Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 41: Tâm tình hỗn loạn



Tuy rằng tình, nam nhân cũng không dám mở to mắt, hắn có thể cảm nhận được tiếng hít thở của nam tử đang ôm hắn ngủ, từng đợt ấm áp phà vào cổ hắn, ngẫu nhiên mang đến một trận tê dại.

Quả thực không thể tin được sự điên cuồng hôm qua, hắn cùng A Phi thật sự làm chuyện kia, ngẫu nhiên nhớ lại vẻ phóng đãng của ngày hôm qua, cả người không thể tin nổi hóa ra mình cũng có vẻ mặt như thế, thật sự là nhân loại kỳ quái.

Nam nhân thở dài một hơi, Mộ Phi ôm lấy hắn tựa hồ giật giật, nam nhân liền lập tức cảm giác được một đôi tay làm càn đang du đãng trên người mình, một phen đè lại đôi tay không an phận : "Đừng nháo." Thanh âm so với trước kia khàn khàn hơn, nói đến nguyên nhân, đương sự như thế nào cũng không nguyện ý thừa nhân do phóng túng đêm qua mà ra.

"Ha hả, tôi thích ôm anh." Giống như một con chó lớn ở trên thân nam nhân cọ cọ, Mộ Phi hít một hơi thật sâu : "Tâm tình của tôi giờ sáng như ánh mặt trời hôm nay ấy ! Nhất Phương à anh có thấy được tâm tình của tôi không ?"

Ánh mặt trời ? Nam nhân mở mắt ra, không có ánh mặt trời, chỉ có một mảnh ám trầm hắc ám.

"Làm sao vậy ?" Nam nhân đột nhiên không nói lời nào, Mộ Phi thân thiết hỏi, "Có phải có chỗ nào không thoải mái không ? Có phải đêm qua làm quá trớn ?"

"Không....." Lại nhắm mắt lại, Hướng Nhất Phương nặn ra một tia cười, "Cho tôi ngủ tiếp một lát."

"Xì ! Nhất Phương của tôi thế nhưng cũng có ngủ nướng !" Hôn lên gương mặt nam nhân, Mộ Phi từ trên giường đi xuống, "Tôi đi làm đồ ăn, xong sẽ gọi anh."

Nghe được tiếng bước chân ngày càng xa, Hướng Nhất Phương mở mắt ra, vẫn là một mảnh tối đen, miệng than thở một tiếng : "Tại sao lại....." Bệnh cũ này lại tái phát, bệnh mù tạm thời này là do tai nạn xe trước kia để lại, nhưng đã hơn mười năm không tái phát, hôm nay tỉnh lại đột nhiên cái gì cũng không nhìn thấy, nam nhân trong lòng có chút bất an.

Hắc ám giằng co hơn mười phút, ánh sáng mỏng manh hiện ta, nam nhân buông cánh tay đang không ngừng vuốt ve huyệt vị, có chút sững sờ ngồi ở trên giường, hắn là thầy thuốc, hắn hiểu được........

Nhưng vì cái gì, lại tái phát vào lúc này ?

"Nhất Phương à, đến ăn một chút đi, đói bụng chưa ?" Mộ Phi mặc đồ ngủ cầm một cái đĩa ăn cùng ly sữa nóng đến bên cạnh Hướng Nhất Phương, "Đến nếm thử một chút tay nghề của tôi, có ngon hơn so với anh tự làm không ?"

Hướng Nhất Phương nở nụ cười, hắn biết y thuật, biết giặt quần áo, biết rất nhiều việc, nhưng riêng nấu ăn thì không, làm được món gì đó ngay cả chính hắn cũng không dám ăn, nhưng chỉ riêng nam tử đang cười làm trò trước mặt mình dám đem mấy món "thảm hại" nhét vào miệng.

"Tên này !" Đưa một năm tay vào nam tử trước ngực, Hướng Nhất Phương tạm thời đem chuyện vừa rồi bỏ qua đằng sau, tuy rằng là tính mù tạm thời, nhưng lấy năng lực hiện tại của hắn, vẫn là có thể uesng hóa, nhưng gần nhất cũng sẽ có chút phiền toái, dù sao nếu ở trên đường hoặc ở nơi xa lạ nào đột nhiên nhìn không thấy thì thực phiền phức.

"Đau chết tôi !" khoa trương quát to một tiếng, Mộ Phi nhân cơ hội đam nam nhân có chút không yên lòng đè lại trên giường, "Anh phải đền tôi tiền thuốc men ! Hướng đại phu à, thầy thuốc như ông như thế nào không cứu người còn muốn mạng của tôi ?"

"Nặng quá ! Dậy đi !" Hai chân đem con chó lớn đá văng, Hướng Nhất Phương lôi kéo chăn, "Giúp tôi mang quần áo lại đây." Quần áo ngày hôm qua đã không còn mặc được, dưới chăn lại bất kể cái gì cũng chưa mặc.

"Như vậy cũng tốt." chỉ nghe thấy Mộ Phi cười xấu xa than thở một câu, sau lại nhìn thấy ánh mắt như "giết người" của Hướng Nhất Phương, đành cười "không tình nguyện" đi mở tủ quần áo, thực cẩn thận trở tìm.

