Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 39: Yêu vẫn như xưa



"Có quan hệ gì đến ngươi hay không." Nam nhân đưa đầu chuyển hướng qua một bên, hắn tuy rằng từng thương tâm, nhưng điều này cũng chân chính khiến hắn phiền lòng.

Nghĩ đến nam nhân tức giận nói, Mộ Phi lấy lòng ôm thắt lưng nam nhân, đem chuyện đã qua kể lại. Năm ấy thầy của Hướng Nhất Phương qua đời, nam nhân đối với chàng đột nhiên đổi thái độ lạnh lùng, Mộ Phi chịu không được cùng Hướng Nhất Phương cãi nhau một trận, sau lại uống rượu đến say, tỉnh lại thì hiện là Tố Vân đang chăm sóc mình, nhưng là không có nghĩ nhiều.

Sau đó công ty có việc không thể không rời đi, cũng là để bình tĩnh một chút, chính là vừa ra đi vài tháng, Mộ Phi không dám trở về, chàng sợ nam nhân lại cự tuyệt chàng, nhưng trong tâm lại thập phần khó chịu chỉ muốn lập tức đi gặp nam nhân, rồi sau đó lại nghe được Hướng Nhất Phương cùng Tố Vân kết hôn, càng làm cho Mộ Phi tức giận không ít, tâm tình rối rắm chàng lại chuẩn bị làm một việc.

Nhưng sự việc bắt đầu được chuẩn bị, Tố Vân đột nhiên gọi điện thoại cho chàng, đúng là trước kia người nhà cô có thiếu tiền Lạc Tư,rời vào đường cùng Mộ Phi cho người chuộc về lại bị báo cho biết là Tố Vân có đứa con của chàng.

"Anh có biết mấy ngày nay tôi không đi cùng anh không ?" Mộ Phi thở dài, "Tôi không tin đứa bé ấy là của tôi, đêm đó tuy rằng tôi uống rượu, nhưng không đến mức làm chuyện gì cũng không biết. Lúc sau tôi liền cho người đi điều tra, mấy ngày nay mới tìm được cha của đứa nhỏ. np à, tin tưởng tôi được không ?"

Ôm chặt lấy kẻ trong lồng ngực, nam tử dựa đầu vào nam nhân, "Khi nghe tin anh và Tố Vân kết hôn, tôi thật sự bị giận đến điên rồi, sau lại vẫn vội vàng tìm kiếm chứng cứ không có tìm anh, kết quả..... rồi lại bỏ mặc anh một bên, thực xin lỗi." Rõ ràng đã trải qua chuyện như vậy, chàng nhất định phải có người này.

"Đứa ngốc, xin lỗi cái gì...." Nghe được lời của Mộ Phi, nam nhân cuộn mình, có chút nghẹn ngào, cười khổ nói : "Không đáng đâu, tôi không giống với trước kia, tôi cảm thấy được bản thân mình đang thay đổi, A Phi, tôi đã thay đổi rồi." Rốt cục là thay đổi thế nào, ngay cả nam nhân cũng không nói lên được, nhưng chỉ có cảm giác bản thân thay đổi, nơi thay đổi khiến cho Hướng Nhất Phương hoang mang mà thống khổ.

Nghe Mộ Phi nói Hướng Nhất Phương hiểu được Mộ Phi đối với hắn là toàn tâm toàn ý yêu thương, nhưng hắn hiện tại càng ngày càng không có cách nào toàn tâm toàn ý yêu thương đối phương, hắn lại đối với kẻ ngoài Mộ Phi cũng sinh ra cảm giác ! Nhưng một bên khó thừa nhận tình yêu từ Mộ Phi đồng thời lại khát vọng tình yêu từ nam tử này.

Cảm giác như vậy hiểu không xong ! Hướng Nhất Phương càng ngày càng hận bản thân, thấy không rõ nội tâm của chính mình, bản thân càng ngày càng ích kỷ, càng ngày càng không biết thỏa mãn, bản thân đã bị lạc mất phương hướng rồi.

"Tôi không đáng để cậu yêu !" Nam nhân nghẹn ngào thấp giọng nói, vì cái gì ta lại biến thành như vậy ? Vô sỉ như vậy ! Tham lam như vậy !

"Vô luận anh biến thành dạng gì, tôi vẫn yêu anh, vẫn yêu đến chết !"

Nam nhân quay đầu lại nhìn thẳng Mộ Phi, run giọng mà gằn từng tiếng : "Nếu nói, tôi không chỉ có thân thể bị người khác chạm qua, ngay cả tâm cũng không trọn vẹn, cậu cũng cho rằng tôi đáng để cậu yêu sang ? Tôi tham lam vô sỉ dơ bẩn như vậy, cậu còn có thể thích sao ?" Cắn chặt môi, trong mắt đầy lệ của Hướng Nhất Phương hiện lên thần sắc kinh ngạc của Mộ Phi, ngực nhất thời căng thẳng.

Sớm biết như thế, cậu ấy nhất định sẽ ghét ta, bản thân như vậy, ngay cả ta cũng chán ghét ! Hướng Nhất Phương nhắm hai mắt lại, nhưng vẻ kinh ngạc của Mộ Phi vẫn như cũ ở trong đầu không sao xua đi được.

