Dục Tiên Đồ

Chương 160: Tử thủ



Nhạn Thiên Sơn và Hách Liên U Ngân giao đấu kịch liệt bên trong trận pháp phòng hộ, hai người không biết mưa gió đang kéo đến.

Tâm trí Tịch Huyễn liên kết với Nghiệp Chướng. Theo kế hoạch ban đầu, Nghiệp Chướng sai y cầm chân Lâm Thành Tử, còn ả đi giết Sở Nhược Đình; ả tính toán đến thế mà chẳng ngờ Kiều Kiều sẽ bất ngờ phản bội.

Mắt Tịch Huyễn rơi lệ nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên, y chắp tay vái và thở dài, “Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ à, nghiệp lớn sắp thành mà sao tỷ lại chết?”

Vậy hắn sẽ độc chiếm những gì Thiên Đạo hứa hẹn.

Lúc đầu Tịch Huyễn hoài nghi tính chân thật của Thiên Đạo, song giọng nói không rõ nam nữ kia đoán trúng toàn bộ vận mệnh Tịch Huyễn, buộc y phải tin tưởng.

Những lần hiếm hoi Thiên Đạo trò chuyện với y đều chẳng nói dư thừa lấy nửa câu. Nó thần bí, hùng mạnh, vượt ngoài trần gian, tài trí toàn vẹn.

Ví dụ như bây giờ, Thiên Đạo giúp y dẫn dụ Lâm Thành Tử vào một trận pháp giam cầm được dựng từ thiên nhiên.

Tu vi Lâm Thành Tử đứng đầu Độ Kiếp kỳ, Tịch Huyễn đâu đủ mạnh để giết hắn nhanh gọn lẹ.

Tịch Huyễn đành lo việc khác.

Hắn ra lệnh cho đệ tử chùa Minh Bồ lẻn vô gò Côn Luân qua con đường vực Ám Thủy.

Thiên Đạo tiết lộ rằng Nhạn Thiên Sơn hiện vắng mặt, hãy phá hủy gò Côn Luân bằng chiêu rút củi dưới đáy nồi[1]. Như vậy dư sức hại Nhạn Thiên Sơn bị trọng thương và dọn sạch chướng ngại vật trên đường làm nghiệp lớn.

Chỉ thế thì còn lâu mới đủ.

Tịch Huyễn hành động theo Thiên Đạo chỉ thị, biến thành Lâm Thành Tử rồi tới Đông Tô Lâm thị.

Lâm Tiêu Phong kinh hoàng nhìn bầu trời nứt toác, đúng lúc ấy, ông ta gặp phải Tịch Huyễn.

Lâm Tiêu Phong giơ tay chỉ trời, “Lão tổ, nhìn kìa…”

“Ta biết.” Tịch Huyễn thản nhiên liếc ông ta, thẳng thừng bảo, “Tiêu Phong, ngươi có biết tại sao trời rách không? Vì Thấp Hải ma quân làm nhiều việc ác chọc giận trời xanh! Tu sĩ chính đạo chúng ta hãy dũng cảm ra mặt và cùng nhau thanh tẩy Phù Quang Giới!” Y vung tay, “Đưa Hỗn Vân Lệnh cho ta!”

Lâm Tiêu Phong sửng sốt.

Ông ta ngơ ngác giao Hỗn Vân Lệnh, chau mày hỏi, “Lão tổ, chẳng phải lúc trước ngài bảo cần nghe theo ý Côn Luân tiền bối rỗi hẵng tiến hành trừng phạt yêu ma sao?”

“Côn Luân?” Ánh mắt Tịch Huyễn lộ vẻ khinh miệt. “Cần gì hỏi hắn.”

Lâm Tiêu Phong bình tĩnh lại.

Tịch Huyễn sử dụng Hỗn Vân Lệnh. Nó bay lên không trung rồi tỏa ánh sáng lam nhạt hệt sóng nước dập dềnh, âm thanh vang vọng từng ngóc ngách Phù Quang Giới.

Tịch Huyễn lạnh lùng cất tiếng, “Tu sĩ khắp thiên hạ nghe lệnh đây! Nếu muốn vá trời thì lập tức tập trung tại Thấp Hải và cùng Lâm thị diệt trừ Vô Niệm Cung!” Y thoáng dừng lại rồi tiếp tục, “Toàn bộ châu báu sách quý của Vô Niệm Cung…sẽ thuộc về kẻ nhanh tay hơn!”

