Đứa Con Ngoài Giá Thú

Chương 7



19.

Ngày hôm sau, Lâm My nói với tôi rằng cô ta đã rút đơn kiện.

Cô ta muốn nói chuyện lại với tôi về việc phân chia tài sản thừa kế và hỏi xem tôi còn thời gian không.

Tôi chỉ đơn giản là nói dối một chút.

Nói với cô ta rằng, gần đây tôi bận và để cô ta đợi.

Gần đây tôi thực sự không có thời gian quan tâm đến chuyện của cô ta nữa, tôi chỉ đang bận theo dõi vụ án bố bị mưu sát, cũng thường xuyên ghi chép và hỏi cảnh sát xem họ điều tra thế nào rồi.

Mặc dù vài hiện vật đã bị phá hủy vì nhiều lý do.

Nhưng quan trọng hơn hết, chiếc xe bị người khác làm hư hại vẫn được giữ lại.

Sau khi kiểm tra video giám sát, cảnh sát phát hiện không có dấu hiệu xe phanh gấp kể từ thời điểm xuất phát.

Bố tôi đã vượt qua năm sáu lần đèn đỏ trên đường đi.

Đến ngã tư cuối cùng, ông ấy bị một chiếc xe tải lớn lao từ bên hông tông vào rồi dừng lại.

Điều này chứng tỏ phanh xe đã bị hỏng trước ngày xảy ra tai nạn.

Nhưng Lí Thịnh, người lái xe có liên quan, anh ta không hề nói gì với tôi về điều này!

Cảnh sát đã thẩm vấn Lí Thịnh một lần để ghi chép, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh, gạt sạch mọi thứ.

Nói bản thân vì quá sợ hãi và bị thương phải nhập viện nên quên nhắc đến chuyện này.

Thật buồn cười ——

Khi hai phương tiện va chạm, đầu xe tải đã tông vào bố tôi đang ngồi bên phải ở ghế sau khiến ông ấy tử vong thương tâm ngay tại chỗ.

Lí Thịnh ngồi ở ghế lái chỉ bị gãy xương do có đệm đỡ!

Tôi thật không hiểu!

Đây là sự tự tin của anh ta sao?

Có tự tin đưa bố tôi lên “đường đua” nhưng bản thân lại không sợ c.h.ế.t?

Anh ta thế nào mà làm được?

Cảnh sát nói với tôi, họ tin rằng có sơ hở trong lời nói của Lí Thịnh và hiện anh ta bị liệt vào danh sách nghi phạm lớn nhất.

20.

Đến cùng vẫn là trực giác.

Tôi vẫn cảm thấy Lâm My và Lí Thịnh có liên quan mật thiết đến cái c.h.ế.t của bố tôi.

Sự xuất hiện đột ngột của tờ di chúc, sự yếu đuối không thể giải thích được của Lâm My, người phá huỷ phanh xe và sự thân thiết giữa Lí Thịnh với Lâm My, giống như muốn đem di sản trói chặt bên mình.

Theo trực giác, tôi đã báo cảnh sát về tờ di chúc và yêu cầu họ điều tra Lâm My.

Cảnh sát đã chấp nhận yêu cầu ​​của tôi, quyết định đưa Lâm My vào danh sách nghi phạm.

Thấy vấn đề này chuyển sang một hướng mới, tôi có chút phấn khích.

Vì vậy, dù về đến nhà có hơi mệt mỏi nhưng tinh thần của tôi vẫn rất phấn chấn.

Tình trạng này tiếp tục diễn ra cho đến khi tôi nhìn thấy mẹ, cậu, mợ và con gái của họ tên Từ Viên Viên đang ngồi trên ghế sofa.

“…..”

Nụ cười của tôi nhạt đi rõ rệt.

Ánh mắt tôi quét qua ba người họ rồi cúi xuống cởi giày.

Nếu không đoán ra được cậu mợ đang nghĩ gì trong đầu, tôi nên tránh mặt đi sẽ tốt hơn.

