Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê

Chương 88: Bảy ngày yêu (7)



Lục Kiều Hân nhìn anh, tuy bây giờ cô không biết ý định của anh là gì nhưng không hiểu vì sao đôi chân cô lại bất giác đi theo.

Anh cứ dắt cô đi ra ngoài bãi cát, cách một lớp dày nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của cát đang nhẹ nhàng lún xuống theo từng nhịp đi của cô.

Làn nước biển buổi hoàng hôn sóng sánh vừa đẹp vừa lãng mạn, cô ngắm nhìn xung quanh không chớp mắt, ngắm nhìn tới nỗi như muốn hòa quyện vào khung cảnh, vào làn gió, vào những điều thật nhẹ nhàng trước mắt cô.

Không ngờ cảnh đẹp bờ biển buổi hoàng hôn lại xao xuyến lòng người đến như vậy, có lẽ vì từ trước đến giờ cô là một đại tiểu thư chỉ sống trong cao sang quyền quý, sống trong những điều xa xỉ mà chưa biết đến được cảnh đẹp của thiên nhiên.

Ánh sáng mặt nước lấp lánh chiếu vào đôi mắt cô hiện ra những ánh sáng sáng nhàn nhạt long lanh, anh dắt cô đi trên bãi biển thật dài. Như biết được cảm nhận của cô anh khẽ mỉm cười.

Cô cứ ngắm mãi, ngắm hoài cảnh vật cho tới khi điểm nhìn của ánh mắt dừng lại lại ở phía những ngọn nến lung linh trên nền cát phía trước mặt. Càng đi lại gần thì những vòng vây của ngọn nến càng rộng lớn.

Cứ được anh dắt mãi cho tới khi dừng lại thì hai người đã ở trong vòng nến hình trái tim. Vì mặt trời lặn gần hết nên nhưng ánh sáng nến dần dần cũng tỏa ra khiến nến là tâm điểm ở xung quanh, còn cô và anh là nhân vật trung tâm.

Cho đến thời điểm hiện tại thì cô mới nhẹ nhàng nhìn lại gương mặt đẹp trai ngút ngàn của Dương Tư Thần. Cô không mê trai nhưng chắc vì anh mà cô phải ngẩn ngơ mất.

Cô không ngờ nhìn vẻ bề ngoài của anh có vẻ là người lạnh lùng, xấu tính, là một người thích gì được đó mà bây giờ lại có thể để lãng mạn như vậy.

Dương Tư Thần lấy từ trong túi của mình ra một hộp nhỏ, sau khi anh mở được nó ra thì ánh sáng phía trong toả ra ngoài khiến cho cô phải nheo mắt đứng nhìn.

Anh lấy nó ra là một sợi dây chuyền kim cương với những hoa văn điệu nghệ, Trong giây phút đó Lục Kiều Hân cứ đứng đơ ra mà không nháy mắt lấy một cái.

Cô nhìn anh trong một thời điểm phút chốc rung động rồi lại thôi. Thời điểm bây giờ đứng trước mặt anh cô không biết nói nói một lời nào.

Cô cứ để mặc cho anh đứng đeo sợi dây chuyền vào cổ của mình, mặt đá trên sợi dây chuyền sẽ chạm vào cổ vào vùng xương quai xanh của cô khiến cô hơi giật mình nhưng cũng không thể thoát được ánh mắt từ anh.

- "Lục Kiều Hân anh yêu em thật đấy. Trong lòng anh từ trước tới nay chưa có hình bóng của một người con gái nào khác mà em. Lục Kiều Hân em có thể để làm bạn gái à không làm người yêu của anh anh được không? "

- "Chẳng phải chúng ta đang chơi trò chơi bảy ngày yêu sao?"

- "Không! Anh muốn điều đấy là sự thật"

Dương Tư Thần nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hai người cứ thế mà tiến sát lại gần nhau. Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy lãng mạn.

Dương Tư Thần không chần chừ mà đặt nụ hôn lên môi nhỏ của cô như một thứ khiến anh phải nghiện. Lần này cô không phản kháng cứ để mặc cho người con trai phía trước thể hiện sự ngọt ngào.

Thoáng chốc anh đã chiếm lấy toàn bộ bờ môi căng mộng của cô. Cứ thế từ từ mà hưởng thụ lấy hương vị ngọt ngào của hai người tạo ra.

Anh đưa tay luồn qua ôm eo cô như muốn cô hòa nhập vào thân thế của mình. Hai người vừa hành động phía môi nhưng đôi mắt thì luôn nhìn chằm chằm vào nhau. Cô nhìn lên đôi mắt của anh là hình ảnh của mình trong đó rất rõ ràng.

Lần này hai người hôn môi không phát ra tiếng động nữa nhưng nếu người ta nhìn vào thì có thể để nghe thấy được tiếng động trong đó. Rất nồng nhiệt rất lưu luyến.

Lục Kiều Hân khẽ đặt tay lên hai vai của anh. Dần dần cô nhắm mắt lại, đôi mi cong dài vì gió mà lay động.

Dường như anh không muốn buông cô ra, đã thế đôi môi của hai người càng ngày càng không thể tách rời, càng hôn càng sâu, càng hôn càng muốn khám phá.

Dương Tư Thần ôm chặt eo cô hơn, còn cô thì thuận tay mà ôm lấy cổ gáy của anh không một chút do dự hối thúc nào. Quên hết, bây giờ đầu óc cô như trống rỗng vì anh, không nhớ được trước đó trong lòng đã kiên quyết muốn rời xa anh, không nhớ được thời điểm hiện tại là vào lúc nào, không nhớ được mình đang ở đâu!

Cô chỉ biết mình đang bay bổng với thứ ngọt ngào, dịu nhẹ ấy mà thôi.

Anh dần dần đã đưa đầu lưỡi vào khoang miệng cô rồi bắt đầu hôn sâu, thật sâu.

Sau khoảng thời gian 15-20 phút sau thì nụ hôn cũng đã kết thúc, anh đặt hai tay lên má cô mà kéo theo sợi chỉ bạc óng ánh dưới màn ánh sáng nến cháy gần hết.

Cô vẫn đang ngây ngốc nhìn anh.