" đúng tôi điên là vì yêu! yêu em!. Nên lúc ở cạnh em tôi mới luôn thể hiện điều đó bằng nhiều cách thì hà cớ gì em không hiểu cho tôi"
Tôi không chịu được khi hắn nói vậy, đẩy mạnh Nhật xuống sàn rồi nhảy ngồi lên bụng hắn. Hai đồng tử hắn mở to dường như không tin được sự việc đó. Nhìn hắn bằng cặp mắt kì quái tôi hỏi câu rất ngắn gọn mà trước giờ vẫn băn khoăn trong lòng:
" rốt cuộc là thích, yêu hay thương"
Tức nhiên điều tôi hỏi không phải là thừa thãi cả. Khi mình thích một bông hoa thì mình sẽ bứt về không quan tâm một ngày nào đó nó chết. Khi mình yêu một bông hoa thì mình sẽ chăm sóc nó mỗi ngày và để nơi nó thuộc về. Cuối cùng thương là lúc mình làm đủ mọi cách bao nhiêu thời gian để chăm bón ngắm nó mỗi ngày ngắm mình vui.
Trong tình yêu nó cũng như vậy nhưng điều có khi hắn không có một trong ba loại cảm xúc đó mà là sự chiếm hữu coi tôi như một món đồ trong tay. Trái ngược với suy nghĩ tôi hắn dứt khoát ngay:
" tình yêu nó đến từ hai phía anh đây đang là si tình hoặc điều đơn giản anh đang ích kỉ muốn dành riêng cho bản thân mình. Tỉnh táo lại đi tôi nói thật đó trong chuyện tình yêu hãy sáng xuất-"
Vâng! không hiểu sao lúc đó tôi có máu liều nữa. Giờ tôi mới biết không chỉ hắn mà tôi còn tính thất thường hơn nữa. Đôi khi cảm xúc con người là vậy nhút nhát cũng cỏ thể trở lên mạnh mẽ,... giải thích như vậy cũng tính nhỉ.
Vương Nhật đứng phắt dậy đi đến chỗ tôi, theo bản năng lùi lại vài bước. Tưởng lần này hắn làm gì nữa nhưng không hắn nhẹ nhàng vòng tay qua ôm chiếc eo nhỏ bé đó thu mình như cún con giọng kèm theo chút nhõng nhẽo: