Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 114



Trong căn cứ ngầm.

Tiếng sấm càng lúc càng dày đặc, dù bọn họ ở dưới nền đất cách hàng cây số, tiếng sấm sét vẫn như nổ bên tai. Camera chiếu hình ảnh trên mặt đất của căn cứ, chỉ thấy mây giông trên trời dày đặc, từng tia chớp liên tục bổ vào đầu căn cứ, tầng đất ở đó đã chìm trong luồng sét dữ dội, vô số tảng đá lớn hóa thành bột trong chớp mắt. Cuồng phong ập tới, cát bay đá chạy, mặt đất như xuất hiện cảnh tận thế.

Bên trong căn cứ, mọi người nhìn thấy hình ảnh bên ngoài thì không khỏi sợ hãi. Không bao lâu sau, tiếng sấm càng lúc càng dày, camera đặt trên mặt đất bị sét đánh hóa thành phế thải công nghiệp. Căn cứ thí nghiệm chôn sâu dưới nền đất rung lên, các thiết bị điện được lắp lại trước đó không lâu cũng bị sét liên tục phá hủy, phần lớn những khu vực trong căn cứ đều chìm vào bóng tối, tất cả mọi người bị nhốt dưới đất. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu sau, bọn họ sẽ chết vì thiếu oxy. Nhưng dù vậy cũng không ai dám đi ra bên ngoài.

Một vài người biết chuyện đều âm thầm cầu nguyện, hy vọng thí nghiệm có thể nhanh chóng kết thúc.

Giáo sư đứng đầu thí nghiệm, đồng thời cũng tiếp quản toàn bộ căn cứ ngầm đặt hết sự chú ý lên thể thí nghiệm số một, trợ lý báo vài lần, sốt ruột tới mức quần áo sắp mướt mồ hôi, gã mới chợt bừng tỉnh. Gã không sợ ánh sáng chói mắt mà nhìn thể thí nghiệm số một, lạnh lùng nói: “Nhanh nhanh, nhanh khởi động trận pháp, không thể để thiên kiếp phá hỏng thí nghiệm của chúng ta được!”

“Vâng.”

Trợ lý quay đi sắp xếp, trên vách tường và mặt đất trong phòng thí nghiệm nhanh chóng hiện ra trận pháp cổ xưa khổng lồ bao bọc toàn bộ căn cứ. Nhưng thiên kiếp không những giảm mà còn tăng, ở những nơi nằm ngoài sự bảo vệ của trận pháp, mặt đất liên tục bị bổ ra từng vết nứt lớn, căn cứ chôn sâu bên dưới điên cuồng rung lên. Rất nhanh khắp các nơi có hiện tượng sụp xuống, sức mạnh của trận pháp dần suy giảm.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Đúng lúc này, ánh sáng trắng bên trong đồ chứa như bị người ta nhỏ mực vào, thoắt cái đã nhuộm thành màu xám trắng. Ánh sáng xám trắng không hề chói mắt, nhưng lại khuếch tán ra xung quanh với tốc độ cực nhanh.

Rắc.

Âm thanh giòn tan vang lên, vật chứa trong suốt làm từ chất liệu đặc biệt thoáng cái chia năm xẻ bảy, nhưng lạ là chất lỏng bên trong không hề tràn ra. Ánh sáng xám trắng phá toang lớp gông cùm xiềng xích, lan ra xung quanh như thủy triều, ở những nơi ánh sáng lan đến, mọi người có thể nghe thấy tiếng kim loại bị ăn mòn khiến người ta ê răng.

Mấy nhân viên nghiên cứu nhìn theo tiếng âm thanh, chỉ thấy vật chứa dần biến mất trong ánh sáng xám.

Chuyện, chuyện gì thế này?

Không chỉ có đồ đựng, ở những nơi ánh sáng chạm đến, ngay cả thiết bị trong phòng thí nghiệm cũng bị cắn nuốt theo. Giáo sư quan sát chằm chằm thể thí nghiệm đang biến hóa cũng phát hiện bất thường, gã như bị thu hút, cẩn thận vươn tay vào ánh sáng xám trắng.

Tan rã.

Máu thịt gã, thậm chí đến cả linh hồn cũng bị tan rã theo ánh sáng.

Nỗi đau hồn phách bị mài mòn không thể hình dung bằng lời ập tới, người đàn ông hét thảm thiết, ngã vật xuống đất.

“Giáo sư!” 

Không đợi những người khác xông lên xem xét tình huống của gã, chỉ thấy ánh sáng xám như cá mập ngửi thấy mùi máu, lập tức ùa lên bao phủ quanh gã đàn ông. Giữa tiếng hét thảm thiết, nhóm nghiên cứu viên nhìn gã như một cây nến bị lửa đốt cháy, máu thịt tan rã, xương cốt biến mất, cuối cùng linh hồn cũng biến mất tăm trong luồng sáng màu xám.

Ở trung tâm ánh sáng, con quái xà kia không ngừng to lên, không biết từ khi nào, nó đã âm thầm mở to đôi mắt đỏ máu, lạnh lẽo nhìn họ như nhìn vật chết.

