Dựa Vào Đâu

Chương 7: Không thể nữa



18.

Trần Yếm nghe vậy ngẩng đầu lên, chậm rãi đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, im lặng hồi lâu mới nói: “Không sao.”

Chu Nham mím môi, vẻ mặt như thường, nhưng chỉ có cậu biết tim mình đau đến nhường nào. Cậu đã tìm người hỏi thăm về bạn trai cũ của Trần Yếm, sau khi biết ba năm này Trần Yếm sống như thế nào, cậu ước gì có thể đi tới xé tên ngu ngốc kia bằng tay không.

Người mà cậu liếc mắt đã ưng ý, chỉ mong nâng niu trong lòng, bị tên ngu ngục kia chà đạp như vậy sao?

“Em có người bạn học y, lát nữa em hỏi cậu ta có thuốc gì có thể trừ sẹo không.”

Chu Nham tự nhiên đổi phần bò bít tết đã cắt cho Trần Yếm, vừa định nói gì đó thì không hiểu sao bị người ta đẩy một cái từ bên cạnh, cũng may Chu Nham phản ứng nhanh, kịp thời túm vào mép bàn mới không đến mức chật vật ngã xuống.

Chu Nham chưa kịp thốt ra câu đjt mẹ mày, đã nghe người đến quát: “Đây chính là lý do anh muốn chia tay với em?!”

Giọng người này vô cùng dữ dằn, nghe ra còn mang theo chút sợ hãi và lo lắng, ánh mắt Chu Nham lóe lên vẻ kinh ngạc. Cậu vừa ngẩng đầu muốn nhìn xem là tên ngu ngục nào làm ra một màn này, không ngờ nhìn thấy một gương mặt không tính là xa lạ với cậu.

Tống Hạn Triết.

Tống Hạn Triết nhìn Trần Yếm chăm chú, không chịu bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên mặt anh. Từ lúc đầu không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ gần như đe dọa đến hô hấp, khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của đối phương, cơn giận kia như bị người ta đổ một chậu nước đá từ đầu đến chân, dập tắt đến mức không còn một chút khí nào.

Tống Hạn Triết nhìn anh, tay đang run rẩy không kiểm soát được, hắn tiến lên mấy bước, cố gắng chạm vào Trần Yếm, khàn giọng nói: “Anh Yếm, đừng như vậy được không?”

Trần Yếm thấy hắn như thế, không thể nói là không ngạc nhiên. Người này luôn chú ý đến hình tượng mọi lúc mọi nơi, luôn chỉn chu khi ra ngoài.

Nếu có người nói với Trần Yếm của trước đây rằng: Tống Hạn Triết sẽ như đàn bà chanh chua xông vào nhà hàng đẩy người khác, còn la hét trước mặt người khác, chắc chắn Trần Yếm sẽ cho rằng đầu óc người này có vấn đề.

Đầu tiên anh nói câu xin lỗi với Chu Nham, sau đó lại nói xin lỗi với từng vị khách ở bàn bên cạnh, cuối cùng ánh mắt ra hiệu cho Tống Hạn Triết đi ra ngoài nói chuyện.

Người bản địa đã quen với thời tiết xấu thỉnh thoảng đổ mưa ở Tô Châu. Tô Châu tháng 5 đã gần đến mùa hè, nhưng vẫn lạnh cóng khi có mưa. Hạt mưa rơi tí tách trên mặt đường nhựa, bọt nước bắn tung tóe, hai người đứng đối mặt dưới mái hiên, cùng im lặng.

Trần Yếm châm điếu thuốc, vẻ mặt u ám, mơ hồ xen lẫn sự tàn ác: “Tống Hạn Triết, lần trước tôi nói chưa đủ rõ ràng đúng không?”

Tống Hạn Triết đứng đối diện anh, đầu ngón tay ép đến mức trắng bệch, hắn cố gắng khống chế nỗi nhớ của mình với người trước mặt, sợ rằng cái nóng bỏng mình không giấu kỹ sẽ khiến người ta sợ.

“Không phải đâu, anh Yếm, em không sống nổi trong căn nhà đó khi không có anh. Em chưa vứt đồ đạc của anh, ngày nào em cũng quét tước sạch sẽ, em có thể học, em có thể thay đổi vì anh, anh có thể cho em một cơ hội không? Xem như, xem như em cầu xin anh.”

