Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 60



Từ Bình nghe thấy tiếng động, cho là Trương Tư Niên gặp chuyện nên cuống quít chạy tới, vừa mở cửa đã vọt vào. Phần đầu Lại Tam sắp bị Trương Tư Niên đánh cho phọt óc, thấy cửa mở ra, thừa dịp Trương Tư Niên mất tập trung liền bỏ chạy ra ngoài. Trương Tư Niên cho là gã muốn làm hại mẹ mình, nhanh chóng đè chặt gã xuống đất, sau đó ngồi lên lưng Lại Tam, một tay đè vai gã, một tay bắt đầu tiếp tục nện thẳng xuống.

Một màn máu me này khiến Chuột Con sợ rớt ba hồn bảy vía, vội vàng dùng móng vuốt mập mạp của mình che mắt đi, trộm nhìn ra ngoài qua khe hở.

Từ Bình không nhìn thấy Lại Tam, trong con mắt của bà, Trương Tư Niên đang tóm lấy không khí đập thẳng xuống đất. Chuyện… chuyện gì thế này?

“Tư Niên!” Mặt Từ Bình trắng bệch, vội vàng chạy lên.

Trương Tư Niên vội cản bà lại, nói: “Mẹ, mẹ đừng tới đây, mẹ tìm một sợi thừng tới cho con để con trói tên này lại.”

“Ai?” Trong phòng này trừ Tư Niên và bà ra thì đâu còn ai?

“Lại Tam! Con bắt được gã rồi, mẹ không biết đâu, gã là người xấu, còn muốn chiếm xác con.”

Lại Tam vừa kêu đau vừa la toáng lên: “Cái gì mà chiếm xác mày, tim mày là của tao đấy! Bây giờ tao không chiếm xác mày nữa, có ngon thì trả tim lại đây cho tao. Ranh con, khôn hồn thì mau thả tao ra, bằng không bố mày…”

Những lời tàn nhẫn của Lại Tam còn chưa nói hết, Trương Tư Niên đã nắm đầu gã đập mạnh xuống đất, đập đến mức khiến gã la oai oái, liên tục xin tha, không dám nói mấy lời bậy bạ nữa.

Trương Tư Niên bận trừng trị Lại Tam, không để ý sau khi y nói ra hai chữ Lại Tam, trông mẹ mình chẳng khác nào thấy quỷ, mặt càng lúc càng trắng, mất một hồi lâu mới lắp bắp lên tiếng: “Sao… sao con biết Lại Tam?”

Trương Tư Niên hơi lả dần, y thả Lại Tam bị mình đánh cho thoi thóp, nói: “Đương nhiên là biết, suýt nữa con đã bị gã chiếm xác, không ngờ trên đời này có quỷ thật.”

Trương Tư Niên không ngốc, ngược lại còn có sự khôn khéo của bố, tuy đêm qua không nhớ gì cả, nhưng y vẫn còn nhớ trước đây Lại Tam chiếm thân thể y, muốn cắn nuốt hồn phách y, còn nói sẽ thay y tận hưởng cuộc đời. Điều đáng giận nhất là gã dám dùng cơ thể của y để làm nhục anh Nam, nghĩ đến đây, Trương Tư Niên giận không nhịn nổi, đè hồn thể Lại Tam đấm tiếp.

Thật ra Trương Tư Niên đã sớm biết mình bị bệnh, cần phải phẫu thuật thay tim, một mặt y rất sợ cuộc phẫu thuật này, sợ phẫu thuật thất bại, sợ những lần chữa trị đau đớn không có điểm dừng về sau, nhưng một mặt khác y rất biết ơn những người bằng lòng hiến tạng để giúp đỡ người khác. Chính y cũng đã làm thủ tục quyên tặng di thể, nếu có một ngày y chết, y bằng lòng quyên tặng cơ thể mình để phục vụ nghiên cứu y học, giúp đỡ những bệnh nhân khác.

