Dục Tiên Đồ

Chương 144: Tin vịt



Quân tử đứng thẳng, trảm yêu trừ ma, kiên cường chính trực.

Đây là kiếm ý của Tuân Từ.

Kiếm Thái Hòa trên tay hắn nhẹ nhàng kêu, trong đêm đen, giọng trẻ con khẽ khàng vang lên nơi thức hải Tuân Từ, “Chủ nhân.”

Kiếm linh của kiếm Thái Hòa!

Tuân Từ mừng rỡ xen lẫn sợ hãi.

Dù mắt hắn chưa lành nhưng có kiếm linh chỉ dẫn thì tâm hắn sáng như gương.

Có được vận may này ít nhiều gì cũng nhờ Nhạn Thiên Sơn dẫn dắt. Tuân Từ tính đến nhà tranh cảm tạ nhưng bỗng cảm nhận được âm khí dưới chân núi.

“…Đây là cỏ Diêm La, ta tốn mớ tiền mới mua được ba cọng. Nó mọc ở nơi chôn cất người chết nên bị nhiễm âm khí, nhớ đừng đụng trực tiếp vào nó.” Từ Viện vừa dùng linh lực bao bọc một ngọn cỏ, vừa giảng giải cho mọi người, “Chút âm khí này không đáng lo, chúng ta trồng nó trên đất rồi mỗi ngày tưới một lần. Nụ hoa mọc vào mười ngày sau chính là nguyên liệu làm bùa chú tốt nhất, đủ để Nhạn tiền bối dùng trong thời gian dài.”

Từ Viện giao cỏ Diêm La cho Thập Cửu, thiếu niên làm mẫu cách trồng cho đồng môn.

Hắn vừa vùi ngọn cỏ vào đất lạnh thì tiếng xé gió đột nhiên vang lên phía chân trời.

Ầm!

Một nhát kiếm khí chém xuống, vết nứt thẳng tắp dài mấy chục trượng tức khắc xuất hiện trên vùng đất mới được khai khẩn. Bùn đất bắn tung tóe, toàn bộ cỏ Diêm La hóa thành bột mịn trong nháy mắt.

Đám Từ Viện, Thập Cửu đứng ngây như phỗng.

Bọn họ thấy Tuân Từ nhắm hai mắt khi cưỡi kiếm bay ngang qua mình, “Tâm sáng, trấn yêu, trừ ma, tru trăm tà…”

Đệ tử Thanh Kiếm Tông: “…”

Oo———oOo———oΟ

Kiếm linh thiếu nhạy bén do vừa chào đời, tạm thời nó chỉ trao đổi được vài chữ với Tuân Từ ở thức hải.

Tuân Từ bay đến giữa không trung, hắn mới diệt âm khí đã phát hiện thêm tà khí.

Kiếm Thái Hòa kêu vù vù rồi thoát khỏi tay hắn, sau đấy chém xuống như một cột sáng trắng.

Ngón tay Huống Hàn Thần vuốt ve sáo ngọc, hắn đang thong thả về động phủ riêng thì bỗng thấy gáy lạnh toát.

Kiếm khí hệt ngọn núi sừng sững bất thình lình ập tới, hắn chẳng dám đỡ nên ném sáo chặn đòn. Cơ thể hắn bắn ngược rồi chật vật lăn vòng trên nền tuyết dày, Huống Hàn Thần phải quỳ một gối giữ thăng bằng.

Nam tử kinh hãi ngẩng đầu thì thấy kiếm tu áo trắng giữa không trung, hắn giận sôi máu, “Tuân Từ! Ngươi điên hả?”

Tuân Từ cẩn thận nghiêng tai phân biệt giọng nói, “Huống huynh? Là huynh à?”

Huống Hàn Thần chiến đấu với kiếm Thái Hòa, hắn lấy sáo ngọc đỡ trái đỡ phải và lạnh lùng nói, “Là ta! Mau rút kiếm của ngươi về!”

Hồi xưa Tuân Từ vô cùng hận Huống Hàn Thần, song hắn đã nghĩ thông suốt sau khi trải qua nhiều chuyện. Ngày đến gò Côn Luân, Sở Nhược Đình nói người tên Tống Cư từng giúp Thanh Kiếm Tông ở Vô Niệm Cung chính là Huống Hàn Thần cải trang.

Trái tim Tuân Từ bình thản, không oán cũng chẳng hận.

Tuân Từ niệm khẩu quyết triệu hồi kiếm Thái Hòa, hắn lo âu nhíu mày, “Không ổn! Kiếm linh dò ra huynh từng luyện công pháp tà ma nên nhất quyết muốn tru tà.”

Thái Hòa mới sản sinh kiếm linh và chưa qua trui rèn, thành thử rất khó khống chế nó.

Huống Hàn Thần bị phế tu vi cách đây không lâu, hắn chưa khỏe hẳn nên thanh kiếm suýt cạo trọc đầu hắn. Thanh niên giơ hai tay, hoảng loạn lui về sau, “Thế giờ sao?”

“Huynh ráng chịu một chút, nếu mũi kiếm nếm được máu…thì chắc sẽ dừng lại.”

“Ngươi đùa ta chắc?”

Trong lúc cả hai bấn loạn, Tạ Tố Tinh cùng Du Nguyệt Minh nghe tiếng ồn bèn đến xem.

Hai người sững sờ khi thấy Tuân Từ.

“Tuân huynh?” Du Nguyệt Minh ngỡ ngàng cùng cực, không ngờ kiếm ý kia đúng là của Tuân Từ. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt vô tiêu cự tựa mặt nước tĩnh lặng, miệng hỏi dồn dập, “Sao mắt huynh lại mù? Huynh hồi phục bằng cách nào? Huynh tới gò Côn Luân khi nào?”

Tuân Từ vội đáp, “Hiện giờ ta không có thời gian trả lời kỹ càng. Du thiếu chủ đến đúng lúc lắm, ta chưa ra tay nên huynh mau giúp ta cản thanh kiếm.”

“Cản làm quái gì! Chém quách gã họ Huống đi!” Tạ Tố Tinh nhìn cái là hiểu ngay tình hình, hắn khoanh tay cười xấu xa.

Huống Hàn Thần thấy thế liền cố tình nhảy vọt qua đầu Tạ Tố Tinh – kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Kiếm Thái Hòa đang truy đuổi Huống Hàn Thần bất chợt xoay chuyển mũi kiếm rồi chém thẳng tới mặt Tạ Tố Tinh.

Tiếng kiếm vang vọng đầy giận dữ.

Tạ Tố Tinh hãi hùng nhảy tránh né, hắn sờ vệt máu nhạt do kiếm gây ra trên má mà nghiến răng nanh ken két, “Ta không phải tà ma ngoại đạo thì chém ta làm gì?”

Tuân Từ không biết.

Hắn chau mày, “Kiếm linh không thích ngươi.”

Kiếm linh được sinh ra từ kiếm ý của chủ nhân.

Năm xưa Tuân Từ phá ngang lúc Tạ Tố Tinh mây mưa cùng Sở Nhược Đình, dẫn đến đôi bên đánh nhau tại Thanh Kiếm Tông. Gặp lại Tạ Tố Tinh gợi hắn nhớ tới hồi ức khó chịu, chẳng lẽ kiếm linh đang giúp hắn trả đũa?

Kiếm Thái Hòa đuổi đánh Tạ Tố Tinh lẫn Huống Hàn Thần, Du Nguyệt Minh thỉnh thoảng ngăn cản nó vì sợ có người bị thương.

Hắn đâu thèm quan tâm bọn họ, hắn chỉ lo Sở Nhược Đình sẽ chữa trị cho thương binh.

Tuyệt đối không thể cho bọn họ kiếm hời.

Tuân Từ vất vả lắm mới kiểm soát được kiếm Thái Hòa nhưng chả biết ai hất bùn lên người Du Nguyệt Minh. Du Nguyệt Minh cuống quýt bấm tay niệm chú rửa sạch, Tạ Tố Tinh cười nhạo cái bộ dạng đó của hắn, “Con công, sao lại ra nông nỗi này?”

“Liên quan gì đến ngươi?”

Huống Hàn Thần kiệt sức nên ngồi nghỉ tạm trên tuyết, hắn chậm rãi đảo mắt qua hai người rồi cười khẩy, “Một đám nhố nhăng.”

Du Nguyệt Minh chĩa quạt vô hắn, “Tên họ Huống, đừng ngồi đó châm chọc người khác!”

Tuân Từ giữ kiếm bên mình, hắn thở dài và ôn hòa khuyên nhủ, “Các vị, lùi một bước trời cao biển rộng, hãy bớt tranh cãi đi.”

Tạ Tố Tinh phản pháo, “Sao phải bớt tranh cãi chứ?”

Huống Hàn Thần chỉ trích, “Ngươi quản không nổi thì buộc kiếm lại để nó khỏi cắn bậy.”

Tuân Từ áy náy đáp, “Thật hổ thẹn, tâm ta chưa hợp nhất với kiếm linh.”

“Thẹn gì mà thẹn!” Du Nguyệt Minh kéo Tuân Từ ra sau. “Việc gì phải lo cho bọn chúng! Dù sao chúng cũng là kẻ xấu, chết đi là tốt nhất.”

“Con công, coi bộ ngươi muốn ăn đòn ha!”

“Thôi, thôi.”

“Nhào vô, ta sợ ngươi chắc?”

“Thôi, thôi.”

“Một đám ngu ngốc!”

Gò Côn Luân liên kết với tinh thần Nhạn Thiên Sơn, hắn biết rõ việc các chàng trai cãi lộn ùm xèo.

Nhạn Thiên Sơn không đi can ngăn.

Hắn đang bận tâm chuyện khác.

“Tiền bối tìm ta có chuyện gì thế?” Thanh Thanh bò dọc vách tường rồi tới trên bệ cửa, nó bối rối chớp chớp mắt với Nhạn Thiên Sơn, người ngồi bên cạnh bàn.

Nhạn Thiên Sơn thoáng chần chừ trước lúc lòng bàn tay hắn hô biến ra một cái chong chóng bảy màu nho nhỏ.

Hắn đưa chong chóng tới trước mặt Thanh Thanh, một nụ cười thấp thoáng trên gương mặt lãnh đạm, “Thanh Thanh, con nghĩ kỹ lại xem, con nên gọi ta là gì?”

Thanh Thanh thông minh đột xuất, ngọt ngào gọi, “Cha Nhạn!”

Oo———oOo———oΟ

Ao Thái Dịch, Thấp Hải

Con rối quản sự đứng bên ao mà máy móc quạt cho Sở Hoán cùng Ngọc Kiều Dung.

Ngọc Kiều Dung nhắm mắt thư giãn, mặt bà đắp phấn ngọc trai – đặc sản của Thấp Hải.

Sở Hoán vắt khô khăn lông rồi lau lớp mồ hôi mỏng trên mặt. Ông ngước mắt nhìn Hách Liên U Ngân biểu diễn luyện khí cho mình xem, gật gù tán thưởng, “Rể hiền à, so với toàn bộ Phù Quang Giới, kỹ năng luyện khí của con chẳng hề thua kém Thấp Hải ma quân trong truyền thuyết đâu.”

Hách Liên U Ngân sửng sốt trước nhận xét này, “Nhạc phụ quá khen.”

“Tạm dừng luyện khí đi.” Sở Hoán cầm linh tửu trên bàn rồi vỗ vỗ chiếc ghế đẩu cạnh đó. “Lại đây ngồi, cha vợ con rể chúng ta đối ẩm cái nào.”

