Đứa Trẻ Xấu Xí

Chương 5



13.

Sau khi dự đám cưới, tôi quay về đi học lại.

Tuy không ở nhà nhưng chuyện trong nhà tôi nắm rõ như lòng bàn tay. Vì mẹ ngậm một bụng nước đắng nên thường than phiền với tôi.

Sau khi Dương Cẩn cưới, tạm thời ở cùng bố mẹ. Vợ chồng mới cưới ba ngày một trận cãi nhỏ, năm ngày một trận cãi to. Dương Du cũng cãi cọ ầm ĩ với anh – chị dâu. Bố mẹ kẹt ở giữa ba người trẻ tuổi, rất khó khăn.

Mẹ than thở xong, phá lệ khen tôi một câu. “Vẫn là Tiểu Kha ngoan ngoãn, không đòi này muốn kia, đỡ làm chúng ta nhọc lòng.”

Thật mỉa mai.

Tôi không đòi hỏi này kia vì cái gì, họ không biết sao?

Bởi vì tôi có muốn cũng vô dụng. Chỉ khi hai người con kia làm họ thất vọng thì mới nghĩ đến tôi.

Mẹ phàn nàn rất nhiều, tôi cũng lười nghe. Vì bà không hề hỏi tôi, năm 3 rồi, sau này Tiểu Kha muốn làm gì?

Tương lai của tôi, tôi phải tự mình suy ngẫm. Sắp tốt nghiệp, tôi không muốn về quê làm việc, nhưng nếu ở lại thành phố A thì phải có chỗ dừng chân.

Tôi chia sẻ ý nghĩ này với Lâm Bạch Lộ, cô ấy và tôi cùng ý kiến. Cô ấy cũng dự định làm beauty blogger.

Ý tưởng của cô ấy là ngăn những người qua đường ngẫu nhiên trên phố, giúp họ trang điểm, sau đó sử dụng quần áo trong mức 200 tệ để hoàn thành việc “biến hình” cho họ. Cô ấy muốn mọi cô ấy bình thường một cơ hội để trở nên “xinh đẹp tuyệt vời”. Nói rồi còn không quên cảm ơn tôi: “Nếu không nhờ bà luôn cùng tui nghiên cứu học trang điểm và tạo kiểu tóc thì tui cũng không có ý tưởng này.”

Tôi phục Lâm Bạch Lộ có thể biến sở thích thành sự nghiệp. Vì vậy tôi không chỉ làm “người qua đường” giúp cô ấy quay video đầu tiên mà còn tham gia rất nhiều việc phía sau hậu trường.

Về phần chụp ảnh, tôi chỉ hỏi thăm Tô Hành Tri nên mua thiết bị nào, anh ấy lại đến giúp. Trên đường, nắng cuối thu nóng đến người đổ mồ hôi đầm đìa nhưng anh không phàn nàn một tiếng, làm việc chăm chỉ.

Thực ra tôi có băn khoăn. Tô Hành Tri đến chụp ảnh thì sẽ nhìn thấy mặt mộc của tôi. Tôi rất sợ, anh nhìn thấy gương mặt đầy khiếm khuyết của tôi thì anh ấy sẽ biểu hiện như Chiêm Trình. Cho dù vì trang điểm và phong cách ăn mặc ấn tượng mà trong trường tôi cũng bắt đầu có người theo đuổi thì tôi vẫn luôn nhớ mối tình đầu thầm kín của mình đột ngột chấm dứt, chính là vì cậu ấy nhìn Dương Du thêm một lần.

Nhưng nghĩ lại, dường như cũng không cần bận tâm đến suy nghĩ của Tô Hành Tri. Tốt hay xấu, đẹp hay xấu, tôi vẫn là tôi. Giá trị của tôi không cần thông qua sự đánh giá của anh ấy. Nếu Tô Hành Tri thực sự không thể chấp nhận, điều đó chỉ chứng minh anh là một người bình thường.

Nghĩ thông suốt, tôi để mặt mộc bình thản đứng trước máy quay của Tô Hành Tri.

Nhưng anh vẫn mỉm cười với tôi, không hề có gì bất thường.

14.

Tôi hơi tò mò, “Ừm, Tô Hành Tri, em không trang điểm, có phải rất khác không? Sao anh có thể nhận ra?”

Tô Hành Tri cúi đầu chỉnh thiết bị, lơ đãng đáp. “Ánh mắt, phong thái, tính tình của một người không thay đổi bởi dáng vẻ bên ngoài. Dương Kha, ánh mắt em rất đặc biệt, chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra.”

Dù có cố gắng tỏ ra “lý trí” đến đâu thì khi nghe câu này, tim tôi vẫn khẽ run lên.

