Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê

Chương 80: Bắt người (2)



Mặc cho cô vùng vẫy, cắn xé, đánh anh thì anh vẫn cố ôm thật chặt cơ thể cô, anh vẫn kiên quyết. Giữa thanh thiên bạch nhật một vị tổng tài lại ngang nhiên đến nhà người khác mà bắt con gái nhà lành đi.

Hốt hoảng quá Lục Kiều Hân không thể làm gì lại anh được. Có thể nói sức khỏe của anh quá là lớn.

- "Thả tôi xuống"

Không nói không rằng Dương Tư Thần đem cô ra xe của mình rồi vội ném vào ghế phụ sau xe, anh nhanh chóng kéo lấy dây an toàn vòng qua người cô khiến cô không kịp phản kháng.

Lục Kiều Hân lấy tay kéo dây an toàn ra thì lại bị bàn tay to lớn của Dương Tư Thần nắm chặt lại như một niềng xích to lớn khó phá vỡ.

- "Đồ vô liêm sỉ"

- "Vì em..."

- "Thả tôi ra, anh là một tên..."

Chụt chụt chụt

Nhanh chóng bờ môi lạnh lẽo của con ác thú kia đã bắt đầu gặm nhấm hương vị ngọt ngào từ cánh môi cô. Không hiểu sao nhưng mỗi lần anh có động tác này lên cô thì cả cơ thể cô đều mềm nhũn ra như chỉ muốn ngưng tất cả hoạt động.

Càng hôn càng sâu, bờ môi lạnh lẽo như tảng băng kia có một thế lực lớn lắm! Nó lấy hết rồi... nó càn khoét mà nếm đủ hết các hương vị của cô.

Đầu lưỡi tê dại như có một luồng điện cao áp chạy qua. Hóa ra hồi nãy anh đã rất nhanh mà tiến vào bên trong khoang miệng của cô, đầu lưỡi anh quấy đảo liên hồi khiến cô không không thể theo nhịp vẫn phải thuận theo. Hương vị ngọt ngào ấy anh không thể quên được, tính đến thời điểm bây giờ anh lại được nếm nó một lần nữa. Lần này mê muội đến chết mất.

Hôn xong anh liền buông tha cho cô. Lục Kiều Hân thở dốc lườm anh như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh. Cô vừa hé miệng định nói cái gì đấy thì...

Chụt

Trời ơi! Anh lại hôn cô tiếp. Không biết trong đầu anh có vô vàn những suy nghĩ gì nữa, cô là một cô gái mạnh mẽ nhưng trong hoàn cảnh như thế này cô sợ lắm!

Cô rất sợ anh hành động như vậy của anh. Cô không ngờ rằng là bản thân lại có thể để cho một một tên Đại Ác Ma như anh phải điên cuồng. Sau một hồi hôn hít anh đảm bảo cô đã hoàn toàn thuần phục mình thì mới lưu luyến rời khỏi bờ môi quyến rũ của cô khiến bao nhiêu hường vị ngọt ngào còn vương vấn khắp nơi.

Phía trán anh có vẻ như có một lớp mồ hôi mỏng, gân xanh hơi nổi lên mờ nhạt cho thấy cô đã làm cho anh kích thích đến như thế nào rồi!

Chất giọng lạnh băng anh nói nhẹ vào tai cô

"Nếu em còn la lên nữa thì không biết ngoài việc khoá môi em ra thì tôi có thể làm nên những chuyện gì khác nữa đâu"

Cả thân thể cô mềm nhũn ra, đôi vai nhỏ khẽ run lên. Có vẻ như lần này anh doạ cho cô sợ thật rồi. Anh không tin là việc quan hệ sẽ khiến cho cô vẫn ghét anh mà ngược lại sẽ...

Lục Kiều Hân nhìn Dương Tư Thần căm phẫn như muốn khóc, đôi mắt cô long lanh vì những giọt lệ kia sắp chào ra ngoài. Trước mặt anh thì cô lại giống một con mèo nhìn thấy bóng của chính mình mà nghĩ mình là một con hổ ghê gớm lắm.

Cô mím chặt môi, như lời anh đã đe dọa thì cô không dám ho he thêm bất kì một lời nào. Nhận thấy sự phối hợp của cô anh nhếch nhẹ môi mỏng tà ác.

- "Em ngoan lắm. Được rồi, về nhà anh đi"

Không biết những ý định của anh là gì, cô bây giờ chỉ thấy con người anh là một tên biến thái chính hiệu mà thôi. Bây giờ muốn giữ thân được an toàn thì cô không nên nói gì ngay lúc này thì hơn.

Dương Tư Thần đi lên phía ghế lái xe, anh nhấn nút khóa tất cả các cửa lại. Ngay cả khi cô đang đứng ở trong nhà mình mà anh có thể chạy đến bắt cô đi thì chắc chắn những việc khác anh cũng có thể làm ra được.

Nhìn vào chiếc gương chiếu hậu ở đường trước xe thấý gương mặt nhỏ của cô vì anh mà có đôi phần sợ hãi. Những lúc như thế này anh mới cảm thấy ưng ý. Được bắt nạt cô điều mà anh thấy hứng thú nhất.

Anh nói không sai. Cô là của anh thì nhất định anh sẽ khiến cô về tay anh thật.

Dương Tư Thần đạp chân gas chạy xe đi nhanh khiến cô phải ngã ngửa ra đường sau. Cô nói thật là đã cố tình về nước để tránh đụng mặt với anh mà không ngờ anh lại theo cô về tận nước, không biết vô tình hay cố ý nhưng cô cảm thấy anh ta đã theo dõi mình.

- "Lục Kiều Hân con bé làm gì ở ngoài mà lâu thế"

Lục phu nhân đang làm bánh với cô ở trong nhà thì có tiếng chuông cửa, cô sợ bà phải mất công đi nên đã dành đi với bà. Từ lúc cô đi đến giờ tính ra cũng khoảng 15 phút rồi.

Bà đi lại phía cửa sổ nhìn từ phòng mình xuống thấy cánh cổng vẫn đang mở mà cô lại không thấy đâu. Còn ba cô thì đang làm việc ở công đi. Bà kêu người hầu đến.

- "Xuống xem tiểu thư đi đâu rồi"

- "Vâng"