vùi đầu vào, lưng y run run, y chỉ có thể cắn ngón tay mình, thở hổn hển, hàm hồ đáp lại: "Hức hức.... huynh, huynh nói là bảo bối..."

Đòi mạng.

Nhan Thủy Minh hoàn toàn bốc cháy, trái tim hắn như bị người kia nắm chặt rồi buồn ra, bây giờ cả người căng trướng chua xót, chỉ muốn đặt người kia vào trong trái tim yêu thương chiều chuộng y thật nhiều.

Hắn nhẫn nại quay người đè y xuống giường, kéo ngón tay bị Bành Thạch Nhai cắn đỏ bừng ra, liếm sạch vệt nước trên ngón tay, lại cúi đầu hôn khóe môi y, ngoài miệng nhẹ nhàng dỗ dành: "Phải, là bảo bối, là bảo bối lớn."

"Một bảo bối lớn thế này, tại sao lại bị ta nhặt được nhỉ."

Mặt trời đã lên nóc nhà từ bao giờ, một bụi quyệt quý lại mọc thêm đôi ba chồi non, tiếng chim chóc côn trùng kêu vang, trong phòng là cảnh xuân tràn trề.