Vì ngoại hình của mình, tôi đã bị gia đình xem nhẹ vô số lần. nhưng Tô Hành Tri khác với họ. Là vì anh quá tốt hay vì gia đình tôi quá đáng?

Quay video xong, tạm biệt Tô Hành Tri, Lâm Bạch Lộ cùng tôi quay về trường.

Cô ấy cười hì hì trêu tôi: “Anh chàng đó hình như đối xử với cậu hơi khác nha. Có phải anh ấy thích cậu không?”

“Đừng nói bậy, bạn bè bình thường thôi.”

Lâm Bạch Lộ chưa bỏ cuộc: “Có thể vì một câu của cậu mà bận rộn dưới nắng sáu bảy tiếng đồng hồ, đây là bạn bè bình thường hả? Dương Kha, cậu tự tin chút được không?”

Lần này tôi hơi do dự.

Rốt cuộc là vì Tô Hành Tri “thích” tôi, hay là vì anh nhiệt tình, đối xử với bạn bè không hề e dè?

Phải thừa nhận tôi tình nguyện tin tưởng điều đầu tiên.

Tuy nhiên, ý nghĩ hồng phấn này chỉ lởn vởn trong đầu tôi được hai ngày đã bị kỳ thi cuối kỳ, làm hậu kỳ video, xét giải thưởng… đẩy lùi ra sau.

Kỳ nghỉ đông năm 3, cháu trai tôi ra đời. Học kỳ này tôi đã chỉnh nha ‘vô hình’, hy vọng có thể cải thiện được hàm trước hơi hô của mình.

Khang Tiểu Như phát hiện tôi đeo niềng răng, hỏi: “Cái này có đắt không?”

“Sinh viên được giảm giá, khoảng hơn 4 vạn.” (Tầm 136 triệu VNĐ)

Cứ tưởng Khang Tiểu Như trò chuyện với mình thôi, không ngờ cô ta sau khi biết giá thì ầm ĩ lên. Lần trước công ty làm ăn không tốt, thu nhập giảm mạnh, cô ta muốn ở cữ tại trung tâm nhưng Dương Cẩn từ chối thẳng thừng.

Khóc lóc kể lể với bố mẹ chồng chỉ nhận được câu: “Tiểu Như, gia đình gần đây quay vòng vốn không được, chúng ta tiết kiệm một chút.”

Bây giờ Khang Tiểu Như khăng khăng bố mẹ chỉ mang tiền cho tôi mà không cho cô ta.

“Cô ấy đeo niềng răng quan trọng hay tôi sinh con quan trọng? Mấy người luôn thiên vị!”

Bố mẹ tôi thiên vị tôi?

Đây là lời nói hài hước nhất tôi từng nghe trong đời.

Không muốn để cô ta hiểu lầm, tôi dở khóc dở cười nói: “Chị dâu, tôi đi làm thêm, hơn một năm nay học phí lẫn tiền sinh hoạt tôi tự chi trả. Rất lâu rồi tôi không lấy tiền ở nhà.”

Nhưng Khang Tiểu Như không tin. “Làm thêm kiểu gì mà kiếm được mấy vạn? Đừng lừa tôi. Bố mẹ thường ngày cho tiền Dương Du mua đồ xa xỉ, tưởng tôi không biết sao? Nhà mấy người ức hiếp tôi! Coi tôi như quả hồng mềm à!”

Giọng Khang Tiểu Như cao dần, nói liến thoắng, mặt mẹ tôi tái nhợt. Có thể thấy trước mặt con dâu, bà hoàn toàn không hề có khí thế người lớn. Vì thế mẹ tôi lại một lần thể hiện sự “ba phải” vô lý của mình.

“Tiểu Kha, đưa tiền đi.”

Tôi không tin nổi, “Mẹ, con làm răng con, tự tiêu tiền của mình, liên quan gì đến chị dâu?”

Mẹ tôi mất kiên nhẫn: “Con nhỏ này, bảo làm gì thì làm nấy đi, sao nói nhiều thế chứ. Làm răng không gấp, 20 năm nay không phải con vẫn thế có sao?”

“Păng”, sợi dây trong đầu tôi đứt phựt.

Đúng vậy.

20 năm qua, bị phớt lờ, bị bỏ rơi, bị hy sinh. Cứ thế mơ màng hồ đồ mà qua.

Nhưng mà tôi không muốn tiếp tục hồ đồ nữa. Tôi nhìn chằm chằm dáng vẻ mệt mỏi của mẹ, vẻ dương dương tự đắc của Khang Tiểu Như. “Xin lỗi, con không đưa. Con tự mình kiếm tiền, tự chỉnh răng của mình, không cần báo cáo với ai, cũng không cần ai cho phép, cho dù mẹ là mẹ con.”