Nhưng y không ngờ có người lại giả vờ quyên tặng, muốn thay thế y.

Bình thường lúc rảnh rỗi Tư Niên thích nhất là xem manga – anime hoặc đọc truyện trên mạng, khả năng suy luận lớn hơn người khác nhiều, y đập đầu Lại Tam một phát, trừng mắt hung dữ nói: “Nói, có phải mày quyên tặng tim cho tao vì muốn cướp thân thể tao không?”

Lại Tam có nghĩ sao cũng không ngờ một con quỷ như mình lại bị người sống dần nhừ tử, lúc còn sống gã đã không may mắn, sao chết đi còn xui xẻo như vậy? Tuy Lại Tam là một tên ranh ma, nhưng đến nước này gã đã bị Trương Tư Niên đánh phát sợ, nước mắt nước mũi giàn dụa thừa nhận: “Đúng vậy, nhưng tôi không cố ý, tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi.”

Trương Tư Niên lại tát thêm một phát: “Nói, ai ép mày?”

Lại Tam còn chưa kịp nói gì, di động Từ Bình bỗng reo lên, nhìn thử thì thấy là Lâm Nam gọi tới. Trước đây Tư Niên, không, nói đúng hơn là Lại Tam đã nói toạc tấm lòng Lâm Nam, mà Lâm Nam cũng đã chính miệng thừa nhận. Nhưng trước khi rời đi anh ta đã nói “Tư Niên mà tôi thích không phải ông”, lúc ấy bà đã cảm thấy lời này rất kỳ lạ, bây giờ xem ra chỉ sợ lúc ấy Lâm Nam cũng đã biết gì đó.

Trương Tư Niên nghe thấy tiếng chuông di động, đôi mắt sáng rực lên: “Có phải anh Nam gọi tới không?”

“Đúng vậy.”

“Mẹ đưa điện thoại cho con, con muốn nói chuyện với anh Nam.” Trương Tư Niên nói, chờ nhận được di động từ tay mẹ, y nhấn phím nghe, giọng nói ban nãy còn hung dữ nay lại biến thành tủi thân, còn hơi nghẹn ngào: “Anh ơi, có người muốn hại em!”

“Em đừng sợ, anh sẽ tới ngay!” Trái tim Lâm Nam như muốn vọt lên tận họng, chỉ sợ Lâm Nam xảy ra chuyện.

“Em không sợ gã đâu, em bắt được gã rồi.” Trong giọng Trương Tư Niên lóe lên chút đắc ý chờ được khen, ngay sau đó y lại đổi sang giọng đáng thương: “Anh Nam, tên này xấu xa lắm, suýt nữa em đã không được gặp anh rồi.”

“Chờ anh tới nơi, anh sẽ đánh gã cho em.”

“Phải đánh chết gã!”





Hạ Mạc nấc lên, ngồi nghe nồi cháo điện thoại nhảm nhí, hơn nữa sáng sớm vừa tỉnh đã ăn phải viên Mộng Hồn Châu ngọt ngấy khiến cậu ớn tới tận họng, vất vả lắm mới tới nhà họ Trương, thấy khuôn mặt thê thảm của Lại Tam, cậu bỗng thấy đỡ ngấy biết bao.

Trương Tư Niên thấy Hạ Mạc đi chung với Lâm Nam tới, khuôn mặt hơi sầm xuống, đôi mắt mèo chua loét: “Cậu ta là ai?”

Lâm Nam nói: “Cậu ấy là cảnh sát bên Đặc Điều Xử, chuyện lần này ít nhiều gì cũng nhờ cảnh sát Hạ giúp một tay.” Lâm Nam nói, giấu chuyện mình đã bị đất đá chôn vùi nên biến thành xác sống, chỉ bảo trên đường quay về tình cờ gặp được Hạ Mạc. Về sau anh ta phát hiện sự bất thường của y, cho nên tìm cảnh sát Hạ nhờ giúp đỡ. Cảnh sát Hạ âm thầm giúp một tay, lúc này mới đuổi được Lại Tam ra khỏi cơ thể Trương Tư Niên.