Lâm Tiêu Phong ngẩng phắt đầu lên, “Lão tổ sẽ không bao giờ nói những lời đó! Rốt cuộc ngươi là ai?”

Nói xong, ông ta tung chưởng cướp lại Hỗn Vân Lệnh nhưng đã quá trễ.

“Coi bộ ngươi đâu có ngu.” Tịch Huyễn cười lạnh nhạt.

Y chắp tay làm thiền trượng bất chợt hiện hình.

Lâm Tiêu Phong kinh hãi nhìn thiền trượng vàng kim quá đỗi quen thuộc kia, “Là ngươi, yêu tăng Tịch Huyễn–”

Phập!

Tu vi Tịch Huyễn cao hơn Lâm Tiêu Phong một cấp lớn, y ngang nhiên thi triển toàn bộ sức mạnh trong chớp nhoáng. Thiền trượng chém dọc ngực Lâm Tiêu Phong, đối thủ khóa chặt thần thức khiến ông ta chẳng né kịp. Đường đường là một cao thủ thế mà bị thiền trượng bổ thành hai nửa, ngực bụng vỡ toác và máu bắn tung tóe!

Tịch Huyễn cảm nhận được có người đến, thế là sau khi giết người diệt khẩu, y bấm tay bắn ra pháp lực thiêu xác Lâm Tiêu Phong thành tro.

Lâm Dật Phù với Lâm Tích Dung nghe tiếng động ở từ đường bèn chạy tới, hai người chỉ thấy vũng máu trên đất chứ chẳng thấy Lâm Tiêu Phong đâu.

Lâm Dật Phù hỏi, “Lão tổ, nhị thúc đâu ạ?”

Tịch Huyễn thản nhiên đáp, “Hắn ra ngoài rồi.”

“Vũng máu trên đất…”

Tịch Huyễn cố kiềm chế sát khí, bực bội nói, “Ta vừa giết một con linh thú dùng để luyện đan.”

Hai cô gái đã nghe thấy Tịch Huyễn lệnh cho người trong thiên hạ bao vây diệt trừ Vô Niệm Cung. Lâm Tích Dung nhẹ nhàng lắc đầu, ôn hòa đề nghị, “Lão tổ, chúng ta tự tiện trừng phạt yêu ma liệu có ổn không? Ta thấy nên nhận lời mời từ người đứng đầu các môn phái và bàn bạc kỹ hơn…”

“Lời ta nói mà các ngươi cũng dám nghi ngờ ư?” Tịch Huyễn khắc nghiệt liếc hai thiếu nữ.

Quái vật Độ Kiếp chỉ phóng ra chút uy lực đã đủ cho khí huyết hai người quay cuồng, làm họ ngạt thở hồi lâu.

Sắc mặt Lâm Dật Phù tái nhợt khi túm tay áo Lâm Tích Dung, nàng ấy làu bàu, “Chúng ta sẽ triệu tập người Lâm thị đến Thấp Hải trước.”

Tịch Huyễn dõi theo hai người rời đi.

Y có tính toán riêng.

Lão yêu ma Hách Liên xếp dày đặc pháp khí quanh Vô Niệm Cung; bao năm qua, ngay cả Côn Luân với Lâm Thành Tử còn chả dám xâm phạm nói gì đến y. Cách duy nhất là mượn đại hội phạt ma làm cớ rồi sử dụng bầy giun dế như đầy tớ, nhờ vậy y mới có thể lợi dụng lúc hỗn loạn mà vượt qua trận pháp, sau đó hoàn thành nhiệm vụ giải trừ phong ấn do Thiên Đạo giao phó.

Giải trừ phong ấn xong, Thiên Đạo sẽ lập tức cho y phi thăng thượng giới!

Còn Phù Quang Giới gặp cảnh ngộ gì…thì không liên quan đến y.

Tịch Huyễn ngẩng đầu mong ngóng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn tột cùng.

Trời đã rách.

Lão tổ Lâm thị tuyên bố đây là hình phạt giáng xuống ma khí tại Vô Niệm Cung.

Nhất định phải tấn công Vô Niệm Cung lẫn giết lão yêu ma Hách Liên mới vá được vết rách trên bầu trời.

