Đưa Nhau Đi Chết

Chương 6: Sống chung (2)



Kiều Ngôn vừa mang vẻ lười nhác thờ ơ, lại vừa có nét từng trải lõi đời, bàn tay kéo nhẹ khăn quàng cổ Phó Lương.

Qua làn khói thuốc lượn lờ, ánh mắt cô đầy quyến rũ, mùi nước hoa thoang thoảng từ người cô như đang không ngừng khiêu khích anh. Bầu không khí cũng bỗng chốc trở nên mờ ám. Khoảng cách giữa hai người rất gần; gần đến mức anh có thể cảm nhận rõ từng hơi thở của cô; gần đến mức, chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn lên môi cô.

Đây là một người phụ nữ vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần cô cố tình trêu chọc, thì ai cũng phải bó tay chịu trói.

Trái cổ của Phó Lương lên xuống.

Trong lúc lơ đãng, anh nhận ra đôi mắt cô ánh lên vẻ bỡn cợt. Anh hơi khựng lại, sau đó đáp: "Không có."

"À." Mày cô hơi nhướng lên, độ cong trên môi càng hiện rõ. Cô khẽ cười rồi buông khăn quàng cổ của anh ra, lười biếng cất tiếng, "Tiếc nhỉ."

Phó Lương im lặng đứng thẳng người, sắc mặt cũng dần khôi phục vẻ lạnh lùng.

Kiều Ngôn gẩy tàn thuốc, tiếp tục nhả khói. Tay cô không ngừng vuốt ve chiếc bật lửa, vẻ mặt dửng dưng như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, tất cả chỉ là ảo giác của mình Phó Lương vậy.

Anh xếp đầy rau củ lên vỉ nướng, nhưng không sao tập trung nổi, ánh mắt không kiềm được nhìn sang cô.

"Tôi đi vệ sinh."

Hút hết điếu thuốc, Kiều Ngôn ném đầu lọc đi rồi đứng dậy.

Phó Lương thờ ơ "ừ" một tiếng.

Cô không đi về phía phòng khách mà đi đến bên cạnh anh.

"Anh Phó." Cô khẽ gọi tên anh, mắt mang ý cười quyến rũ, ra vẻ tốt bụng nhắc nhở: "Anh nướng cháy hết rồi."

Anh theo bản năng cầm lấy kẹp gắp, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe tiếng cười khe khẽ của cô. Tiếng cười ấy thấp thoáng nét vui tươi, thoảng qua một chốc rồi biến mất như thể ảo giác.

Anh hòan hồn lại mới bất ngờ phát hiện, thức ăn vốn chẳng hề bị nướng cháy.

Mà lúc này bóng hình màu đỏ kia chỉ còn đọng lại nơi khóe mắt, Kiều Ngôn đã xoay người đi về phía phòng khách.

Trong không khí vẫn còn lưu lại hương thơm và mùi thuốc lá, mùi vị hỗn tạp hòa quyện này lại khiến người ta say đắm một cách kì lạ.

***

Kiều Ngôn không quay lại chỗ lò nướng.

Phó Lương chỉ nghe thấy tiếng chốt cửa nhà vệ sinh được mở ra, sau đó là tiếng ti vi bật lên.

Khi rau củ đã nướng chín, anh gắp hết ra đĩa rồi trở vào phòng khách.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh sáng leo lét của ngọn đèn nhỏ nơi lối đi. Dưới khung cảnh mờ tối, anh lướt mắt nhìn quanh phòng khách, bất ngờ phát hiện cô đang nằm trên chiếc sô pha đặt sát tường.

Cô nằm nghiêng trên ghế, mặt xoay về phía ti vi, người hơi co lại, áo khoác đỏ đắp trên người, che đến mắt cá chân. Bàn chân phải lộ ra ngoài đang mang chiếc dép kiểu nam của anh, chiếc còn lại rơi dưới đất. Cô gối đầu lên khuỷu tay trái, điều khiển ti vi nằm hờ trên tay, trông như có thể rơi khỏi ghế bất cứ lúc nào.

Ánh sáng chớp nháy từ ti vi rọi loang lổ lên người cô, mái tóc đen mềm mại phủ trên vầng trán. Cô nhắm nghiền hai mắt, giấc ngủ dường như không mấy yên ổn, chân mày thi thoảng nhíu lại. Có lẽ bị lạnh, cô vô thức kéo cổ áo khoác, che kín nửa gương mặt mình.