Hướng Nhất Phương cười than nhẹ vài tiếng mở truyền hình trong phòng, hắn đến thành phố lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên xem truyền hình, trước kia những chuyện phiền lòng như thế nào cũng không cho hắn an tĩnh lại, nói chi đến xem truyền hình giải trí.

TV vừa mở ra, một tiếng ca dễ nghe liền truyền đi ra, trên màn hình xuất hiện một thanh niên tuấn mỹ mà cổ điển, Hướng Nhất Phương sửng sốt, thân ảnh này rất quen thuộc. Sờ soạng tìm kính mắt ở đầu giường mang vào, tầm nhìn cũng rõ ràng lên, nhìn thấy mỹ nam trong TV được hàng nhìn hàng vạn kẻ hoan hô, nam nhân khẽ há hốc miệng, đây.... đây không phải là Lạc Văn sao ?

"Xem cái này làm gì !" Một thân ảnh che lấy tầm nhìn của nam nhân, Hướng Nhất Phương ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt thập phần khó chịu của Mộ Phi càng thêm tin tưởng Đại minh tinh trong truyền hình là Lạc Văn.

"Cậu ấy hóa ra là một ngôi sao....." Cảm thấy ngôi sao này cách mình rất xa rất xa, nam nhân có chút kinh ngạc, hay phải nói trí nhớ vừa đến, thấy Mộ Phi nhe răng trợn mắt hận không thể đem truyền hình đập nát, Hướng Nhất Phương buồn cười nói, "Tôi cũng không giận, cậu giận cái gì."

Nhắc đến Hắc Ngân từng cùng hắn nói Mộ Phi vì mình mà cùng Lạc Tư chiến tranh rất dữ, Hướng Nhất Phương lôi kéo tay áo của Mộ Phi, "Đừng tìm Lạc Tư đánh nhau nữa, được không ?"

"Anh....." Mộ Phi trong lòng vừa tức vừa giận, hai tên khốn kia đối với Nhất Phương làm chuyện quá phận như vậy chàng như thế nào có thể tha thứ ? Liên tưởng đến câu "tâm cũng không trọn vẹn", lửa giận lại phát mạnh, lúc mở miệng nói một chút đột nhiên hắt xì một cái, "Át !"

"Bị cảm." Đưa tay sờ trán nam tử, Hướng Nhất Phương liền chắc chắn tối hôm qua bị cảm lạnh, cũng không nhìn nam tử đang phản đối lập tức đem người đè xuống, từ trên tủ đầu giường xuất ra một cây châm liền hướng đến Mộ Phi châm vài cái, vài giọt máu đen chảy ra.

"Được rồi."

"Nhất Phương à, y thuật của anh giỏi như vậy lại ở nông thôn thực quá lãng phí." Dùng tay lau đi máu đen trên trán, Mộ Phi nhớ tới trước kia lúc mình bị cảm cũng được nam nhân dùng phương pháp này, chỉ chốc lát sau bệnh liền hết, mà ở trong thành phố thế nào cũng phải uống thuốc chịu tôi, ngẫm lại y thuật của nam nhân kỳ thật thực khó lường, nhưng Hướng Nhất Phương lại có chút tự ti, lại quá mức khiêm tốn, nếu là một người khác, y rằng sớm thành danh y.

"Nhất Phương à, tôi gần đây vừa mới tiếp nhận mấy bệnh viện, không bằng cho anh làm viện trưởng đi ? Thế nào ?" Mộ Phi lại bổ sung một câu, "Đều là bệnh viện lớn, hơn nữa toàn bộ đều là Trung y !"

"Bệnh viên nào của cậu ?" Nhớ lại Mộ Phi đối với Trung y chưa bao giờ có hứng thú, mà nói đến Bệnh viện Trung y Hướng Nhất Phương cũng đã từng đi đến tìm việc qu, nhưng vẫn là bị đuổi đi.

"Mua tặng cho anh."

Hướng Nhất Phương lại không tin Mộ Phi, hai mắt liền nhìn chằm chằm Mộ Phi, xem đối phương cười hì hì biến thành vẻ sủng nịch bất đắc dĩ : "Lừa không được anh." Thở dài, Mộ Phi đem chuyện qua loa kể qua cho Hướng Nhất Phương một lần, hóa ra mấy ngày nay Mộ Phi không chỉ vội vàng tìm chứng cứ đứa bé trong bụng Tố Vân, còn chính là cùng doanh y viện của Hắc gia đấu đá.

Nguyên nhân chính là khi Mộ Phi hỏi Hướng Nhất Phương ai bắt cóc, Hướng Nhất Phương nhớ Hắc Ngân đã nói "hãy nói là Hắc gia làm, nhưng cũng đừng nói tên ta !" Liền nói cho Mộ Phi, kết quả không nghĩ đến nam tử này tâm tư trả thù nặng đến vậy, cư nhiên chặn đường sống của Hắc gia !