Lâm Thành Tử giữ địa vị cao ở Phù Quang Giới, hắn ban bố mệnh lệnh một cái là muôn vàn tu sĩ ùn ùn kéo đến Thấp Hải rồi vây quanh Vô Niêm Cung chật như nêm cối. Có người thật lòng muốn tiêu diệt yêu ma; có người muốn đục nước béo cò; có người chỉ tới xem trò vui. Chúng sinh muôn màu muôn vẻ, mỗi người đều ấp ủ mục đích riêng muốn đạt được.

Biển người quanh Thấp Hải hết sức nhộn nhạo, linh thú đủ loại cũng góp mặt; chúng chạy trên đất, bơi trong nước, bay trên trời… Pháp bảo bay trên không trung góp phần vào khung cảnh hỗn loạn.

“Nhường đường chút đi!”

“Cho qua cái, cho qua cái!”

Hà Cạnh cưỡi một con ngựa bay nhỏ mập mạp màu trắng xuyên qua dòng người, “Thuyền bay của ai đây, xích qua chút coi, chắn đường quá.”

“Của chúng ta! Đợt chút.” Lý Phúc và Lư Thường Xuân nhanh chóng nhường đường. Ai tới đây cũng là dân giàu sang, người làm ăn như bọn họ không thể đắc tội.

Hà Cạnh đưa mắt nhìn phía trên hai người, ông thấy hai cô gái Lâm thị đang dẫn đầu bèn lên tiếng gọi.

Lâm Dật Phù lẫn Lâm Tích Dung quay đầu lại, cười hỏi, “Cạnh thúc cũng đến à?”

Hà Cạnh lau mồ hôi trên trán, ngửa đầu nhìn khe nứt hãi hùng giữa ánh mặt trời chói chang, “Tới nước này thì Phù Quang Giới làm gì có tu sĩ không đến!”

Lâm Tích Dung khó nén nỗi buồn, “Người Tạ gia không đến.”

Nàng ấy tìm khắp nơi cũng chẳng thấy Tạ Kỳ.

Hà Cạnh mỉa mai liếc người Lâm thị, “Họ có đến cũng nào dám lộ diện trước mặt Lâm gia mấy người.”

Lâm Dật Phù đứng trên kiếm Xích Luyện nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy nhóm Sở Nhược Đình. Còn Du thị, người Nam Cung gia, cùng vô số tu sĩ quen mặt đã trình diện đầy đủ. Hà Cạnh hỏi sao Lâm Thành Tử tự dưng muốn trừng phạt yêu ma, hai cô gái Lâm thị đều chẳng trả lời được.

Lâm Tích Dung lo âu nhíu mày, “Ta cứ có cảm giác hôm nay lão tổ hơi lạ…”

“Phải đó, mọi người đã có mặt mà ngài ấy đâu?”

“Không biết nữa.”

Hà Cạnh hỏi, “Bùa truyền âm không có tin gì sao?”

Lâm Tích Dung lắc đầu, “Chúng ta sao được giữ bùa truyền âm của lão tổ.”

Đại hội phạt ma lâm vào bế tắc.

Mọi người tụ tập quanh Thấp Hải, nắng gắt chiếu rọi mặt biển khiến muôn nơi tỏa sáng lấp lánh. Sự sốt ruột ngập tràn bầu không khí, Vô Niệm Cung đang đối mặt với hiểm họa.

Lâm Thành Tử thật vẫn chưa thoát khỏi trận pháp giam giữ của Thiên Đạo, còn Tịch Huyễn lợi dụng vài tu sĩ không rõ chân tướng để xông vào. Y thuận lợi xâm nhập Thấp Hải và tìm thấy đảo Táng Thi ngụ giữa đống khí đen.

Đám xương được tích góp qua vạn năm trên đảo hóa thành linh ngư theo từng con sóng.

Y khom lưng bốc nhúm cát đen ở đảo Táng Thi, cát chảy xuống qua kẽ ngón tay.

Ánh mắt Tịch Huyễn đầy sự kích động.

Thiên Đạo không lừa y! Phong ấn…nằm ngay đây!

Oo———oOo———oΟ

Nhạn Thiên Sơn và Hách Liên U Ngân đánh nhau túi bụi trên mặt biển cách đảo Táng Thi trăm dặm. Hách Liên U Ngân nhập ma nên chiêu nào chiêu nấy hiểm độc, Nhạn Thiên Sơn có nhiều thứ phải lo toan thành ra không đánh hết mình.