Trương Tư Niên nghe vậy, lập tức thu lại chút ghen tuông trong lòng, chân thành cảm ơn Hạ Mạc. Trong đầu lại nghĩ, thì ra trên đời này có cục cảnh sát chuyên xử lý các chuyện thần quái, quá ngầu, thật ra y rất hứng thú với những chuyện như vậy, nếu cảnh sát Hạ có thể dạy y ít chiêu thì tốt rồi.

Trương Tư Niên nhen nhóm ý định muốn bái sư học nghệ, ánh mắt nhìn Hạ Mạc không khỏi nóng lên. Nhưng về Từ Bình, sau khi biết thân phận Hạ Mạc, mặt bà lại trắng thêm một chút.

Hạ Mạc thu hết biểu cảm hai mẹ con họ vào mắt, trong lòng thầm tính toán. Cậu nhỏ giọng niệm câu chú, sau đó búng tay cái tách, Từ Bình chợt thấy mắt hơi đau, bà nhắm mắt lại theo phản xạ, lúc mở ra thì thấy cách chỗ bà không xa có một bóng người nửa trong suốt, máu thịt lẫn lộn. Từ Bình sợ tới mức che miệng lui về sau mấy bước, lại được Lâm Nam đỡ lấy.

“Dì Từ, dì nhìn cho kỹ đi.”

Chỉ thấy Hạ Mạc nhìn Lại Tam nằm trên đất như một con chó chết, ngồi xổm trước mặt gã, lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc chuyện như thế nào.”

Lại Tam không ngờ khi còn sống thường bị cảnh sát bắt, chết rồi vẫn còn bị cảnh sát hỏi cung. Chẳng qua gã đã bị Trương Tư Niên đánh phát sợ, vừa thấy Hạ Mạc đã làm như thấy người thân thất lạc lâu năm, khóc lóc kêu gào tố cáo: “Cảnh sát, cậu phải đòi lại công bằng cho tôi, cậu xem, cậu xem thằng nhóc này đánh tôi tới mức nào này. Á giồi ôi đau chết mất thôi, cậu chữa giúp tôi trước được không?”

Trương Tư Niên sợ sệt biện giải: “Là gã ra tay trước, gã muốn chiếm xác tôi, cho nên tôi mới đánh gã.” Hình như đánh hơi nặng. Trương Tư Niên không khỏi chột dạ.

Lại Tam khóc lóc kể lể: “Tôi đã nhận lỗi rồi mà nó còn đánh tôi, cảnh sát, cậu xem đi, đầu tôi, óc tôi tràn ra thế này đều là do nó đánh đấy. Nó cố ý đấy, đúng rồi, nó có ý định trả thù, cố ý gây thương tích cho người khác, cậu phải đòi lại công bằng… Á á!!! Cậu là cảnh sát, sao cậu có thể đánh người ta! Còn tí pháp luật nào không?! Tay của tôi, tay của tôi…”

Chỉ thấy tay Lại Tam bị Hạ Mạc giật ra, tiện tay ném thẳng tới trước mặt Từ Bình. Cuối cùng Từ Bình không nhịn được nữa hét lớn, suýt nữa ngất xỉu. Cũng may có Lâm Nam đứng phía sau đỡ bà, bà mới không ngã phịch xuống đất.

“Đánh người? Pháp luật?” Hạ Mạc cười lạnh nhìn Lại Tam, bình thản hỏi: “Ông là người à? Ông thấy có pháp luật nào quản quỷ hồn không? Tốt nhất ông nên khai thật cho tôi, chỉ cần hiểu rõ vụ án, tôi sẽ đưa ông đi luân hồi, bằng không… Ông có thể thử chút thủ đoạn của tôi, đảm bảo tôi sẽ giúp ông hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

Thời buổi này đúng là chỉ có cảnh sát quản người sống mới tốt, nhớ hồi trước khi gã bị bắt, chỉ cần la toáng lên vài tiếng là mấy tên cảnh sát đó sẽ không đánh gã nữa. Cái tên quản người chết này sao… sao mà xấu xa hơn cả gã vậy?