Thấy vậy, Phó Lương xoay người vào phòng ngủ, cầm ra một tấm chăn.

Anh đi đến đắp chăn cho cô. Sau khi dịch kín góc chăn, anh liếc thấy chiếc điều khiển trong tay cô chìa ra khỏi sô pha, bèn thuận tay lấy đi, cuối cùng nhét tay phải của cô xuống dưới chăn.

Anh đứng dậy, chỉnh nhỏ tiếng ti vi rồi đặt điều khiển lên bàn trà.

Đêm càng về khuya càng lạnh, cửa dẫn ra ban công vẫn chưa đóng, phòng khách lại không mở điều hòa nên không khí trong phòng nhuốm vẻ âm u lạnh lẽo. Có cơn gió thổi qua, mang đến cơn rét thấm vào xương tủy.

Phó Lương định đi đóng cửa, vừa dợm bước thì nghe thấy tiếng động phía sau. Anh nghiêng người nhìn thử, bất ngờ trông thấy tấm chăn trên người cô đã tuột xuống, tay phải cô đưa ra ngoài, để lộ cẳng tay mảnh khảnh.

Cô vẫn chưa tỉnh, mày càng nhíu chặt hơn.

Anh đờ đẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào phần giữa cẳng tay ấy, cuối cùng liếc khuôn mặt vẫn say ngủ của cô, rồi dời tấm chăn đang phủ trên tay lên một chút.

Đó là một vết sẹo.

Nó nằm dọc theo cẳng tay, dài cỡ một đốt ngón trỏ, không giống vết thương do dao cắt, mà giống như... vết sẹo do bị trúng đạn.

Anh nhíu mày.

Người bình thường sao có thể có vết thương thế này chứ?

Đột nhiên, anh thấy tay cô bất ngờ nhấc lên, ngón tay trắng xanh túm lấy khăn quàng trên cổ anh, kéo nhẹ xuống.

Da đầu anh râm ran, vừa ngước mắt lên đã thấy Kiều Ngôn đang chống khuỷu tay nằm nghiêng trên sô pha.

Cô hơi híp mắt, khuôn mặt ửng hồng như cười như không, đôi mắt mơ màng nhuốm men say, nhưng ánh nhìn ấy lại khiến người ta cảm nhận được rằng cô đang tỉnh táo.

"Anh Phó." Cô nói bằng giọng ngả ngớn, kề sát tai anh, phả hơi thở vào cổ anh: "Hình như anh rất thích nói một đằng làm một nẻo nhỉ?"

Giọng nói mờ ám khe khẽ, nụ cười lười nhác, lại lộ vẻ tán tỉnh rất rõ ràng.

Hơi thở của cô, mái tóc xõa tung của cô khẽ cọ bên gáy anh, lại như phe phất lướt qua tim anh, khiến lòng anh dậy sóng, rồi cứ thế lan ra từng chút từng chút một.

Cô gái này...

Mắt anh tối sầm, như có mạch nước ngầm mãnh liệt.

Nhưng cô say rồi.

Anh không định giải thích với cô, chuẩn bị đứng dậy.

Bàn tay còn lại cô vươn ra, ôm lấy cổ anh, để anh mặt đối mặt với cô, đồng thời mượn lực hơi nhổm dậy khỏi sô pha.

Cô khẽ ngửa đầu, ánh mắt chếnh choáng say nhưng vẫn nhìn anh thật chăm chú.

Ti vi đang chiếu quảng cáo, nhưng âm thanh đã bị vặn nhỏ nên dù phòng khách tĩnh lặng như tờ, anh vẫn không thể nghe rõ đang quảng cáo thứ gì.

Anh nhìn từng đường nét tinh xảo bao phủ trong tầng ánh sáng mỏng manh trên khuôn mặt cô. Chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi mỏng đỏ sẫm gợi cảm, mái tóc hơi rối nhưng lại khiến gương mặt cô thêm thanh tú.

Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến lòng người say đắm.

Tay cô dời khỏi khăn quàng cổ, hướng lên trên, ngón tay chạm vào trái cổ của anh, vuốt dần lên cằm anh. Đầu ngón tay lạnh ngắt mang đến xúc cảm rõ rệt, khiến anh rùng mình tê dại. Cuối cùng, cô nở nụ cười, hôn lên đôi môi ấm áp của anh.