Hắn thấy trời rách, nghe tiếng Sở Nhược Đình kêu gọi trong thần thức, cũng biết Lâm Thành Tử dùng Hỗn Vân Lệnh truyền âm cho tu sĩ khắp thiên hạ tấn công Vô Niệm Cung.

Tất cả là một cuộn chỉ rối song hắn không thể lơ là.

“Sao? Muốn chịu thua hả?”

Hách Liên U Ngân cười ngang tàng với toàn thân bám đầy ma khí, hắn vung cờ Phệ Hồn và chẻ không khí bằng thứ sức mạnh điên cuồng.

Đối thủ ép sát từng bước một, chẳng cho Nhạn Thiên Sơn cơ hội phân tâm. Hắn chơi đòn đánh lạc hướng: miệng niệm thơ, bút hơi nâng lên để nước mực vẽ hình trăng lưỡi liềm trên trời, đồng thời trở tay còn lại đánh trúng xương sườn đối thủ.

Hách Liên U Ngân thoáng khựng lại.

Nhạn Thiên Sơn tận dụng thời cơ trả lời Sở Nhược Đình, “Ta biết rồi. Nàng không phải lo gì cả, hãy đến chỗ này trước.”

Nãy giờ không thấy hắn đáp trả, Sở Nhược Đình đang định dùng cỏ thi về gò Côn Luân thì khế ước linh hồn bỗng lập lòe.

Nội tâm nàng thở phào nhẹ nhõm khi biết hai người bình an, nàng vội hỏi, “Hai người đang làm gì? Sao U Ngân lờ ta thế?”

Hách Liên U Ngân đạp sóng biển rồi nhảy lên cao, hắn tung một quyền cực ác độc về phía Nhạn Thiên Sơn.

Nhạn Thiên Sơn vừa phải tránh, vừa phải bình tĩnh ứng đối, “Hắn đang bận.”

“Bận gì vậy?”

“…Bận học chữ.”

Sở Nhược Đình cảm thấy Nhạn Thiên Sơn đáp cho có, nàng muốn truy vấn tiếp nhưng hắn gấp gáp nói cha mẹ nàng đang ở một hòn đảo nhỏ thuộc Thấp Hải.

Cô gái ngỡ ngàng cất cao giọng, “Thật ư?”

Nhạn Thiên Sơn kể vắn tắt câu chuyện: Hách Liên U Ngân là người đánh cắp hài cốt cha mẹ nàng, kế tiếp hai người hợp lực hồi sinh Sở Hoán cùng Ngọc Kiều Dung. Sở Nhược Đình như lạc vô đám mây mù, nàng phấn khích tới mức đầu óc trống rỗng. Thiếu nữ lập tức đưa năm thanh niên đến thẳng ao Thái Dịch, và truyền âm qua khế ước linh hồn để bày tỏ lòng cảm kích với Hách Liên U Ngân, “U Ngân, cảm ơn nhé.”

Hắn vắt óc tìm cách hồi sinh cha mẹ nàng, Sở Nhược Đình sao có thể không cảm động.

Nàng chạy hộc tốc tới địa điểm Nhạn Thiên Sơn chỉ, song lúc đứng trước cánh cổng đỏ của khu nhà trên hòn đảo vắng vẻ, nàng lại chẳng dám bước lên bậc thang dù người thân đã ở rất gần.

Kẽo kẹt.

Con rối quản sự mở cổng.

Phía bên kia hàng cây mọc lộn xộn trong sân, Sở Nhược Đình thấp thoáng thấy một đôi nam nữ đứng chỗ núi giả cạnh ao.

Ngoại hình của Ngọc Kiều Dung lẫn Sở Hoán dừng ở năm tháng họ khỏe mạnh nhất, áo vàng đứng cùng áo xanh lá trông thật xứng đôi vừa lứa. Hai người cầm tay nhau, có vẻ họ đang trò chuyện nhưng nghe tiếng mở cửa là cả hai quay đầu lại ngay.

Trong thoáng chốc, thế giới của Sở Nhược Đình hóa tĩnh lặng. Nàng không nghe thấy tiếng sóng biển vỗ bờ, hay tiếng gió lạnh lất phất. Đôi mắt nàng vô thức đọng sương, chúng chỉ phản chiếu hai bóng hình nhòe nhoẹt mà thân thuộc xiết bao.

Đó là cha mẹ nàng bằng xương bằng thịt!

