Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê

Chương 83: Bảy ngày yêu (2)



Lục Kiều Hân nhanh chóng đi ra ngoài, cô sỏ luôn đôi dép trong nhà ra mà không chịu đổi dép. Đứng trước mặt Dương Tư Thần cô còn làm xấu mình.

Dương Tư Thần, để xem lần này anh còn có hứng thú với tôi nữa không!

Dương Tư Thần một tay đút vào túi quần, đôi mắt hút hồn hướng về phía Lục Kiều Hân đang đứng trước mặt mình, anh nhìn tổng quan từ trên xuống dưới cơ thể của cô mà bật cười.

- "Anh cười cái gì. Có phải phải anh thấy tôi trong bộ dạng này thì hối hận rồi đúng không? Bây giờ anh suy nghĩ lại thì còn kịp đó"

Trong lúc Lục Kiều Hân đang vội đắc ý thì đột nhiên cơ thể cô được nhấc bổng lên không trung. Dương Tư Thần bế cô lên, anh đi lại xe tiện thể mở cửa xe đặt cô ngồi bên ghế phụ cạnh mình.

- "Anh muốn để tôi trong bộ dạng này mà đi sao?

Mặc cho cô nói gì với anh thì anh vẫn thể hiện bằng hành động. Gương mặt đẹp trai của anh sát lại gần gương mặt cô, phút chốc thì cô còn tưởng...!

Anh lướt qua gương mặt cô thật nhẹ nhàng với phong cách gợi đòn, anh đưa tay cài dây an toàn vào cho cô.

- "Dương Tư Thần"

Lục Kiều Hân chưa nói hết câu thì Dương Tư Thần đã vội đóng dầm cánh cửa lại rồi vòng qua đường trước xe, mở của xe, anh ngồi vào ghế lái xe tiện thể anh bật nút khởi động xe. Lục Kiều Hân cau có nhìn sang phía Dương Tư Thần

- "Anh không nói được à? Tôi đang hỏi anh đó! Này..."

Không còn kịp nữa, chiếc xe của bọn họ đã được lái đi rất từ từ rồi lại nhanh dần. Lục Kiều nữ lúc này nhìn xuống bộ quần áo ngủ mà cảm thấy hối hận, mặc bộ quần áo này đi ra đường thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ. Vốn dĩ ngay từ ban đầu ô chỉ nghĩ điến việc cố tình ăn mặc vậy để Dương Tư Thần thấy thế mà rút lui việc theo đuổi mình, ai ngờ anh đưa cô đi thật.

Gần đến nhà hàng ăn, lúc trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc phải bước xuống làm sao cho đỡ quê. Chiếc xe đang đi dừng lại khiến cho Lục Kiều Hân cũng phải giật mình ngoảnh nhìn sang anh. Trong lúc cô đang khó hiểu thì anh liền nói.

- "Em đợi tôi một chút sẽ quay lại liền"

- "Anh muốn làm gì?"

Dương Tư Thần mở cánh cửa xe rồi đi mất. Lục Kiều Hân nhìn theo bóng lưng của anh đang làm gì. Cô nhìn mãi thì bóng lưng anh cũng mất tăm luôn vào dòng người ngoài đường phố. Bây giờ muốn về cũng không về được, mà ở thì...

Một lúc sau, một bóng dáng quen thuộc đang bước đến gần phía chiếc xe rồi dần dần hiện rõ khuôn mặt. Dương Tư Thần cầm trên tay hai chiếc túi nhỏ. Anh mở cửa bước vào trong xe đưa vật cầm trên tay cho cô.

Lục Kiều Hân mở chiếc túi ra là một bộ váy dài sang trọng kín đáo vừa với size của cô, túi còn lại còn có một đôi giầy cao gót bóng loảng mầu đen. Cô nhìn sang anh thì anh nói.

- "Thay chiếc váy này vào đi"

- "Thay?"

- "Um, chiếc xe này không ai nhìn thấy được vào bên trong đâu"

- "Tôi không thay, anh tự đi mà thay mà mặc luôn đi"

- "Được thôi, vậy em mặc bộ hello kitty này mà ra ngoài"

Một ngọn lửa vô hình đang dần dần bốc lên trên đầu cô, giọng điệu tức giận "Tôi Không Đi"

Lục Kiều Hân vẫn kiên quyết nhìn Dương Tư Thần mà nói. Dương Tư Thần không cảnh cáo cho cô biết điều gì liền tiến lại gần cô.

Cô nói tiếp "Tôi Không Thay"

- "Vậy để tôi thay cho em"

- "Biến thái, cút ra"

Rất nhanh rất nguy hiểm Dương Tư Thần đã gỡ được hết cúc áo của cô một cách thuần thục như thể đã có một tính toán từ trước. Bra màu đen gợi cảm, quả núi phập phồng hiện ngay trước mặt anh.

Đôi má cô âm thầm nóng dần lên, đôi mắt anh không chớp nổi lấy một cái mà nhìn vào khe ngực cô. Anh nắm lấy tay cô rồi xoay người cô dứt khoát như thể đang bắt tội phạm, anh kéo chiếc áo ngủ ở ngoài xuống làm cho cô trần trụi chỉ còn chiếc áo ngực.

- "Anh làm gì vậy?"

Ngữ điệu của cô hốt hoảng vô cùng. Chẳng lẽ anh lại muốn ăn thịt cô ngay trên xe này sao? Không! cô đã ngu một lần rồi nên sẽ không có lần thứ hai đâu.

Dương Tư Thần dịu giọng hẳn.

- "Tôi chỉ là muốn thay đồ cho bạn gái mình thôi" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vợ Xấu Chồng Mù
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười
4. Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
=====================================

- "Ai mượn anh"

Dương Tư Thần lôi chiếc váy ra rồi mặc vào cho cô, chiếc váy có vài cái khuy, anh tự tay khuy áo cho cô. Đến đoạn núi non phập phồng thì không dễ dàng khuy được, anh mần mò mãi cũng mặc cho cô xong.

Anh ngước lên thấy gương mặt nhiệt độ cao màu đỏ ửng của cô. Dương Tư Thần nhìn lại chiếc quần ngủ, thẳng tay tụt xuống.

- "Anh làm gì vậy?"

- "Mặc váy thì không nên mặc quần dài bên trong"

Làm xong các thủ tục, anh còn buộc lại tóc cho cô nữa! Rồi lại lôi chân cô lên để đi giày. Chiếc giày vừa như in chứng tỏ mắt nhìn người của anh không tệ.

- "Xong rồi"

Anh ngước lên thấy cô đang nhìn chăm chú vào gương mặt mình, lấy tay nhéo má cô một cái nhẹ nhàng.