Đứa Con Ngoài Giá Thú

Chương 1



1.

Có một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt tôi, cô ta đang khóc và làm ầm ĩ ở ngay nhà tôi.

"Sao cô lại nói Tiểu Hạo không phải con trai Lão Kim!"

Cô ta tên Lâm My và tự nhận mình là người tình của bố tôi.

Một tay cô ta quét hết đồ đạc trên bàn xuống sàn, ly pha lê, đĩa sứ đều vỡ tan tành, chỉ để lại tiếng tanh tách.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó vì tức giận, đôi mắt đẫm lệ chảy xuống má, tôi cảm thấy thương hại cho cô ta.

“Lão Kim à — Con gái của anh không muốn nhận đứa con trai này — nó là đang muốn ép c.h.ế.t tôi —”

Cô ta gần như ngã gục xuống đất, lấy tay che mặt và khóc lóc thảm thiết.

“Cô có bằng chứng không? Có giám định huyết thống không? Bố tôi cả đời vô tội, tôi sẽ không cho phép cô xúc phạm ông ấy như thế này."

Là nhân vật chính khác của vấn đề, tôi càng cố giữ bình tĩnh hơn.

Người phụ nữ xinh đẹp trên mặt đất dù có đau đớn đến đâu, tôi cũng chỉ đứng bình tĩnh xem cô ta diễn, hoàn toàn không chút nào đành lòng.

"Được rồi, đừng giả vờ nữa."

Thấy cô ta vẫn nhập tâm diễn bằng cả khả năng hiện tại, tôi “a” một tiếng.

"Nếu không phải vì bố tôi còn đứng tên mấy căn nhà và vài chiếc ô tô, cô cũng đã chẳng cùng con trai chạy đến tìm tôi đòi thừa kế đâu nhỉ?”

“Một người vô danh chỉ là tình nhân, sẽ không đem chính mình ra làm món ăn đúng chứ? Nếu cô còn khóc lóc nữa, đừng ép tôi tát vào mặt.”

Cô ta nghiến răng:

“Tuổi cô còn quá trẻ nên đừng nói mấy lời làm người khác phiền lòng như thế. Cẩn thận sau này không lấy được chồng!"

“Dám làm không dám chịu à?"

Tôi mỉm cười, bình tĩnh đáp trả:

“Bản thân làm chuyện đê hèn không để ý mặt mũi, còn ở đây ăn vạ sao?”

"Hơn nữa, tôi không giống như cô, cần một người đàn ông lắm tiền nhiều của để chứng minh giá trị của bản thân.”

"Tôi muốn gả liền gả, không muốn gả thì vẫn có thể sống tốt.”

“Dù sao —"

Tôi cố tình kéo dài giọng điệu của mình, nói gần như mỉa mai:

"Tôi mới có thể thừa kế tài sản của bố.”

"Có thế nào đi nữa, cũng sẽ không đến lượt cô và đứa con trai kia đâu!”

“Cô!!!”

Lâm My tức giận mím môi:

“Tôi yêu cầu cô cùng Tiểu Hạo làm xét nghiệm quan hệ huyết thống!”

Tôi cười lạnh.

"Thứ nhất, cô không có quyền yêu cầu tôi."

"Thứ hai, tôi không đồng ý."

"Thứ ba, mau cút ra khỏi đây cho tôi."

Thật không biết người này có tư cách gì mà yêu cầu tôi làm chuyện như vậy.

Chẳng lẽ vì sinh con trai nên tưởng mình có thể nắm quyền quản lý ông bà của tôi ư?

Tôi lại cảm thấy đau đầu khi nhắc đến ông bà.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết rằng bên gia đình bố trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng.

Tôi hy vọng họ sẽ không làm điều gì đáng xấu hổ vì một đứa cháu trai đột nhiên xuất hiện này.

"Nếu như cô không sao, vui lòng lấy đồ của mình và ra khỏi nhà tôi."

Tôi nhìn cô ta và lịch sự nở một nụ cười.

"Ra ngoài nhớ đóng cửa, cảm ơn."

Lâm My gần như gào lên.

"Đó là con của bố cô! Là em ruột của cô đấy!"

Sự khinh thường trên mặt tôi càng đậm hơn:

"Nếu cô không hiểu cái gọi là [huyết thống]. Tôi sẽ chẳng ngại kêu cô đi học lại cấp 1 đâu.”

“Cậu ta với tôi một nửa quan hệ cũng không có, tôi sẽ tuyệt đối không thừa nhận đấy là con trai của bố tôi!”

Rồi tôi hét lên:

“Cô còn chưa đi hả? Vẫn mặt dày đứng đó, tôi sẽ kiện cô tội đột nhập vào nhà dân!"

“Cô… Cô đợi đó cho tôi!!"

Lâm My vẻ mặt nghiêm nghị, cau mày. Nói xong một câu gay gắt rồi lại bật khóc, ôm chiếc túi nhỏ của mình bỏ chạy.

Ngay cả khi rời đi một cách chật vật như vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô ta.