Cứ tưởng kiếp này ba người đã âm dương cách biệt, nào ngờ Hách Liên U Ngân và Nhạn Thiên Sơn thật sự hồi sinh họ!

“Đình nhi!”

Trái ngược với một Sở Nhược Đình còn choáng váng, vợ chồng Sở Hoán đã chờ khoảnh khắc đoàn tụ này từ lâu.

Hai người chưa kịp chạy đến thì Sở Nhược Đình đã nhào tới ôm cha mẹ, rồi bướng bỉnh rúc vô lòng họ giống hồi còn nhỏ.

Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi nàng.

Chỉ giây phút này mới khiến nàng thấy trái tim phiêu bạt tìm được bến cảng chở che.

Sở Nhược Đình khóc nức nở, giọng nàng run run, “Cha, nương, con không nằm mơ đấy chứ?”

Mọi thứ quá khó tin.

Thậm chí nàng nghi ngờ Nhạn Thiên Sơn bố trí trận pháp ảo giác, hay Hách Liên U Ngân tạo con rối nhằm dỗ cho nàng vui.

Sở Hoán mừng rỡ xoa đầu nàng, “Đình nhi nhà ta cao ghê.”

Ngọc Kiều Dung vỗ nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của nàng, âu yếm bảo, “Nháy mắt là thành đại cô nương rồi.”

Lúc nghe tiếng tim họ đập, Sở Nhược Đình mới tin đây là thật.

Nàng không nằm mơ, cha mẹ nàng đã sống lại!

Người con gái giơ tay lau lệ rơi nơi khóe mắt, vui sướng hỏi han, “Cha, nương, mọi chuyện rốt cuộc là sao ạ?”

Sở Hoán và Ngọc Kiều Dung cũng có bao lời muốn nói với nàng.

Ba người nắm tay nhau đến ngồi dưới mái đình trong sân. Sở Nhược Đình kể trải nghiệm những năm qua của mình, vợ chồng Sở Hoán thì thuật lại quá trình Nhạn Thiên Sơn hợp tác với Hách Liên U Ngân hồi sinh hai người.

Khi nghe Sở Nhược Đình kể kết cục của Vương Cẩn và Kiều Kiều, Sở Hoán siết tay lẫn thở dài.

“A Cẩn thật là, sao lại…” Sở Hoán lắc đầu, “Thôi, chuyện đã vậy thì không cần nhắc lại nữa.”

Ngọc Kiều Dung đâu thèm quan tâm Vương Cẩn.

Hồi Nhạn Thiên Sơn rời đi cùng Hách Liên U Ngân, bọn họ đang ở giai đoạn phục sinh cuối cùng. Trong quãng thời gian hôn mê, họ không biết các rể hiền đi đâu. Hai người chờ mãi lại chờ được đến lúc gặp con gái cưng.

Ngọc Kiều Dung vô cùng quan tâm hai rể hiền, bà hỏi ngay, “Đúng rồi, mấy rể hiền đâu?”

Bà với Sở Hoán nghe tiếng trời nứt, cả giọng Lâm Thành Tử tuyên bố trừng trị yêu ma nữa, vì vậy họ lo lắng khôn xiết. Hai vị rể hiền đứng đầu Phù Quang Giới nên chắc biết gì đó.

Sở Nhược Đình nhìn năm nam tu anh tuấn đang đứng ngẩn ngơ tại cổng theo bản năng.

Gia đình ba người đoàn tụ làm họ căng thẳng tột độ, chả ai dám tiến lên quấy rầy khung cảnh ấy. Năm người thấy Sở Nhược Đình vẫy tay mới dám lại gần xun xoe.

Huống Hàn Thần tiên phong chào xởi lởi, “Hàn Thần thỉnh an nhạc phụ, nhạc mẫu.”

Kinh Mạch bắt chước hắn, ôm quyền nói, “Nhạc phụ, nhạc mẫu, chào buổi sáng!”

“Nhạc phụ, nhạc mẫu có rảnh nhớ ghé Tạ thị nhé!” Tạ Tố Tinh nhanh nhẩu mời.

“Tạ thị ở chốn thâm sơn cùng cốc có gì đặc sắc đâu.” Du Nguyệt Minh cười cong cả mắt. “Tốt nhất nhạc phụ, nhạc mẫu hãy đến Bắc Lộc Du thị của chúng ta.”