“Cơ hội gì?” Không ngờ Trần Yếm thế mà không lên tiếng từ chối thẳng như trước kia, mà thuận miệng tiếp lời, như ôn chuyện giữa hai người bạn cũ.

Tống Hạn Triết gầy rộc hẳn đi, áo len mỏng mặc trên người vẫn có thể hiện ra khung xương gầy guộc, màu mắt vốn tối đen của hắn lập tức như nhúng trong ánh sáng vì một câu nói của đối phương: “Cho em một cơ hội theo đuổi anh, anh thích gì em cũng có thể làm, thích ăn gì em cũng có thể học, chỉ cần anh… chỉ cần anh cho em cơ hội này, giống như trước kia anh…”

“Tống Hạn Triết.” Trần Yếm cúi đầu, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, giọng nói bình thản, “Cậu không cảm thấy rất nực cười hả?”

Trái tim Tống Hạn Triết run lên theo lời nói của đối phương, nhưng sau đó khẽ mỉm cười, hắn gật đầu nói: “Đúng rồi, em cũng cảm thấy rất nực cười. Rõ ràng ba năm qua em có vô số cơ hội học cách yêu anh, lại phải chờ đến khi anh đã tuyệt vọng em mới muốn học.”

“Em biết chắc chắn anh cảm thấy em rất ghê tởm, rất ngu ngốc. Có lẽ anh đã không cần tình yêu của em nữa, em mới mong chờ đưa tới. Nhưng em chỉ không muốn, em không cam tâm cứ từ bỏ như vậy.”

“Em không nên nói những lời đó, người sai là em, trước giờ không phải anh. Là em khiến anh buồn bã đau lòng, là em khiến anh cảm thấy tủi thân, khiến anh không có cảm giác an toàn. Em xin lỗi, để anh bỏ ra nhiều như vậy, xin lỗi vì không chú ý đến những gì anh thích hoặc ghét, em xin lỗi.”

“Thật ra mỗi ngày em đều học mọi thứ liên quan đến anh, anh thích gì, ghét gì. Chúng ta yêu nhau ba năm, em có thể làm tốt hơn người khác, thậm chí là trên giường, em cũng có thể làm tốt hơn. Cho nên, Trần Yếm à, anh có đồng ý không? Đồng ý cho em cơ hội này không?”

Tống Hạn Triết thay đổi rồi, hắn đã học được cách khống chế tính tình trước mặt anh, học được cách nhận sai, học được cách tôn trọng và bao dung. Những chuyện nhỏ nhặt này là điều mà Trần Yếm vẫn luôn muốn nhìn thấy trước đây, anh đang chăm sóc đứa trẻ này càng ngày càng tốt, hy vọng hắn có thể trở nên ngày càng ưu tú.

Trần Yếm để ý thấy dưới mặt ngoài nhẹ nhõm của đối phương, cánh tay buông thõng bên người đang vô thức run rẩy. Suy cho cùng Tống Hạn Triết vẫn sợ hãi, sợ rằng Trần Yếm sẽ từ chối hắn, sẽ cứ vậy đi ngang qua cuộc đời hắn như một người qua đường, lại muốn để lại cho hắn những dấu vết dày đặc và nặng trĩu.

Những gì hắn hoảng sợ, tránh né, lo lắng, vẫn trở thành sự thật.

Trần Yếm đã từ chối hắn.

Để lại một mình hắn dưới mái hiên trơ mắt nhìn bóng lưng của Trần Yếm cách hắn ngày càng xa. Đối phương dường như đã quên đi câu chuyện không dám nhớ lại ở sau lưng, đặt nó vào quá khứ.

Trần Yếm thật sự đã buông xuống.

19.

Tống Hạn Triết à?

Là người tốt đẹp nhất mà Trần Yếm từng gặp, là ánh sáng anh dõi theo trong quá khứ, là tình yêu chân thành anh nâng trong lòng bàn tay, là quá khứ anh tự tay chặt đứt.

Là người thối nát nhất anh từng gặp, là thứ bẩn thỉu anh căm hận.

Là rác ở ven đường, là giòi bọ trong nhà xí, là gì cũng được, đều là danh từ khiến Trần Yếm ghê tởm nhất, phiền chán nhất.

Trần Yếm phải thừa nhận rằng sau khi đánh Tống Hạn Triết một trận, những nỗi tủi hờn và buồn bã kia đã hoàn toàn biến mất. Tống Hạn Triết tự kiềm chế và thanh cao, những lời nói ấy như một bạt tai tát lên mặt Trần Yếm, cho nên Trần Yếm tát lại từng cái một.