Tôi cũng không hề có tình cảm thân thiết gì với họ.

Tôi chỉ lên tiếng chào rồi định đi lên phòng mình.

"Này, Tuyết!"

Cậu vội ngăn tôi lại, xoa đôi bàn tay:

"Sao con không lại đây nói chuyện? Cậu đang đợi con cùng ăn cơm đấy."

"Con đã ăn rồi, không cần đợi cơm đâu.”

Tôi không muốn nhìn ông ta.

“Đã muộn rồi, con nghỉ ngơi trước, có gì cứ gọi điện nói chuyện là được.”

"Điện thoại gì chứ! Không phải bây giờ chúng ta đang trực tiếp nói chuyện sao?”

Thấy cậu tôi không thể ngăn cản, mợ bên cạnh cũng nhanh chóng ra tay.

"Tuyết à, mau lại đây! Mợ đã lâu không gặp con rồi. Mới đó mà con đã cao lên rồi à?"

Tôi mỉm cười:

"Vâng, lần cuối cùng con gặp mợ là khi con còn là học sinh cấp ba. Đã bao nhiêu năm chúng ta không liên lạc, mợ của con vẫn như vậy.”

Bà ta nhất thời nghẹn lời, lúng ta lúng túng không biết nói gì.

21.

Cậu mợ cùng nhà tôi lui tới cũng không thân thiết.

Nói chính xác cả tôi và bố đều không thân gì với họ.

Thu nhập của gia đình cậu tôi chỉ có thể nói là ở mức vừa phải nhưng chắc chắn sẽ không thể nuôi nổi thói tiêu tiền hoang phí của họ.

Gia đình tôi tương đối khá giả, nhà cậu mợ thỉnh thoảng lại đến nhà mẹ tôi làm tiền.

Nếu hỏi bố tôi, rất có thể ông ấy sẽ phớt lờ.

Và tôi thực sự không thích ánh mắt thèm muốn của bọn họ khi nhìn mình, nên tôi luôn tìm cớ để từ chối.

Theo thời gian, mẹ tôi trở thành điểm đột phá của gia đình họ.

Lần này cũng không ngoại lệ, ông ta tới đây nhất định là đang xin tiền chị gái, sẽ không có khả năng khác.

Bao năm, qua lời nói của mẹ, tôi đã học được cách ông ta chơi bài tình cảm để xin tiền.

Còn mẹ tôi, một người phụ nữ ngốc nghếch dễ tin, thật sự đã nghĩ rằng em trai mình chỉ ở đây để hồi tưởng quá khứ năm xưa.

Mỗi lần cho tiền, bà ấy đều cho đến can tâm tình nguyện.

Có thể gọi là tài đồng tử, thật sự khiến tôi không nói nên lời.

Tôi thực sự không hiểu, làm sao mẹ tôi, một học sinh đứng đầu lớp 985, lại có thể bị tẩy não đến mức độ này bởi cái gia đình trọng nam khinh nữ?

Trong suốt nhiều năm, không phải là tôi chưa nói với bà ấy một cách nghiêm túc hay ngấm ngầm rằng, cậu của tôi chỉ tham tiền của chị gái.

Nhưng mẹ tôi luôn nói: “Cậu con không như vậy” hay “Nhưng đó là em trai mẹ”.

Sau đó vẫn tiếp tục đưa tiền cho ông ta.

Điều đáng mừng là trong những năm gần đây, cuối cùng bà ấy đã chuyển sang nói "Mẹ hiểu rồi" khi tôi phản đối.

Tôi cũng sẽ có can đảm để từ chối yêu cầu của ônh ta.

Có lẽ một ngày nào đó, mẹ sẽ tỉnh ngộ và không còn nghe lời ác quỷ nữa.

"Viên Viên cũng ở đây à?"

Tôi mỉm cười dịu dàng với đứa trẻ đang run rẩy, nhìn lên tầng hai, rồi nhìn ba người họ:

"Cô ấy đã vào phòng con à?"