Tuân Từ chần chừ giây lát trước lúc tiến lên.

Hắn ôm kiếm và chào bằng lễ nghi Thanh Kiếm Tông, giọng hắn ấp úng, “…Trưởng lão.”

Sở Hoán với Ngọc Kiều Dung thấy một đống người nhảy ra liền trợn mắt há mồm.

Ngọc Kiều Dung chậm chạp quay sang Sở Nhược Đình, “Đình nhi, con hiểu nhầm à? Ban nãy nương hỏi rể hiền đâu mà?”

Sở Nhược Đình tằng hắng, tay chỉ các chàng trai, “Họ đều là rể hiền ạ.”

Hai vợ chồng sững sờ.

Sở Hoán nuốt vài ngụm nước bọt cho thông họng, “Thế Côn Luân lão tổ và Thấp Hải ma quân…”

“Cũng là rể của hai người ạ.”

Ngọc Kiều Dung nhìn một lượt năm người, ai cũng mang vẻ tuấn tú oai hùng riêng biệt. Bà chọn người mình quen để vẫy tay, “A Từ, lại đây ta hỏi xíu.”

“Vâng.” Tuân Từ nhanh chóng bước đến.

Ngọc Kiều Dung chưa kịp sắp xếp suy nghĩ thì Sở Hoán đã lén đánh số cho năm người: Rể hiền Giáp cùng rể hiền Ất mạnh nhất nhưng chẳng biết đi đâu rồi. Chỗ này có rể hiền Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh…

Sở Nhược Đình ngước nhìn khe nứt khổng lồ trên trời, đồng thời nghĩ tới biển tu sĩ chuẩn bị thảo phạt Vô Niệm Cung ngoài kia. Nàng kích hoạt khế ước linh hồn và hỏi Nhạn Thiên Sơn với Hách Liên U Ngân đang ở đâu.

Gọi mấy lần Nhạn Thiên Sơn mới vội vàng hồi đáp, “Chờ một lát, chúng ta sẽ đến ngay.”

Sở Nhược Đình cố truy vấn song chẳng ai đáp trả.

Nàng kết luận Nhạn Thiên Sơn lẫn Hách Liên U Ngân giấu giếm gì đấy, có điều Nhạn Thiên Sơn không nói nên nàng đành kiên nhẫn chờ.

Mặt khác, Ngọc Kiều Dung đã biết đầu đuôi mọi chuyện từ Tuân Từ. Sở Hoán thấy chuyện này kỳ diệu, còn bà nghĩ đây là lẽ dĩ nhiên; con gái mình giỏi giang xinh đẹp, bảy người đàn ông rối rít đòi phục vụ nó có gì lạ chứ. Nếu hỏi thì bà sẽ bảo bảy mươi đứa còn được nữa là.

Bà vừa dứt lời là năm người kia sợ hãi đổ mồ hôi ròng ròng, “Thôi đừng ạ!”

Sở Nhược Đình mỉm cười, “Cha, nương, đệ tử Thanh Kiếm Tông đang ở gò Côn Luân. Bao giờ xử lý xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ thành lập môn phái một lần nữa. Đúng rồi, còn Thanh Thanh với A Trúc, con sẽ giới thiệu cho hai người luôn.”

Sở Hoán và Ngọc Kiều Dung vui vẻ gật đầu đồng ý.

Nhóm người đợi Nhạn Thiên Sơn cùng Hách Liên U Ngân tại ao Thái Dịch không biết gò Côn Luân đang gặp cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Tịch Huyễn sai môn đồ chùa Minh Bồ lợi dụng thời cơ xâm nhập rồi phá hủy gò Côn Luân. Mấy trăm môn đồ thô bạo đột nhập trận pháp thông qua vực Ám Thủy.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bọn môn đồ luân phiên lấy pháp khí đánh tới tấp vào mắt trận của gò Côn Luân khiến núi non rung chuyển.

“Từ Viện sư tỷ! Làm gì bây giờ? Bọn chúng sắp xông vào rồi!” Đệ tử Thanh Kiếm Tông vây quanh mắt trận đầy những nguy cơ.

Phe chùa Minh Bồ cài thuật ngăn cấm bên ngoài, bao nhiêu lá bùa truyền âm họ gửi đi đều bị vô hiệu hóa nên họ y hệt cá trong chậu. Phía bên kia trận pháp, họ lờ mờ thấy những hòa thượng đầu trọc hung ác đáng sợ tụ tập ở vực Ám Thủy tối tăm.