Hôm nay xem như Lại Tam tới số, nếu đổi lại là cảnh sát bình thường khác, thẩm vấn mấy tên ranh ma dẻo miệng không cần viết nháp như Lại Tam, muốn moi sự thật từ miệng gã còn khó hơn lên trời. Vừa hay gã gặp Hạ Mạc – chủ đôi tay xé quỷ không chớp mắt, chỉ có thể trách gã xui xẻo.

Lại Tam đã lăn lê bò toài trong xã hội vài chục năm nên rất biết thức thời, gã biết kiểu người như Hạ Mạc tàn nhẫn khó đối phó nhất, thằng nào lừa thằng đấy xui. Người ta nói chết không bằng sống, Lại Tam đánh cuộc cả cuộc đời mà vẫn không thể chiếm được xác của một cậu ấm nhà giàu, trong lòng bực tới phát hoảng, lại bị Hạ Mạc hù dọa như vậy, làm gì còn có tâm trạng giữ bí mật giúp người ta, ủ rũ kể hết mọi chuyện từ gốc tới rễ.

Giống với những gì đêm qua Hạ Mạc nhìn thấy trong giấc mơ của gã, Lại Tam nợ một khoản tiền cờ bạc khổng lồ, bị ép nợ tới mức tuyệt vọng, nhờ có một người bạn giật dây, gã quen một người tự xưng là Mẫn đại sư. Ông Mẫn không những đồng ý trả món nợ cờ bạc cho gã mà còn nói có cách sửa mệnh giúp gã.

Lại Tam qua lại với rất nhiều hạng người, bạn bè đoán mệnh cho người ta kiếm ăn cũng có mấy tên, nhưng vừa mở miệng đã nói có thể sửa mệnh cho gã cũng chỉ có mình Mẫn đại sư. Lại Tam thích cờ bạc, phần lớn dân cờ bạc đều mê tín, Lại Tam không phải ngoại lệ. Mấy người bạn xem bói cho gã, ai cũng nói mệnh gã không tốt, may mắn không nhiều, nhưng nếu được quý nhân giúp đỡ thì chắc chắn tương lai sẽ thăng tiến rất nhanh, tận hưởng vinh hoa phú quý bất tận.

Lại Tam nghiễm nhiên xem Mẫn đại sư là quý nhân phò mệnh của gã, lập tức quỳ lạy, chỉ hận không thể để Mẫn đại sư sửa mệnh giúp mình ngay lập tức mới được. Kết quả Mẫn đại sư lại nói với gã, nếu muốn sửa mệnh thì có một cách tốt nhất, đồng thời cũng đảm bảo nhất, đó là ghép tim gã vào cơ thể của một tên nhà giàu, đến lúc đó gã có thể sống thay người giàu kia, muốn gì có đó.

“Nghe là thấy mùi xạo rồi, cậu nói xem tôi chỉ có một quả tim, tôi cho người khác rồi lấy gì mà sống? Lỡ may ông ta gạt tôi hoặc xảy ra sự cố gì, vậy chẳng phải tôi sẽ chết luôn ư?”

Lúc ấy Lại Tam sợ phát khiếp, lập tức từ chối. Khi đó Mẫn đại sư nói với gã, nếu gã hối hận thì có thể nhờ bạn tìm tới ông ta bất cứ lúc nào. Vì chuyện này mà gã chửi bạn một trận, kết quả bạn gã lại chửi gã là đồ không biết tốt xấu, tên kia nói dẫu sao Mẫn đại sư cũng là nhân vật tầm cỡ của hiệp hội gì đó, bao nhiêu kẻ giàu có cầm tiền tìm tới ông ta mà không được. Được Mẫn đại sư ra tay sửa mệnh cho là phúc phần tới cỡ nào?