"Không có!"

Mẹ tôi trả lời nhanh:

“Mẹ khóa cửa không cho con bé vào.”

Cậu tôi cũng vội gật đầu:

“Con bé không vào, con bé không vào, cậu không dám cho nó đi vào..."

Tôi gật đầu hài lòng.

Xét cho cùng, tôi có thể được coi là phú nhị đại.

Căn phòng chứa đầy mỹ phẩm đắt tiền, đủ loại jk, lolita và Hán phục.

Nếu để cho Từ Viên Viên chỉ mới 12, 13 tuổi nhìn thấy, nói không chừng, cậu tôi lần này làm tiền không thành mà còn phải đền thêm tiền cho tôi.

Mấy năm trước, gia đình họ rất kiêu ngạo.

Từ Viên Viên lúc đó vẫn còn nhỏ, cô ấy là một cô bé yêu cái đẹp.

Giữ lấy Hán phục của tôi không chịu buông ra, thậm chí còn muốn lấy đi hai thỏi son phiên bản giới hạn nữa.

Mợ hét lên:

“Nó là con nít, Tiểu Tuyết à, con cứ đưa cho nó đi.”

Cậu tôi cũng lớn tiếng:

“Chỉ là một bộ quần áo thôi, đừng keo kiệt như vậy.”

Tôi rút giao diện thanh toán Taobao ra, cho họ xem giá rồi lặng lẽ chặn lối vào:

"Trả tiền đã nào, coi như tôi bán đồ cũ cho các người."

"Vì cậu là người nhà, để giữ thể diện, con giảm giá 20%.”

Hai người họ thấy tôi quyết tâm như thế, mẹ thì vẫn im lặng, khi nhìn lại giá tiền, mặt họ xanh lè…

Chỉ có thể kéo con gái ra ngoài, yêu cầu cô ấy nhanh chóng đặt hết đồ đạc xuống đất và đừng làm loạn nữa.

Nhưng Từ Viên Viên bình thường được chiều chuộng, lại là người mạnh mẽ, làm sao cô ấy có thể chịu được sự bất bình này?

Tôi không biết cô ấy lấy sức mạnh từ đâu để giật Hán phục ra, hét thẳng vào mặt tôi một cách khiêu khích:

"Tôi sẽ không đưa nó cho cô ngay cả khi tôi xé nó ra!"

Phần còn lại trong lời nói bị chôn vùi trong âm thanh vang dội từ cái bạt tai như trời giáng.

Tôi đánh cô ấy từ trước cửa đến cầu thang, từ cầu thang trở ngược vào cửa, tay chỉ thẳng mặt rồi bình tĩnh nói:

“Trước mặt tôi, cô nên cúi thấp người xuống và kiếm đúng giá trị của mình.”

"Lần sau, cả nhà cô sẽ không được vào nhà tôi!"

Từ Viên Viên vẫn còn vết hằn trên mặt do cái tát của tôi, cô ấy rơi nước mắt, thậm chí không dám khóc thành tiếng.

Mẹ tôi là người mềm yếu và theo chủ nghĩa hòa bình, chỉ cần mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, bà ấy cũng có thể mặc kệ.

Bố tôi chưa bao giờ có ấn tượng tốt với loại họ hàng thích làm tiền.

Sau khi nghe qua, chỉ nhẹ nhàng nói "Hãy chú ý đến phép tắc" rồi không quan tâm nữa.

Kể từ ngày đó, gia đình cậu mợ rất lịch sự với tôi, thậm chí hơn mấy tháng đều không đến cửa.

Từ Viên Viên khi đến nhà tôi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám chạy lung tung nữa.

Cho nên ông ta vẫn rất sợ tôi.

Sợ tôi sẽ nổi điên và đánh họ lần nữa.

Nếu không, họ sẽ chẳng đến tận nhà để xin tiền khi tôi không có mặt.

Bây giờ thấy tôi trở về nhà, giấc mơ xin tiền của cậu mợ cũng tan vỡ.