Từ Viện cắn răng hỏi, “Thanh Thanh với A Trúc xuất quan chưa?”

“Chưa ạ.”

“Đi giục họ đi!”

Thập Cửu ôm trái của cây thần Phù Tang, mặt hắn trắng bệch, “Chuyện…chuyện này là sao? Tại sao người chùa Minh Bồ dám tới phá gò Côn Luân? Bọn chúng không sợ Nhạn tiền bối nổi giận ư?”

Từ Viện ngước nhìn trời, lắc đầu đáp, “Trời rách thế thì bên ngoài chắc rối lắm.”

Nàng ấy biết đối phương đến cùng ác ý.

Gò Côn Luân được dựng nên từ mạch máu Nhạn Thiên Sơn, nếu đám người chùa Minh Bồ thành công phá hủy nó thì Nhạn Thiên Sơn chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Tiếng động lớn vang lên khi mắt trận vỡ.

Mấy tên đầu đà biết Súc Cốt Công[2] tiên phong xông vô.

Thập Cửu nhanh nhẹn đập trái Phù Tang cái “bốp” vô mắt trận.

Môn đồ ở vực Ám Thủy thấy có trái cây lấp mắt trận bèn nâng côn đập nát nó. Răng rắc, gậy gộc gãy đôi nhưng trái Phù Tang vẫn lành lặn.

Bọn chúng thử vài lần nữa, trái Phù Tang cứng đến mức chẳng gì đập bể nổi, nó bảo vệ chặt chẽ trận pháp.

Tiếng chửi bậy tức khắc vang khắp vực Ám Thủy, “Cái quỷ gì thế?”

“Chỉ là một củ tỏi mà sao đập không vỡ?”

“** má! Cứng quá!”

Tu vi đệ tử Thanh Kiếm Tông tương đối thấp, mỗi mình Từ Viện mới đột phá Nguyên Anh gần đây.

Hồi nãy có bốn tên đầu đà kịp chui vô gò Côn Luân, tên có tu vi thấp nhất là Kim Đan sơ kỳ. Tên đầu đà cầm đầu có má hõm và vóc dáng cường tráng, gã sở hữu thực lực không tầm thường với tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Quả Phù Tang lấp kín mắt trận, mấy trăm môn đồ chùa Minh Bồ chẳng vào trong được.

Đầu đà má hõm kiểm tra đệ tử Thanh Kiếm Tông bằng thần thức, gã cười khẩy liên hồi, “Mấy người chúng ta thừa sức đối phó đám rác rưởi này.”

Tuyết rơi dày đặc tại gò Côn Luân, khí hậu nơi đây giá rét.

Nhưng mồ hôi chảy đầy đầu Từ Viện.

Nàng ấy đã bóp hết đống bùa truyền âm, tin tức không truyền ra được vì bị thuật ngăn cấm bên ngoài cản trở.

“Thanh Thanh với A Trúc xuất quan chưa?”

Chỉ cần bọn họ xuất quan thì sẽ dễ dàng giải quyết nan đề.

Một đệ tử lắc đầu, “Vẫn chưa ạ!”

“Đi giục tiếp!”

Đầu đà má hõm coi khinh nhóm Từ Viện.

Gã quan sát gò Côn Luân: núi tuyết dài vạn trượng, ngọn núi cao nhất nằm ngay gần đó.

Tịch Huyễn đã dặn hễ ngọn núi cao nhất bị phá hủy thì gò Côn Luân sẽ sụp đổ.

“Đi thôi! Mau phá núi!”

Đầu đà má hõm lệnh cho ba người còn lại tiến về phía ngọn núi. Từ Viện cắn răng, cái cuốc đào cây trên tay thiếu nữ tỏa sáng rồi biến thành trường kiếm sắc bén.

Nàng ấy nhảy ra chắn trước lũ đầu đà, lãnh đạm nói, “Các ngươi thật to gan, dám tự tiện đột nhập gò Côn Luân!”

Đầu đà má hõm ngửa đầu cười sặc sụa, “Gò Côn Luân sắp biến khỏi thế gian này rồi.” Ánh mắt chim ưng của gã sắc như dao, “Biết điều thì cút ngay cho ông đây!”