Hách Liên U Ngân vội ngồi xuống, hắn rót rượu và trò chuyện cùng ông.

Hắn cúi đầu nhấp linh tửu cay cay, ướm hỏi, “Nhạc phụ thấy Thấp Hải ma quân…là người thế nào?”

Sở Hoán vẫy vẫy tay, “Vừa già vừa xấu, hung ác thô bạo, gặp người là giết. Lão bắt tu sĩ chính đạo xinh đẹp bất kể nam nữ và biến họ thành lô đỉnh.” Ông thì thào, “Đúng rồi, nghe đâu lão chẳng tha cả linh thú.”

Hách Liên U Ngân tức nổ phổi, “Thằng khốn nào tung tin vịt!”

Sở Hoán nhìn khắp nơi, đồng thời ra hiệu cho hắn im lặng, “Suỵt. Tạm thời không bàn đúng sai, lão yêu ma Độ Kiếp có tai mắt khắp chốn, coi chừng bị lão nghe thấy. Chúng ta đừng bàn về lão nữa.”

Sở Hoán hỏi, “Ta nhớ con gái lắm, bao giờ nó xuất quan?”

Hách Liên U Ngân ân cần rót rượu cho ông, “Lâu thì mười năm, nhanh thì nửa năm ạ.”

“Lâu vậy sao?” Mấy lời đó khiến mặt mũi Ngọc Kiều Dung vặn vẹo, phấn ngọc trai trên mặt bà nứt hết cả.

Hách Liên U Ngân cụp mắt nhằm che giấu ánh mắt trốn tránh, hắn ho khù khụ, “Nhạc phụ, nhạc mẫu, ta không quyết được việc này.”

Sở Hoán lẫn Ngọc Kiều Dung không phải người vô lý, kỳ thật bế quan mười năm cũng chẳng lâu lắm. Song hai người nhớ con quá, dù hằng ngày sống thoải mái thì vẫn thấy một ngày dài bằng một năm.

Hách Liên U Ngân hết cách rồi.

Theo biện pháp tổ tông để lại, người được hồi sinh hút nước ao trong bảy bảy bốn mươi chín ngày thì sinh mệnh sẽ chậm rãi khôi phục trạng thái khỏe mạnh.

Tuy nhiên, chẳng hiểu ao Thái Dịch bị gì mà Sở Hoán với Ngọc Kiều Dung ngâm đã lâu nhưng nước ao không cạn chút nào.

Có lần Ngọc Kiều Dung chán ngâm người bèn đứng dậy đi dạo trong sân. Bà rời ao chưa đầy nửa nén hương song da thịt cấp tốc khô quắt và thối rữa, làm bà suýt biến lại thành bộ xương khô.

Biến cố trên dọa cho Sở Hoán lẫn Hách Liên U Ngân sợ chết khiếp.

Hách Liên U Ngân tìm không ra nguyên nhân, hắn đành mỗi ngày nhỏ nhiều máu hơn. Hắn cung cấp càng nhiều máu, Sở Hoán và Ngọc Kiều Dung mới hấp thụ càng nhiều nước ao Thái Dịch.

Hình như Sở Hoán uống say nên hai má ông hồng hồng.

Ông ba hoa kể chuyện hồi nhỏ của Sở Nhược Đình cho Hách Liên U Ngân nghe, thậm chí còn kể tỉ mỉ từng chuyện một.

Hách Liên U Ngân dần dà nghe say sưa, hắn tưởng như mình đã cùng Sở Nhược Đình trải qua quãng thời gian ấy. Người đàn ông chống tay lên trán, chốc chốc lại khẽ bật cười.

Hắn cười thế nào mà xích Phụ Hồn quấn quanh nguyên thần đột ngột siết đau hắn.

Hách Liên U Ngân nhíu mày rồi bảo Sở Hoán, “Nhạc phụ, nhạc mẫu, con rể xin lỗi vì giờ không tiếp chuyện được.”