Còn có câu trong lòng tôi chưa nói. Mẹ không yêu con, nên mẹ không xứng làm mẹ con.

Mùng 3 Tết, tôi xách vali quay lại trường.

Năm ngoái tôi chỉ lấy đồ cá nhân của mình đi.

Bây giờ, tôi mang tim mình đi theo.

15.

Con người là sinh vật có khả năng thích ứng rất mạnh. Ngay cả thất vọng, trải qua quá nhiều lần rồi cũng sẽ quen.

Tôi bình tĩnh trở về trường, lại đi học, đi làm thêm, chuẩn bị nộp hồ sơ thực tập, không bao giờ nghĩ đến bất kỳ ai có cùng huyết thống với mình.

Nói ra cũng hay. Khi phỏng vấn vào một công ty internet lớn, không có công việc phù hợp với chuyên ngành của tôi nhưng bộ phận thị trường giữ lại hồ sơ của tôi. Họ quan tâm đến kinh nghiệm làm người mẫu bán thời gian và kinh nghiệm làm video ngắn của tôi. Vì thế, tôi trúng tuyển. Trong số những sinh viên nhận được offer, tôi là người có bằng cấp kém nhất.

Tôi có kinh nghiệm làm việc bán thời gian nên nhanh chóng làm quen với công việc. Leader rất hài lòng, khi gặp khách hàng thỉnh thoảng cùng dẫn tôi theo.

Có lần đang gặp khách hàng thảo luận việc hợp tác, tôi gặp Tô Hành Tri.

Đã rất lâu không gặp anh. Tô Hành Tri không mặc trang phục ngày thường như trước, anh mặc sơ mi, bộ âu phục chỉn chu rất hợp.

Khi hai bên thảo luận, khóe mắt tôi liếc thấy tầm mắt anh thường nhìn về phía tôi. Nhưng khi tôi nhìn lại, anh lại như đang nghiêm túc ghi chép.

Hai tuần đàm phán, dự án mới được hoàn thiện.

Sau khi hợp đồng được ký kết, Tô Hành Tri gửi tin nhắn cho tôi. “Ra ngoài ăn cơm?”

Gần đây Tô Duyệt đang chìm trong tình yêu nồng nhiệt, không có thời gian cho tôi. Tô Hành Tri bắt đầu làm việc ở công ty gia đình nên cũng rất bận. Ba người chúng tôi đã rất lâu không ăn tối cùng nhau.

Ăn tối riêng với anh, tôi hơi thấp thỏm.

Nhưng tôi tự nhủ: Dương Kha, đừng tự mình đa tình, nói không chừng anh chỉ vì công việc.

Chúng tôi hẹn ở một quán ăn đơn giản. Xung quanh là những nhân viên công sở, bầu không khí không hề mờ ám. Không thể biết tôi thất vọng hay nhẹ nhõm, dù sao thì cũng hàn huyên với anh không ít chuyện.

Nhưng tôi đánh giá thấp “âm mưu” của Tô Hành Tri.

Khi nhân viên phục vụ mang đến một bó hồng cực đẹp, dù có chậm chạp đến đâu tôi cũng hiểu ý anh.

Tô Hành Tri nghiêm túc nhìn tôi, “Dương Kha, mỗi lần gặp em, em đều thay đổi một ít. Điều này làm anh ngạc nhiên, cũng không kiềm được mà muốn biết thêm về em. Em đồng ý cho anh cơ hội này chứ?”

Hình như đây là lần đầu tiên tôi được tỏ tình trước mặt mọi người. Tôi hơi luống cuống, nhưng sau đó bình tĩnh lại ngay.

Đồng ý không?

Đúng là tôi có thích Tô Hành Tri, nhưng…

“Em chỉ là một cô gái bình thường, sao anh lại thích em?”

Tô Hành Tri dường như bị hỏi nghẹn lời. “Thích một người cần phải có lý do sao? Nếu nhất định phải có lý do thì có thể là vì Tiểu Kha làm người ta thích. Dựa vào nỗ lực bản thân mà làm thêm, chịu khổ không oán giận. Bị chụp lén, rất nhiều người không dám lên tiếng, chỉ có em đứng ra báo cảnh sát, thậm chí còn giúp đỡ người khác lấy lại công bằng. Anh cảm thấy em là cô gái rất tốt, vì vậy mới muốn đối xử với em tốt hơn. Em xứng đáng với mọi điều tốt đẹp hơn.”

Từ trước đến nay tôi không hề nghĩ Tô Hành Tri lại đánh giá tôi cao vậy. Những việc bình thường nhỏ bé này đều được anh nhìn thấy, ghi tạc trong lòng. Rất khó để không cảm động.

Tôi mỉm cười. “Được.”