Tôi chết lặng đi đến bên mộ của anh, trong ảnh chính là Tu Kiệt không cười không khóc vô vị. Nó nấc lên:
" tao...biết hức mày cũng như vậy. Lúc đầu tao giống mày thôi...không biết mình làm gì nữa...nhưng tao khuyện chấp nhận đi...bất ngờ hay gò thét cũng có thay đổi được gì đâu "
Nó nói anh ấy không biết nguyên nhân gì đã chết tất cả nữ sinh trong trường đều nhốn nháo bắt làm rõ việc nhưng hiển nhiên đều vô ích. Ra đi quá trẻ còn việc gì nữa thì không biết
Thông tin quá ngắn ngủi tôi ngồi bệt xuống. Suy nghĩ rất nhiều về tin ra đi đột ngột của anh khiến tôi thấy lạ. Chắc phải có người giật dây.
" Tu...Kiệt anh...anh ấy hức...người bạn...của tao hức...tao không tin đó là thật...quá..."
Không biết tôi có nhìn nhầm không mà trong mơ hồ tôi thấy hắn nhếch mép cười nhưng tôi chả còn để ý gì nữa. Hắn giọng khàn khàn thủ thỉ vào tai tôi:
" nếu chị đau như vậy thì đừng! nếu không muốn đau nữa thì chỉ có làm bạn với em thôi hiểu không? "
Tôi gục đầu trên vai hắn, dường như hắn nói đúng... trước giờ người bạn sâu sắc tôi quen đều gặp hoạn thà rằng cô độc còn hơn. Sẽ không liên quan gì tới ta sẽ không đau khổ nữa...
***
'' year đỗ đại học rồi, mày thì sao "
" ừm tao cũng vậy tạm biệt "
Mặt tôi không cảm xúc, mấy năm nay tôi chỉ dành thời gian để học không bất cứ mối quan hệ nào. Đến nỗi chúng nó bảo tôi là mọt sách chắc thế! mục tiêu của tôi bây giờ chỉ là được điểm cao, đứng nhất, đỗ đại học rồi tìm một công việc thế là hết.