Quái vật! Trời ơi, bọn họ đã sáng tạo ra một con quái vật như thế nào vậy?!

Chạy, chạy mau!

Sợ hãi ngập tràn trong não họ, nhưng cơ thể lại không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng trắng xám lan tới, từ từ nuốt hết bọn họ.

Đau quá, đau quá, đau quá.

Dù đau tới cùng cực nhưng không ai có thể phát ra tiếng hét, vào khoảnh khắc linh hồn xói mòn, suy nghĩ còn sót lại của họ không phải là phẫn hận mà là biết ơn.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Kết thúc rồi.

Ánh xám sáng trắng lan ra xung quanh, ngoại trừ vách đá, những nơi ánh sáng chạm tới, bao gồm cả các thiết bị, trận pháp đều hoàn toàn hóa thành hư vô.

Còn chưa đủ.

Ánh sáng xám trắng cắn nuốt tầng cuối cùng của căn cứ trụi lủi chỉ còn lại vách đá, bắt đầu âm thầm lan về phía trước, những vật sống, vật chết thậm chí là tất cả các thiết bị điện tử hoàn toàn bị cắn nuốt sạch sẽ, chỉ qua mười mấy phút, cả căn cứ to như vậy chỉ còn sót lại cái vỏ rỗng. Không có trận pháp bảo vệ, sấm sét vô tận bổ thẳng xuống lối vào căn cứ, đánh trúng vào thân quái xà.

Quái xà bỗng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, đôi mắt đỏ máu lạnh như băng, những hình ảnh vụn vặt hiện lên trong đầu nó, ánh mắt nó nhìn về phía không trung bỗng trở nên ngạo ngược tới cùng cực, ánh sáng xám trắng vụt lên cao, muốn cắn nuốt ngược tia giông đầy trời.

Giờ phút này, dường như Thiên Đạo cũng cảm nhận được sự uy hiếp nào đó.

Trong phút chốc, gió thổi mây bay, vô số mây đen bao phủ phía trên căn cứ, hình thành thế hủy diệt, các tia sét đen giáng từ trên trời xuống, thoắt cái đã phá hủy toàn bộ căn cứ nằm cách mặt đất mấy mét.

Giận giữ rúng trời.

Đứng phía dưới cách hàng cây số, quái xà phát ra tiếng gầm phẫn nộ của rồng, ánh sáng xám trắng không ngừng khuếch tán, từng đợt lôi kiếp giáng xuống trên đầu nó đều bị ánh sáng cắn nuốt. Cùng lúc đó, cơ thể quái xà không ngừng phình lên, nơi lớp vảy xám xịt không chút ánh sáng trên người bong ra lại mọc lên từng lớp đen nhánh sáng bóng, cục u trên đầu biến thành sừng, trên cổ mọc lên lớp lông thật dài, tứ chi dưới bụng nó cũng nhanh chóng phình to, mọc ra vuốt nhọn lấp lánh ánh sáng.

Rồng.

Có lẽ gã giáo sư kia nằm mơ cũng không ngờ thí nghiệm của mình không chỉ thành công mà còn tạo ra sinh vật trong truyền thuyết: Rồng.

Mấy chục ngàn năm trước, rồng chết dưới thiên kiếp nhiều không đếm xuể, nhưng con quái long sinh ra trong phòng thí nghiệm này có thể cắn nuốt cả thiên kiếp. Vào thời mạt pháp, thần rời bỏ mặt đất lại sinh ra sinh vật đáng sợ như thế. Thiên Đạo quyết không cho phép trên mặt đất xuất hiện sinh vật mạnh mẽ đến vậy, điều này sẽ gây nhiễu loạn thế cân bằng của đại lục, thậm chí dẫn tới việc các đại lục biến mất. Nhưng ở nơi mà thần bỏ rơi, sức mạnh của Thiên Đạo đã yếu đi rất nhiều, ngay cả thiên kiếp mà quái long cũng có thể cắn nuốt, thậm chí có thể dùng sức mạnh thiên kiếp để phát triển, đáng sợ như thế, Thiên Đạo cũng không làm gì được nó.

Vì thế không bao lâu sau, giữa tầng mây đen nhánh xuất hiện một con đường màu trắng không biết dẫn đi đâu.

Quái long cảm nhận được sức hấp dẫn, bay về phía con đường, nhưng vào khoảnh khắc nó sắp bay vào trong, một khuôn mặt tuấn mỹ như yêu bỗng hiện lên trong đầu nó, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ ký ức đều quay về.

Hạ Mạc.

Quái long không về mà bỏ đi, Thiên Đạo tức giận, con đường giữa không trung biến mất tăm, thế sấm tăng gấp mấy lần, liên tục xuyên qua ánh xám trắng quái dị đánh thẳng vào thân quái long. Quái long dần không địch nổi, vảy mới mọc bị đánh rụng lả tả, máu tươi đầm đìa, trong lúc đau đớn đã rớt thẳng từ trên không xuống. Vào khoảnh khắc nó rơi, trên mặt đất trống rỗng bỗng xuất hiện một cái hố thật lớn, quái long bị cái hố nuốt chửng, trong phút chốc đất rung núi chuyển, thế đất đùn lên, dãy núi nghiêng sang, chỉ một lát sau, quái long đã bị vùi lấp dưới vực sâu.