Ngực sao lại đau thế này ? Tâm rõ ràng đã sớm không lành, còn đau đến gay gắt như thế, Hướng Nhất Phương à Hướng Nhất Phương, ngươi chung quy cũng chỉ là một tục nhân mà thôi, đi đi, đi khỏi nơi này đi.

Không muốn vẻ mặt của Mộ Phi lúc này là thế nào, Hướng Nhất Phương nghiêng mình đứng lên, đôi tay của nam tử đặt bên hông mình nhẹ nhàng trượt xuống, thắt lưng mất đi vẻ ấm áp lại mang đến khó chịu trong lòng, Hướng Nhất Phương cười khổ một tiếng có chút mờ mịt mở cửa xe.

"Cạch !" một tiếng, cửa mở, nam nhân cầm lấy hành lý từ trên xe đi xuống, nam tử trên xe không có ngăn cản, cũng không có đuổi theo, nam nhân đem hành lý ôm vào trong lồng ngực có chút tập tễnh nhẹ nhàng đi bên đường, gió thổi qua mái tóc, hé ra nước mắt nhịn không được chảy ướt cả gương mặt.

Đáng ghét ! Ta sao lại khóc ? Nam nhân cắn chặt lấy tay mình nghẹn ngào, kịch liệt run rẩy, dù nói thế nào cũng là tự mình hại mình, nhưng nước mắt vẫn như cũ không ngừng tràn ra, càng ngày càng nhiều, dính ướt cả khuôn mặt.

Khóc cái gì, đây đều là ngươi tự tìm lấy ! Hướng Nhất Phương ở trong lòng mắng bản thân, cho dù không thể xác định cảm tình đối với những kẻ ngoài Mộ Phi có phải là yêu hay không, hắn cũng không muốn lừa gạt chính mình, lại càng không muốn lừa Mộ Phi, không muốn lừa mọi người.

"Cho dù bị Mộ Phi chán ghét, bị Mộ Phi vứt bỏ, cũng là tự chuốc lấy !" Nam nhân trong lòng nghĩ như vậy, cứ thế trên con đường lớn thất thần bước đi về phía trước, không biết đi con đường nào.

"Đứng lại ! Anh lại muốn đi đâu ?!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, Hướng Nhất Phương còn không có xoay người sang chỗ khác, một lực đạo đập vào người hắn. Ngay sau đó là tay đã bị người giữ chặt lôi kéo chạy đi.

"Tôi nói ! Mặc kệ anh biến thành cái dạng gì tôi cũng yêu anh yêu đến chết !" Hốc mắt của nam tử trở nên ướt át, chàng gắt gao lôi kéo tay của Hướng Nhất Phương, "Tôi muốn giành lại anh !"

"A Phi à....." Nam nhân nghẹn ngào nói không ra lời, bước chân tập tễnh lập tức không chạy trốn kịp bị té ngã trên mặt đất.

Một phen đem Hướng Nhất Phương bế lên, không để ý đến nam nhân kinh hô, Mộ Phi vừa ôm nam nhân vừa đi về biệt thự cách đó không xa, vừa lớn tiếng nói : "Anh bị người khác chạm vào ! Tôi liền giúp anh rửa ! Lòng của anh bị người khác lấy đi, tôi nghĩ cách giành lại nó ! Có cái gì đáng ngại ?!"

"Anh đừng nghĩ muốn đuổi tôi đi ! Anh cả đời cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi tôi ! Cả đời cũng đừng nghĩ đến !" Như muốn đem tâm can moi ra, nam tử chạy như điên, lớn tiếng hô.

"A Phi à....."

"Đừng nói nữa ! Hôm nay anh phải nghe tôi nói !" Một cước đá văng cái cửa, Mộ Phi đem nam nhân trực tiếp ôm đến phòng tắm, cũng không cởi quần áo liền mở vòi sen, dòng nước ấm áp ào ào chảy xuống hai người, quần áo ẩm thấp liền trở nên bán trong suốt hấp dẫn.

"Anh không phải nói bản thân mình không sạch sẽ sao ? Vậy rửa đi !" Cởi quần áo trên người nam nhân, Mộ Phi vùi đầu dùng khăn lông ướt càn rỡ chà lau thân thể của nam nhân.

"Đừng như vậy , A Phi !" Cầm tay của Mộ Phi, Hướng Nhất Phương chịu không nổi Mộ Phi như vậy, bộ dáng thống khổ : "Đừng như vậy..... Đủ rồi, đừng như vậy nữa." Nước mắt của hôm nay, chưa bao giờ ngừng lại.

Phạch một tiếng đem khăn mặt vứt xuống đất, nam tử mãnh liệt ôm lấy nam nhân, đem người dính sát vào trên bức tường gạch men hung hăng hôn lấy, trong hơi nước nồng đậm, nụ hôn này giống như tình yêu của chàng, giống như đem tất cả tình yêu mà hòa vào trong nụ hôn này, không ngừng giao triền, không ngừng liếm thỉ, chất lỏng dâm mỹ theo khóe môi mà nhỏ giọt.....