“Lúc ấy tôi chỉ nghĩ, dù phúc ra sao đi chăng nữa cũng mất quả tim, lỡ tôi chết rồi, ai sẽ đòi lại công bằng cho tôi?”

Chẳng qua vì bạn gã thổi phồng Mẫn đại sư thành thần, dường như không gì không làm được, trong lòng gã hơi dao động. Về sau bị người của tên Kim bắt được, ép gã nhả tiền, bằng không sẽ chặt một tay gã. Gã năn nỉ mãi, dập vỡ cả đầu mới bảo vệ được tay, tên Kim chỉ cho gã ba ngày, nếu ba ngày sau không trả hết tiền sẽ băm gã ra cho chó ăn.

Ở khu vực của gã, Kim lão cẩu rất có thể lực, Lại Tam cùng đường, cuối cùng không thể không nhờ bạn liên lạc với Mẫn đại sư.

Sau khi gã đồng ý với yêu cầu, Mẫn đại sư đã trả hết món nợ cho gã ngay trong ngày, gã xử lý thủ tục quyên tặng tim như những gì Mẫn đại sư đề nghị, Mẫn đại sư lại cho gã thêm một món tiền nữa.

“Số tiền này cũng không phải cho không, Mẫn đại sư cho tôi uống một ít thuốc viên không biết làm từ gì, còn bảo người tiêm cho tôi, đau muốn chết… Đừng nhắc lại mùi vị kia nữa.” Lại Tam rùng mình, nói tiếp: “Sau đó tôi cầm tiền ông ta cho, thích gì làm nấy. Chẳng qua Mẫn đại sư đúng là khá cao siêu, ông ta cho tôi một lá bùa, từ khi tôi mang theo lá bùa kia bên người thì chưa từng thua tiền bài bạc một lần nào. Hôm đó tôi đang chơi bài ba lá với người ta, Mẫn đại sư gọi điện cho tôi nói đến lúc thực hiện chuyện đã hứa, ông ta bảo tôi ra khỏi sòng bài, cứ đi trên đường là được, mọi việc đều đã sắp xếp xong xuôi.”

“Rõ ràng là đi chịu chết, ai mà vui nổi? Cho nên lúc ấy ngoài miệng tôi đồng ý, trong lòng thầm nghĩ nên trốn đi đâu. Lúc ấy tôi nói với ông ta tiểu xong sẽ đi, kết quả tôi vừa đứng lên đã trở nên lú lẫn, cơ thể như không phải của mình, tự động đi ra ngoài. Mẫn đại sư nói với tôi, chờ đến lúc vào cơ thể mới rồi thì phải nhanh chóng cắn nuốt hồn chủ, về sau cơ thể kia sẽ hoàn toàn thuộc về tôi. Khi ấy đầu tôi cứ mơ mơ màng màng, thế nhưng vẫn nhớ rõ những lời ông ta nói. Đúng rồi, tôi còn nhớ ông ta nói với tôi rằng cứ đi đi. Tôi đi qua đường thật, đúng lúc ấy một chiếc xe lao tới tông thẳng vào tôi, chờ tôi tỉnh lại thì đã nằm trong cơ thể của cậu ta.”

“Cảnh sát, tất cả những gì nên nói tôi đã nói hết rồi đó, mọi chuyện đều là như vậy. Tôi cũng là người bị hại mà, mẹ nó tôi bị người ta lừa thôi, mất quả tim mất luôn cái mạng, cậu cảnh sát à, cậu phải đòi lại công bằng cho tôi.”

Hạ Mạc làm lơ tiếng khóc của Lại Tam, đứng dậy đi đến trước mặt Từ Bình, lạnh lùng nói: “Dì thì sao? Có gì muốn nói không?”

Mặt Từ Bình tái xám không còn chút máu, run môi hỏi: “Nói… nói gì?”