Dưới tình hình hiện tại, đáng lẽ Từ Viện nên cấp tốc dẫn đệ tử Thanh Kiếm Tông chạy trốn.

Song nàng ấy không thể.

Nếu nàng ấy bỏ chạy, gò Côn Luân coi như xong! Nhạn tiền bối sẽ gặp nguy!

Thanh Thanh và A Trúc đang bế quan, nhị sư tỷ cùng đại sư huynh vắng mặt. Gò Côn Luân chỉ còn mình nàng ấy đủ sức ra mặt đánh cược.

Ánh mắt gã đầu đà lộ sát khí.

“Con nhỏ chán sống!” Gã kích hoạt linh khí toàn thân rồi hung hăng tung chưởng đánh Từ Viện. Ngón đòn khuấy đảo gió tuyết với khí thế giống thú dữ.

Từ Viện rút kiếm chắn đòn.

Thời gian dài đi trồng trọt chưa mài mòn khí khái kiếm tu của nàng ấy, cô gái liên tục vung kiếm, ánh sáng đỏ bắt mắt tỏa ra từ món vũ khí.

Tuy nhiên, nàng ấy mới kết anh thì sao là đối thủ của đầu đà má hõm được. Mới giao chiến chưa bao lâu đã lộ sơ hở và bị kẻ địch bẻ gãy cổ tay trái, gã còn đập bả vai Từ Viện rồi quẳng nàng ấy đi!

Máu phun ra từ miệng Từ Viện, màu đỏ tươi trông sởn da gà trên nền tuyết trắng xóa.

Thập Cửu vừa khóc vừa đỡ nàng ấy, “Từ sư tỷ!”

Từ Viện đau đến nỗi mất một lúc lâu mới nói được.

Nàng ấy gian nan thều thào, “Phải…phải cố câu giờ tới lúc Thanh Thanh với A Trúc xuất quan…”

Đầu đà má hõm khinh thường khịt mũi, “Đám lâu nhâu các ngươi cũng dám ngăn cản chùa Minh Bồ chúng ta à?”

Đệ tử Thanh Kiếm Tông cuống cả lên khi thấy bọn chúng chuẩn bị phá núi.

Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn chúng hủy diệt gò Côn Luân?

Không ai biết vì sao trời nứt, hay vì sao chùa Minh Bồ lại chọn thời điểm này đánh lén gò Côn Luân. Họ chỉ biết tuyệt đối không cho chùa Minh Bồ thành công.

Thanh Kiếm Tông chỉ là môn phái nhỏ nhưng Nhạn tiền bối chẳng những không chê còn thu nhận họ. Thời gian qua, đệ tử Thanh Kiếm Tông khai khẩn đất tại chốn bồng lai tiên cảnh gò Côn Luân, còn chơi đùa cùng Thanh Thanh lẫn A Trúc; cuộc sống của họ quả thật tốt vô cùng. Hiện giờ gò Côn Luân gặp nạn, nếu họ không dốc sức chống đỡ thì khác gì làm nhị sư tỷ – người dẫn họ đến đây tị nạn – thất vọng? Khác gì làm thất vọng đạo nghĩa trong chính bản thân mình?

Tu vi họ thấp kém, họ chỉ là những kẻ nhỏ bé, những đứa vô danh tiểu tốt có cũng được mà không có cũng được.

Nhưng bọn họ nhất quyết không lùi bước!

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Đệ tử Thanh Kiếm Tông chắn trước ngọn núi và đồng loạt rút kiếm dựng trận pháp.

Bầu không khí lạnh băng mà chạm vào là nổ ngay.

Sắc mặt đầu đà má hõm đen tối.

Gã sỉ nhục, “Đám tôm tép các ngươi không sợ chết à?”

“Chúng ta…chúng ta là dân giang hồ có tình có nghĩa, không phải đám tôm tép!” Từ Viện mang thân mình máu me đầm đìa lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất.

Nàng ấy nhìn núi tuyết nguy nga cao ngất phía sau, với thanh kiếm trong tay, thiếu nữ quyết tâm hô, “Đệ tử Thanh Kiếm Tông nghe lệnh, tử thủ gò Côn Luân–”
Chú thích

[1] Đây là kế sách làm suy giảm khí thế lẫn sức mạnh của đối thủ có ưu thế hơn, trước khi đối đầu trực tiếp với chúng.

[2] Chỉ thuật vận công làm xương cốt co rút lại.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!