Ngày đó Tống Hạn Triết như một kẻ điên tìm trên mặt cỏ dưới tầng từ giữa trưa đến buổi tối, không quan tâm vẻ mặt người qua đường nhìn hắn như nhìn tên ăn mày. Sau khi tìm thấy chiếc nhẫn lại cẩn thận dùng góc áo lau sạch, vừa nghẹn ngào vừa cười đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình.

Trần Yếm những tưởng Tống Hạn Triết sẽ từ bỏ. Theo lý thuyết, lòng tự trọng của Tống Hạn Triết không cho phép hắn làm ra những chuyện khác người hơn, nhưng Tống Hạn Triết không hề.

Mỗi ngày hắn như ngọn đèn đường, bất kể gió táp mưa sa đều kiên trì đứng dưới nhà Trần Yếm, chờ từ khi Trần Yếm tan làm về nhà đến khi ô cửa sổ của anh tắt đèn. Dù là chân mỏi kinh khủng, dù là nước mưa thấm ướt giày và tất, dù là ngất xỉu vì thiếu máu.

Sau một thời gian như vậy, có mấy gia đình trong tòa nhà sợ người này mưu đồ làm loạn, thậm chí đã gọi điện báo cảnh sát. Khi cảnh sát lập biên bản, hỏi hắn đang làm gì, hắn chỉ nói mình đang chuộc tội, đang cầu xin sự tha thứ.

Chu Nham đã từng đến nhà Trần Yếm, khi nhìn thấy người dưới tầng vẫn hơi tức giận, lẩm bẩm sao người này chai lì thế, còn không biết xấu hổ mà đứng dưới nhà người ta. Trần Yếm nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng, lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra.

Tống Hạn Triết đã thấy bàn tay Trần Yếm ôm Chu Nham đi vào trong tòa nhà, rõ ràng bàn tay kia vốn đặt trên eo hắn. Tống Hạn Triết để ý thấy ánh mắt Trần Yếm nhìn Chu Nham, dịu dàng và nuông chiều, rõ ràng đó là ánh mắt nhìn hắn trước đây.

Đau khổ ư, mày đáng đời thôi.

Mày đã bao giờ nghĩ đến dáng vẻ của Trần Yếm khi nhìn thấy Tưởng Vũ chưa? Đã bao giờ nghĩ rằng Trần Yếm sẽ đau lòng thế nào không? Những gì mày phải trải qua bây giờ chưa bằng một nửa những gì anh ấy đã trải qua, anh có tư cách gì để nói đau lòng?

Tống Hạn Triết tìm được một cái thùng giấy dưới gầm giường, trong thùng có vô số tờ giấy nhớ, tạp chí và ảnh chụp chung. Trên tờ giấy nhớ viết đầy những thứ Tống Hạn Triết thích, từ ăn, mặc, ở, đến ý nghĩa của mỗi một biểu cảm nhỏ bé, từ chương trình học mỗi học kỳ đến sách dùng thêm.

Trên tạp chí đánh dấu rất nhiều nơi mà Tống Hạn Triết thuận miệng nói rằng muốn đến, Trần Yếm gấp góc tạp chí, dán những mẹo mình đã nghiên cứu rất lâu. Thậm chí là khi nào đi, khi nào bắt đầu tiết kiệm tiền cũng tính toán tỉ mỉ viết sang bên cạnh.

Trần Yếm…

Tống Hạn Triết nhẹ nhàng đặt cuốn tạp chí xuống, đầu óc trống rỗng một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống. Hắn chưa bao giờ hận bản thân đến vậy, hận mình chà đạp tấm lòng của Trần Yếm, hận mình hiểu ra quá muộn, hận mình vô tâm, hận mình không để ý.

Nếu để ý đến Trần Yếm nhiều hơn, quan tâm anh nhiều hơn, lo lắng cho gia đình nhiều hơn, thay đổi bản thân một chút,  liệu rằng kết cục có khác không?”

Hắn hận chứ.

Trần Yếm à…

Tống Hạn Triết im lặng cong khóe môi, trong mắt lại đầy thê lương, còn có thể có được anh không? Một Trần Yếm tốt như vậy, có thể trở lại lần nữa không? Giống như trước kia, có thể không?

Trong lòng Tống Hạn Triết rất rõ ràng.

Đáp án là.

Không thể nữa.