Đứa Con Ngoài Giá Thú

Chương 3



7.

“Chính mẹ đã ký hợp đồng với luật sư để từ bỏ quyền thừa kế của mình rồi còn gì.”

Tôi cúi đầu che đi đôi mắt lạnh như băng của mình.

"Mẹ không có quyền thừa kế, con mới là người thừa kế đầu tiên."

"Đừng lo lắng, con sẽ không đối xử tệ với mẹ đâu. Vì mẹ là mẹ của con và con sẽ luôn bên cạnh giúp đỡ mẹ."

Tất nhiên tôi biết rằng mẹ mình như thế nào.

Nói cách khác, gia đình cả bố và mẹ tôi đều không tốt.

Tiền đúng thật đáng mơ ước.

Mặt nạ hoà thuận của họ hàng ngày xưa đã bị xé nát.

Thấy tiền tài ngay trước mặt, ai cũng có sắc mặt ghê tởm như nhau.

Tôi không thể giao phó tương lai của mình cho những người thân vô tâm được.

Mặc dù nói như vậy nghe có vẻ nhẫn tâm.

Nhưng tôi phải tự bảo vệ mình.

Cậu tôi là em trai của mẹ, bình thường đối với tôi cũng không tệ, dịp lễ tết đều ghé qua chơi.

Sau khi bố tôi qua đời, họ cũng có chút tha thiết, nếu không phải không thể kế thừa tài sản thì họ đã xông vào đối đầu với tôi rồi.

"À..."

Mẹ tôi im lặng trong ấm ức.

Tôi thở dài, cảm thấy trong người hơi mệt.

Tôi không muốn tận dụng cơ hội để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với người thân của mình sao?

Nhưng ngay cả bố ruột của mình cũng có thể có một đứa con hoang với nhân tình mà tôi hoàn toàn không biết.

Làm sao tôi tin tưởng được những người thường ngày có mối quan hệ không mấy thân thiết đó?

May mắn là mọi chuyện sắp kết thúc.

Khi tài sản thừa kế được chuyển giao, tôi có thể yên tâm, một năm nữa tôi sẽ tốt nghiệp đại học và có một cuộc sống mới tươi sáng hơn.

Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên đánh thức tôi khỏi giấc mơ.

Tập trung nhìn vào màn hình, nó hiện ra một dãy số mà tôi không muốn thấy.

Đó là số điện thoại của Lâm My.

Tại sao Lâm My lại gọi tôi? Cô ta muốn nói về xét nghiệm quan hệ bố con ư?

8.

Tôi thực sự không muốn nói chuyện với cô ta và trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm My không chịu bỏ cuộc, cô ta gọi nhiều lần nữa.

Tôi trở tay đưa số điện thoại ấy vào danh sách đen một cách nhanh gọn.

Tưởng mình có thể thanh tịnh tâm hồn, nhưng ai biết rằng vài phút sau, đối phương đã đổi số điện thoại và gửi tin nhắn:

[Kim Tuyết, tôi muốn nói với cô rằng tôi đã nộp đơn khởi tố lên tòa án, rất nhanh cô sẽ sớm nhận được giấy triệu tập.]

[Tiểu Hạo là con trai của Lão Kim, không ai có thể lấy đi số tiền mà Tiểu Hạo xứng đáng nhận được cả!]

Cùng tôi có quan hệ huyết thống ư?

Cái gì không thể chứng minh có nghĩa là nó không thể chứng minh.

Dù có làm thế nào đi nữa, cũng chỉ là vùng vẫy giãy c.h.ế.t thôi.

Mặt tôi không thay đổi, đưa tay xóa bỏ tin nhắn.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

[Tôi có di chúc của Lão Kim!]

9.

Ngón tay sắp rơi khỏi nút “Xóa" chợt khựng lại.

Cuối cùng tôi cũng hồi âm:

[Nếu giả mạo di chúc, cô sẽ bị tước quyền thừa kế. Trong trường hợp nghiêm trọng hơn, cô thậm chí có thể bị phạt tù. Tốt nhất cô nên cẩn thận với những gì mình nói.]

Chỉ mất vài ngày để giải quyết việc tổ chức tang lễ.

Tôi đã sớm đọc qua tất cả các luật và quy định có liên quan.

Dùng nó đối phó với Lâm My là quá đủ.

[Cô cho rằng tôi đang lừa cô sao? Tôi sẽ không lấy điều này làm cái cớ!]

Đối phương nhanh chóng trả lời:

[Tóm lại, Lão Kim đã thừa nhận Tiểu Hạo là con trai của ông ấy, vậy nên cô đừng tự lừa dối mình nữa!]

[Cô chỉ dựa vào di chúc thôi, còn việc tòa án có công nhận hay không thì còn phải chờ xem.]

[Tôi đã khởi kiện rồi, cô nghĩ tòa án sẽ không công nhận à? Nghĩ bản thân là người duy nhất sẽ tìm luật sư sao?]

Câu trả lời của bên kia khiến tim tôi lỡ nhịp:

[Trên di chúc viết gì?]

[Nói cho cô biết cũng không sao.]

Tôi gần như có thể nghĩ đến dáng vẻ đắc thắng của Lâm My.

Và tin nhắn của cô ta cũng tràn đầy niềm tin rằng mình có cơ hội chiến thắng.

[Lão Kim đã viết bằng chữ viết tay của mình rằng, ông ấy muốn trao tất cả bất động sản và ô tô dưới tên mình cho Tiểu Kim, cũng như tiền tiết kiệm của ông ấy, nó thuộc về cả hai chúng tôi!]

Tôi im lặng một lúc lâu.

Cho đến khi đối phương kìm nén không được, bắt đầu thúc giục.

Tôi điều khiển những ngón tay gần như cứng đờ của mình để gõ:

[Phần tôi đâu? Mẹ tôi đâu?...Và ông bà nội nữa?]

[Tôi sẽ tặng cô một chiếc ô tô.]

[Bây giờ cô vẫn còn quan tâm đến ông bà của mình à? Họ có nhiều tiền hơn cô đấy!]

Tôi cảm giác như mình đang rơi vào hầm băng lạnh cóng vậy.