Tôi thực sự không hiểu tại sao cô ta, một cô gái mới hai mươi tuổi, lại muốn tìm bố tôi, người đã mấy chục năm tuổi.

Chà, có lẽ là vì tiền.

Nếu không thì cô ta đã không trơ ​​tráo đến gặp tôi để đòi quyền thừa kế.

Tôi thở dài một hơi, đóng cửa lại, nhìn vào phòng ngủ và nói:

"Mẹ ơi, ra ngoài đi, cô ta đi rồi."

Gọi tận hai lần, cửa phòng ngủ mới có người mở ra:

“Đã đi rồi à?"

2.

Cửa phòng ngủ mở ra, một người phụ nữ rụt rè nhìn thoáng ra ngoài.

Bà ấy dùng tay giữ chặt cửa và thò đầu ra như đang quan sát.

Sau khi xác nhận gió êm sóng lặng, bà bước ra khỏi phòng ngủ, cẩn thận ngồi xuống ghế sofa.

Người phụ nữ nhu nhược này chính là mẹ tôi.

Cũng như bên phía nội luôn bàn luận về sự khác biệt trong tính cách giữa mẹ và tôi, đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có phải là con ruột của bà ấy hay không.

Nếu không thì tại sao hai người chúng tôi lại khác nhau trong cách ứng xử như vậy?

Có lẽ vì khi còn nhỏ, tôi đã chứng kiến ​​bi kịch về sự yếu đuối của mẹ, lớn lên được tiếp nhận nền giáo dục hiện đại nên mới có dũng khí chống lại quyền uy, đấu tranh bất công và há miệng với người khác.

Ai bảo tôi khó chịu, tôi liền khó chịu cho họ xem.

Bố tôi quanh năm vắng nhà, mẹ tôi tính tình rụt rè lại nhu nhược, so với họ, tôi mới giống chủ gia đình.

"Không sao đâu, cô ta đi rồi."

Nhìn thấy bà ấy như vậy, tôi không khỏi thở dài lần nữa.

"Buổi chiều con phải đi học nên mẹ cứ ở nhà, ai đến cũng đừng mở cửa. Mẹ hiểu không?"

“Ai điện thoại thì mẹ cũng đừng bắt máy tiếp chuyện, càng không được nói bất cứ điều gì!”

Không phải vô cớ mà tôi nói với mẹ điều này.

Lần trước khi tôi đi học, Lâm My đã chạy thẳng đến nhà tôi cùng con trai cô ta và một vài người khác, nói những điều vô nghĩa với mẹ tôi, dụ dỗ bà đồng ý cho tôi làm xét nghiệm quan hệ huyết thống.

Lúc trở về nhà, tôi đã mất bình tĩnh khi biết chuyện.

Tôi gọi cho Lâm My, mắng cô ta hơn nửa tiếng không kịp thở.

Nó làm mẹ tôi bị dọa sợ.

Sau sự việc này, tôi đã nhiều lần nói với mẹ:

“Con sẽ không bao giờ đồng ý xét nghiệm quan hệ huyết thống! Sau này có ai thuyết phục thì mẹ cũng đừng đồng ý! Mẹ có hiểu ý con không?”

Sau khi bố tôi qua đời trong một vụ tai nạn, bởi vì không lập di chúc.

Và mẹ tôi đã tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế của mình.

Tôi đương nhiên trở thành người kế thừa đầu tiên theo trình tự.

Bố tôi có bốn ngôi nhà, ba chiếc ô tô và một phần công ty đứng tên ông.

Bất cứ ai cũng sẽ ghen tị với khoản tiền lớn như vậy.

Lâm My, người tình của bố tôi lúc sinh thời, cũng là người nhiều thủ đoạn.

Cô ta lợi dụng con trai mình để điên cuồng lấy lòng ông bà tôi.

Nếu ông nội không phản đối tính hợp pháp của đứa con ngoài giá thú, có lẽ ông đã mủi lòng và thừa nhận sự tồn tại của thằng bé.

Và tôi — gần như tứ cố vô thân.

Trời ạ, tôi chỉ là sinh viên năm ba đại học, tại sao lại phải trải qua chuyện này?

Tôi ôm trán, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.

Khi mở ra xem, dòng chữ trên màn hình ghi ”Bà".

Bấm vào nghe, giọng nói của bà nội vang lên:

“Tiểu Tuyết, Lâm My có phải đi tìm con không?"

3.

Lâm My?

Trong lòng tôi khẽ động.

Tại sao mọi người đều muốn tới làm phiền tôi?

Tôi phất tay ra hiệu không sao, ngăn mẹ đứng dậy, quay sang một bên đáp:

"Dạ không có gì đâu, sao đột nhiên bà nhắc đến cô ta thế? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất không nhắc đến cô ta nữa sao?"

Tôi cố tình đặt mình vào vị trí tương đối thấp, dùng giọng nói nhẹ nhàng làm nũng với bà nội.

Quả nhiên, giọng nói của bà nội trở nên dịu dàng hơn.

Bà nói:

“Người ta khóc lóc và gọi điện cho bà để kể khổ.”