"Cậu.... cậu cứ như vậy khiến cho Hắc gia phá sản ?!" chuyện hôm nay còn rung động hơn cả chuyện hôm qua, Hướng Nhất Phương nhanh chóng cảm thấy có phải mình đang ngủ mơ hay không !

"Tôi không làm việc đó," Mộ Phi nhíu mày than nhẹ vài câu, "Chính là Hắc gia gần đây đã có kẻ thần bí ở nước ngoài thu mua, tôi bất quá là bỏ đá xuống giếng mà thôi." Mộ Phi thật đúng là đối với kẻ thần bí ở nước ngoài kia có hơi tò mò.

Chuyện tới bây giờ, Hướng Nhất Phương cũng nói không nên lời.

Sau ngày hôm đó, Mộ Phi vẫn ở bên cạnh nam nhân, hoặc ở nhà nấu ăn, hoặc ở ở ngoài lái xe hóng gió, cùng nhau tản bộ, cùng đi siêu thị mua đồ, cùng nhau xem phim, rất giống như một đôi vợ chồng nhỏ mới cưới, ân ân lại ái ái, nị nị lại mật mật. Cuộc sống không có áp lực cùng nỗi buồn nào khiến Hướng Nhất Phương có cảm giác nói không nên lời, tuy rằng hết thảy đều rất tốt đẹp, nhưng lại cảm thấy giống như đang thiếu cái gì.

Đủ rồi Hướng Nhất Phương, ngươi còn bất mãn cái gì ? Nam nhân ngồi ở nhà ăn nhìn nam tử đang vội vàng trong bếp, lộ ra một tia mỉm cười, người mình thích có thể có nhiều, nhưng nếu qua cả đời, vẫn chỉ có thể có một thôi ! Một chút kí ức, vẫn là vĩnh viễn chôn dấu ở trong lòng. Nếu ở trong thành phố gặp được, vô luận là lừa gạt đau xót, hay là run sợ, nam nhân quyết định đem bọn họ vĩnh viễn chôn ở trong lòng.

Lạc Tư vẫn như cũ là kẻ lãnh khốc không đáng tin.

Lạc Văn vẫn như cũ là Đại minh tinh xa xôi trong truyền hình.

Hắc Ngân vẫn như cũ là Đại hồ ly giảo hoạt lại ngoan tuyệt ở Châu Âu xa xôi.

Giống như một giấc mơ, hãy cứ xem như là một giấc mơ hoa lệ, chấm dứt đi, hắn hiện tại cùng Mộ Phi ở bên nhau, như thế nào có thể nghĩ đến người khác ?

Lúc này một hồi chuông lanh lảnh vang lên, Hướng Nhất Phương cầm lấy di động của mình : "Vâng, xin chào." Dãy số này không phải của Lạc Tư cũng không phải của Hắc Ngân.

"Nhất Phương à ! Là anh phải không ?!" Một giọng nữ lo lắng mà thổn thức truyền ra, Hướng Nhất Phương có chút kinh ngạc nói. "Là anh, Tiểu Vân, em làm sao vậy ?"

"Nhất Phương à, Phi vài ngày đã không thấy ! Làm sao bây giờ ? Anh ấy không để ý đến em, anh nói anh ấy không phải là ở bên ngoài có người phụ nữa khác ? Em nên làm cái gì bây giờ !" Tiếng khóc nho nhỏ đứt quãng của Tố Vân truyền đến.

Trong mối quan hệ của hắn và Mộ Phi, Tố Vân luôn là một người kỳ lạ ở giữa. Trước kia Hướng Nhất Phương luôn trốn trành, nhưng lễ đính hôn cùng Mộ Phi ở bên nhau hắn cũng không thể thoát. Bạn đang �

Hướng Nhất Phương liếc mắt nhìn Mộ Phi vẫn ở trong nhà bếp nấu ăn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cho tới này đuề là Mộ Phi vì mình mà suy nghĩ, hiện tại cũng nên thay cậu ấy là việc gì đó.

"Nhất Phương à ! Ngày mốt anh ra ngoài được không ? Em có thật nhiều thật nhiều chuyện muốn nói với anh ! Hu hu...."

"Ừm, được." Hắn cũng có một ít chuyện muốn nói cùng Tố Vân.

Sắp đến ngày hẹn, lấy cớ đuổi Mộ Phi đi, Hướng Nhất Phương đến nơi Tố Vân hẹn gặp, dĩ nhiên là một nhà hàng cao cấp, nhìn bên trong thanh lịch mà xa hoa, nam nhân có chút cảm khái, vì cái gì mỗi lần đều là loại địa điểm này ?

Hướng Nhất Phương đi vào bên trong liền nhìn thấy Tố Vân vẻ mặt ủ dột ngồi bên cửa sổ uống cà phê, trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, Hướng Nhất Phương hít một hơi thật sâu hướng về phía nữ nhân.

Thầy, cô, từ nhỏ đến lớn con chưa từng lầm lỡ với mong ước của hai người, nhưng lúc này đâu, con muốn vì bản thân mà sống, muốn ích kỷ một lần.

Nguyện vọng của hai người, con không có cách nào hoàn thành.

Thực xin lỗi..............