Sâu trong nền đất, quái long chỉ còn lại hơi tàn, dù sao nó mới sinh chưa được bao lâu, dựa vào bản năng mượn hư vô cắn nuốt tất cả những gì có thể cắn nuốt để làm tăng sức mạnh của mình. Tuy hư vô có thể cắn nuốt cả thiên kiếp, nhưng bản thân nó vẫn chưa đủ mạnh, mà mấy tia sét đánh vào người gần như suýt lấy mạng nó.

Nó không cam lòng.

Nó không thể chết được, dù có chết thì nó cũng không thể âm thầm chết ở sâu trong lòng đất này, dù có chết nó cũng nên đi báo cho Mạc, không thể để cậu cứ mãi lang thang tìm nó. Không, không, nó không thể chết được, nếu nó chết, Mạc quên mất nó thì phải làm sao đây?

Nỗi sợ bị người yêu quên đi vượt xa nỗi sợ cái chết, quái xà sinh ra một tia quật cường không biết từ đâu tới, nó đột nhiên quật đuôi, liên tục tạo ra lỗ hổng dưới nền đất. Chợt một tia sáng xám trắng bao phủ lên cơ thể tàn tạ của nó, dần dần hút năng lượng dưới nền đất chuyển vào cơ thể quái long.

Không thể chết.

Quái long ôm một tia hy vọng mà ngất đi. Không biết qua bao lâu, cơ thể nó dần thu nhỏ lại, tứ chi biến thành tay chân, cơ thể rồng hóa thành hình người, sừng rồng biến mất, đầu rồng hóa mặt người, lớp lông biến thành tóc…

Quái long hóa hình.

Nhưng không biết vì sao, khi quái long hóa thành người, toàn thân trên dưới bao gồm cả mặt đều phủ kín lớp vảy đen nhánh, thậm chí phía sau còn có một cái đuôi rồng thật dài, trông còn giống quái vật hơn cả trước đây, cái mặt có thể lờ mờ nhìn ra nét của Thẩm Nặc.

Quái vật chìm vào cơn hôn mê.

Trên bầu trời, dường như Thiên Đạo cũng tới lúc nỏ mạnh hết đà, không thừa thắng xông lên đuổi tận giết tuyệt, mây giông dần tan đi, một cơn mưa to chưa từng thấy đổ xuống, không bao lâu sau, mưa to tạo thành thế lũ, cọ rửa toàn bộ những dấu vết nơi đây.

Hạ Mạc bị cưỡng chế đưa ra khỏi giấc mơ của Thẩm Bằng Phi, trong lòng chợt sinh ra dự cảm bất ổn, cậu chuyển qua giấc mơ của mình, sốt ruột chờ Thẩm Nặc. Đợi một hồi lâu mà Thẩm Nặc vẫn không xuất hiện, cậu đột nhiên sợ hãi mở choàng mắt, ngồi bật dậy khỏi giường, đứng dậy kéo rèm trong phòng ra, nhìn thấy hiện tượng thiên văn đáng sợ chưa từng có bên ngoài.

Ngày mà như đêm, sấm sét như bom, Thiên Đạo nổi giận.

Không chỉ thành phố B, cảnh tượng tương tự đồng thời nổi lên ở các nơi khác trên thế giới.

Không chỉ loài người bình thường, các con vật cũng đều thấy thấp thỏm lo âu, ngay cả người trong giới huyền môn, quỷ, yêu v…v… đều cảm nhận được nỗi sợ xuất phát từ bản năng.

Trong thôn họ Hạ xa xôi, người già sống trong thôn và mấy đứa trẻ đua nhau ngẩng đầu nhìn về phía không trung, các cụ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không ngừng khấn vái ông trời bớt giận, lũ trẻ thì sợ tới mức khóc ré lên. Trong núi rừng quanh thôn, các con thú cũng quỳ rạp xuống đất giống người già, cơ thể run bần bật, đám tiểu yêu sợ tới mức dựng ngược lông, bất an nhìn về phía không trung. Hoàng Đại Tiên đứng trên ngọn cây, dõi mắt nhìn về phía xa, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.

Vào khoảnh khắc Thiên Đạo mở đường, đôi mắt Hoàng Đại Tiên lóe sáng như đèn pha, một luồng ánh sáng vàng tỏa ra từ người nó, một lát sau đã bao trùm khắp cơ thể. Đám tiểu yêu dưới tàng cây bỗng cảm nhận một luồng yêu khí cực mạnh xuất hiện trên đỉnh đầu, lục tục nhìn qua, chỉ thấy giữa luồng sáng có một thiếu niên đuôi dài đi ra.

“Grào grào?” Đại tiên?