“Nói con đuổi cô ta ra ngoài, nói nếu Thành Uy còn sống, nhất định sẽ không để hai mẹ con cô ta phải ở bên ngoài chịu khổ…”

Thành Uy là tên của bố tôi và chỉ những người lớn tuổi mới gọi ông ấy như vậy.

Nhưng Lâm My là ai, cô ta chỉ là tiểu tam, thế mà xưng hô thân mật với ông ấy, có xứng đáng không?

Tôi nắm chặt điện thoại, lửa giận trong lòng dâng trào nhưng giọng điệu lại càng thêm nhẹ nhàng.

“Bà ơi, nếu con thật sự đồng ý cho cô ta làm giám định quan hệ huyết thống, người thân và bạn bè của con lỡ biết được sẽ ra sao đây?”

"Họ sẽ nghĩ gì về bố và gia đình nhà họ Kim của chúng ta?"

“Thật sự phải thừa nhận rằng bố mình đã lừa dối gia đình, quá đáng hơn còn có một đứa con riêng sao bà nội?"

“Nếu đúng thì tốt, nhưng nếu sai thì biết làm sao?”

“Con biết Lâm My vốn là một người phù phiếm, đã từng cặp kè với vô số đàn ông."

“Ai biết thằng bé đó có phải là con của bố hay không?”

"Đây chẳng phải là mang lại sự hổ thẹn cho gia đình chúng ta sao?"

“Con tin vào nhân cách của bố, ông ấy sẽ không bao giờ ra ngoài làm loạn sau lưng mẹ và sẽ không bao giờ đẻ ra một đứa bé khác đâu!”

Đối phương trầm mặc một lát:

"Con nói rất đúng, nhưng..."

"Bà nội à, đừng để Lâm My lừa gạt, ai biết cô ta có tham tiền của bố hay không?"

Tôi ngắt lời bà nội một cách không khách sáo.

"Cô ta sẽ rất vui khi lấy được cả đống tiền. Liệu cô ta có tôn kính bà đến một phân một hào không?"

“Về sau, nếu không còn cháu gái bên cạnh, cô ta và con trai tống ông bà vào viện dưỡng lão sống đến c.h.ế.t thì phải làm sao?”

“Con không thừa nhận bố có con ngoài giá thú, sau này những lời cô ta nói thì mọi người cũng đừng tin!”

Sau khi gần như đem lợi ích ra cho bà thấy rõ, rốt cuộc bà nội mới miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của tôi.

Tôi cúp máy, thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức.

Liệu Kim Hoành Hạo có phải là con ruột của bố tôi hay không, kỳ thật lòng tôi biết rõ.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể thừa nhận, dù sao con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế.

Vì vậy, tôi luôn từ chối yêu cầu "kiểm tra quan hệ bố con" của Lâm My để loại bỏ đứa con riêng Kim Hoành Hạo.

Dù sao Lâm My cũng không có bằng chứng, phải không?

Cô ta không có giấy chứng nhận quan hệ bố con, không có di chúc và không có bằng chứng nào chứng minh Kim Hoành Hạo và Kim Thành Uy là quan hệ bố con.

Nếu không có bằng chứng, pháp luật sẽ không công nhận quyền thừa kế của cô ta và con trai.

Chẳng hạn như giấy khai sinh, hồ sơ tiêm chủng, giấy chứng nhận do bệnh viện cấp, giấy chứng nhận do ủy ban khu phố cấp,…

Không biết cô ta có hay không nên chỉ có thể đánh cược.

Nhưng vì cô ta làm phiền lâu như thế, tôi đoán chắc là không có.

Pháp luật bảo vệ quyền thừa kế của những đứa trẻ sinh ra ngoài giá thú nhưng tiền đề là chúng phải được xác nhận có quan hệ huyết thống.

Nếu muốn chứng minh quan hệ bố con, cô ta phải làm xét nghiệm quan hệ máu mủ với những người thân khác trong gia đình của Kim Thành Uy.

Dù sao bố tôi cũng đã được hỏa táng ba ngày trước, tro cốt không thể dùng để xét nghiệm quan hệ máu mủ, mọi thông tin sẽ bị tiêu hủy dưới nhiệt độ cao của lò đốt.

Sau khi hỏa táng, tôi liền trở về nhà và xóa sạch mọi dấu vết về ông ấy.

Tôi đốt hết chúng trong một lần, bao gồm cả những di vật không cần thiết.

Tôi nói với mọi người:

“Tôi không muốn nhìn thấy di vật còn sót lại mà nghĩ về bố, điều đó sẽ gây ra nỗi buồn mãi không nguôi.”

Lâm My không lấy được mẫu DNA của ông ấy nên cũng chẳng thể làm xét nghiệm.

Về phần trực hệ, việc giám định ông bà cháu rất đáng tin cậy nhưng có thể không chuẩn xác và tòa án có khả năng không công nhận.

Tôi không loại trừ khả năng thừa nhận nên đã một mực ngăn cản ông bà nội làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với Kim Hoành Hạo.

Tôi thừa nhận mình ích kỷ, nhưng dựa vào cái gì mà tôi không được ích kỷ?