Tôi thản nhiên đáp lại như không lo sợ ai kì thị gì mà lại còn tự hào nữa:
" lúc đó tôi tiếp thu nhanh lắm mới có 10 tuổi đã vào nghề rồi. Ba con thôn làng đều chạy sang nhờ giúp khi có người mất "
Anh gật gù quay sang bên kia bọn họ nhìn tôi với ánh mắt dị hợt như không tin vào tai mình. Tôi không để ý vì đối với nơi tôi sống họ coi như một nghề tốt đẹp nhưng nó cũng bi thương với những người đã mất. Không sao cả! tôi muốn gia đình hạnh phúc khi có thể nhìn lần cuối cùng trông người ấy mỉm cười, xinh đẹp.
***
Sau giờ học lại như vậy tiếng ồn ào là điều hiển nhiên nhưng hôm nay lại khác nó gào thét gì mà " em yêu anh " cái gì " em muốn sinh con cho anh " tôi đi ngang thì nổi hết cả da gà. Một giọng nói đáng ghét vang lên:
" chị! đi về thôi "
Tôi mặc kệ không quan tâm cứ như cho chó sủa ngày tai mà lướt qua thì hắn bắt chặt tay lại, thủ thỉ bên tai:
" vợ sao lại bơ chồng "
Tôi giật mình quay sang đám người kia thì toát mồ hôi, đứa nào đứa nấy mặt đen xịt xong luôn nó có lượng fan Facebook hùng hậu như vậy không bị đánh hội đồng mới lạ. Hình như tôi nghe vấy á, mặt căm phẫn nhìn hắn bực mình mà kéo mạnh hắn đi đằng sau bao nhiêu cặp mắt lời đồn nhìn.
Đến nơi một nơi vắng vẻ tôi quay phắt người lại gằng giọng nói: