Đứa Bé Xui Xẻo

Chương 2



Ngày hôm sau, Nhan Thủy Minh cố ý dậy sớm, đứa bé kia không tới, tờ giấy treo trên cành cây không có dấu vết bị mở ra, lắc qua lắc lại sàn sạt giữa những lá cây.

Nhan Thủy Minh ngẩng cổ suy tư dưới tàng cây, chẳng lẽ không có giày để đi nên không tới được? Hay là bị dọa sợ thật nên không dám đến?

Nhan Thủy Minh nhớ lại cặp mắt kia, cẩn thận, cố chấp, to tròn như mặt trời phát ra tia sáng giữa những chiếc lá xanh mởn, sáng lấp lánh, rất đẹp, cũng có thể khiến cả tán cây lấp lánh rực rỡ.

Nhưng hôm qua khi vô tình liếc qua, ngoài hoảng loạn và khiếp đảm, hắn cùng thấy được một chút ánh sáng xẹt qua như niềm vui vì nhìn được thứ gì đó, Nhan Thủy Minh chỉ dựa vào một cái liếc mắt này để tin rằng y sẽ lại đến nữa, có vẻ y không nỡ cứ thế mà chạy.

Đáng tiếc, hai ngày liền Nhan Thủy Minh đều không thấy được đôi mắt to tròn long lanh kia.

Cuối cùng Nhan Thủy Minh không nhịn được hoài nghi phán đoán của mình, cũng rất tò mò, đứa bé kia, rốt cuộc đang nhìn cái gì?

Chẳng lẽ mình cướp nhà của y? Nhưng đây là tổ trạch của nhà hắn.

Hay là, đứa bé vụng về kia thực ra là tiểu yêu tinh trong núi mới hóa thành người? Tới báo ân, hoặc là lén lút thăm dò nhân gian?

Nhan Thủy Minh rơi vào trầm tư: Đúng là giống, giống hệt một con tiểu yêu tinh ngây thơ.

Hình như khi hắn mới lên núi có cứu một con thỏ xám bị dính bẫy? Nó mở đôi mắt to tròn đen lúng liếng run bần bật trong lùm cỏ, cũng không quên dựng thẳng đôi tai hồng nhạt đầy đề phòng.

Lúc này Nham Thủy Minh coi cả hai là một, nửa đùa nửa thật nghĩ rằng, chắc chắn là thỏ tinh rồi.

Nhan Thủy Minh vẫn như mọi ngày, bày giấy bút trên bàn trong viện, nhưng hắn không chép phạt《 Lễ Ký 》cho đủ 300 lần, hắn vẽ ra một đôi mắt, và một con thỏ nhạy bén đang dựng thẳng hai tai.

Nha đầu đưa cơm tới, bày biện thức ăn, cúi đầu định đi, vẫn cứ không chịu nói một lời như cũ.

Nhan Thủy Minh tóm được nàng liền hỏi: "Nhìn xem, tranh ta vẽ thế nào?"

Tiểu nha đầu ngậm chặt miệng không nói lời nào, lắc đầu.

Nhan Thủy Minh đặt bức tranh xuống, xong qua bàn ăn, cầm đũa lên lại không có hứng ăn: "Cha ta dạo này thế nào?"

Nha đầu vẫn không nói chuyện.

Đột nhiên đũa sứ gõ mạnh vào bát vang lên một tiếng thanh thúy, trên mặt Nhan Thủy Minh không có biểu tình gì, chỉ có ánh mắt lạnh như băng liếc qua người tiểu nha đầu: "Phụ thân cũng thật tàn nhẫn, vậy là trực tiếp đưa cho ta một kẻ câm?"

Nha đầu run lên, suýt nữa quỳ xuống.

Nhan Thủy Minh ngồi dựa vào ghế: "Cho nên ngươi có thể nói hay không thể nói?"

"Lão gia dặn dò không được nói chuyện với thiếu gia." – Tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ.

Nhan Thủy Minh cười, bình thản gắp miếng măng giữa những món ăn không hề phong phú: "Không cho nói ngươi cũng nói rồi, quy củ đã phá, nói thêm vài câu nữa cũng không sao. Chỉ cần ngươi trả lời, ta sẽ không tố giác ngươi."

Tiểu nha đầu quá dễ lừa, bị dọa một chút thôi mà nàng đã chịu thua, chỉ có thể mở miệng: "Lão gia đã khá hơn nhiều rồi, đại phu nói chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ khỏe lại. Chỉ là về chuyện này... cũng không có ý định thả ngài đi, nói, nói là muốn tự ngài suy nghĩ cẩn thận."

Nhan Thủy Minh thầm nghĩ hắn không suy nghĩ cẩn thận được, phải trông cậy vào lão gia suy nghĩ cẩn thận thay hắn. Dưa hái xanh không ngọt, huống hồ hắn lại là quả dưa vặn mãi không thẳng.

Nhan Thủy Minh không quan tâm đến chuyện này, cứ từ từ, hắn không vội.

"Bình thường ngươi lên núi đều phải đi qua thôn nhỏ dưới núi phải không?"

"Vâng thưa thiếu gia."

"Đã từng thấy một bé trai, đội mũ rơm rộng, mặc quần áo xanh lam đậm, đôi khi mặc màu xanh lá mạ chưa." – Nam Thủy Minh cầm bức tranh vẽ đôi mắt của y: "Mắt to thế này, rất to, rất sáng."

Nha đầu ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại cúi đầu, chỉ có mỗi một đôi mắt ai mà nhận ra được, nàng cẩn thận hỏi: "Xin hỏi thiếu gia, bé trai đó mấy tuổi?"

Nhan Thủy Minh trầm ngâm: "Không rõ lắm, có lẽ khoảng mười sáu mười bảy? Chắc là lùn hơn ta một chút, trắng nõn sạch sẽ, hơi gầy."

...

Tiểu nha đầu vừa nghe là thiếu niên mười sáu mười bảy, lại còn trắng nõn sạch sẽ, nàng sợ tới mức run cả người: "Thiếu gia... Ngài tìm người đó, có chuyện gì?"

Nhan Thủy Minh cười ôn hòa: "Ngươi thấy sao?"

Tiểu nha đầu nhắm chặt mắt, cả gan nhắc nhở một câu: "Thiếu gia, ngài cần nhớ rõ vì sao lão gia nhốt ngài ở chỗ này."

"Nhớ,

Nhan Thủy Minh liền cười, cũng không như thế nào phong phú thái sắc trung chọn căn măng tre nhai: "Không cho nói ngươi cũng nói, quy củ đã phá, nói thêm nữa hai câu cũng không sao, chỉ cần ngươi trả lời ta liền không tố giác ngươi."

Tiểu nha đầu hảo lừa, bách áp lực cực lớn, chỉ có thể mở miệng: "Lão gia khá hơn nhiều, đại phu nói kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng liền hảo. Chỉ là ở chuyện này...... Cũng không có nhả ra ý tứ, nói, nói muốn ngài chính mình suy nghĩ cẩn thận."

Nhan Thủy Minh thầm nghĩ hắn chính là tưởng không rõ, càng trông cậy vào hắn lão nhân gia có thể suy nghĩ cẩn thận, dưa hái xanh không ngọt, huống chi hắn là cái vặn không thẳng dưa.

Nhan Thủy Minh không quan tâm cái này, háo đó là, hắn không nóng nảy.

"Ngươi ngày thường lên núi tới đều trải qua chân núi hạ cái kia thôn nhỏ đi?"

"Hồi thiếu gia, là."

"Thấy chưa thấy qua một cái nam hài, mang cái cởi sắc đại mũ rơm, xuyên màu thiên thanh bố y, có đôi khi là xanh lá mạ sắc," Nhan Thủy Minh cầm kia trương họa gọi người nhận: "Đôi mắt trường cái dạng này, rất lớn rất sáng."

Nha đầu ngẩng đầu xem một cái lại cúi đầu, riêng là một đôi mắt gọi người như thế nào nhận được, nàng cẩn thận nói: "Xin hỏi thiếu gia, là bao lớn nam hài?"

Nhan Thủy Minh trầm ngâm: "Nói không tốt, có lẽ mười sáu bảy? Hẳn là so với ta lùn thượng một ít, trắng nõn sạch sẽ, có chút gầy."

......

Tiểu nha đầu vừa nghe là mười sáu bảy tuổi thiếu niên lang, còn lớn lên trắng nõn sạch sẽ, sợ tới mức run lên run lên: "Thiếu gia...... Ngài tìm hắn là, là vì chuyện gì?"

Nhan Thủy Minh ôn hòa mà cười cười: "Ngươi cảm thấy đâu?"

Tiểu nha đầu đôi mắt một bế, cả gan nhắc nhở một câu: "Thiếu gia, ngài cần phải nhớ rõ lão gia vì sao phải ngài đãi ở chỗ này."

"Nhớ rõ, đoạn tụ chi phích, Long Dương chi hảo. Thì đã sao, có gì sai, ngươi nói thử xem?"

Editor: "Đoạn tụ chi phích, Long Dương chi hảo" đều là câu nói liên quan đến mối tình đồng tính xưa.

"Đoạn tụ chi phích" là câu nói về Hán Ai Đế - Lưu Hân với Đổng Hiền. Có lần Đồng Hiền nằm gối tay lên áo Ai Đế, Ai Đế muốn quay người nhưng không nỡ đánh thức Đổng Hiền nên đã cắt ống tay áo để Đổng Hiền ngon giấc, từ đó có câu "Đoạn tụ chi phích", tức là mối tình cắt áo.

"Long Dương chi hảo" là câu nói về Ngụy An Ly Vương với Long Dương Quân. Ngụy An Ly Vương chỉ yêu một mình Long Dương Quân, phong cho ông thành "Quân" mà thời đó chỉ có Tứ đại công tử mới được phong tước vị này.

Trong hai câu thì "Long Dương chi hảo" được dùng phổ biến hơn để chỉ những người đồng tính nam (tui thấy zạy).

Nguồn: tui nhặt nhạnh trên mạng.