Dục Tiên Đồ

Chương 55: Thời gian thoi đưa



Sở Nhược Đình nhận nhiệm vụ nên ngày mai phải rời Vô Niệm Cung.

Hách Liên U Ngân không đòi hỏi nhiều nhưng cấm nàng đi cùng Kinh Mạch.

Sở Nhược Đình chẳng hiểu hắn lo cái gì.

Ma quân nắm giữ Phần Nguyệt Đồ thì thế gian còn nơi nào có thể che giấu nàng với Kinh Mạch? Song nàng không dám phản bác mệnh lệnh từ ma quân dù rất buồn bực.

Đêm trước khi đi, Sở Nhược Đình gọi Đại Anh đến để dặn nàng ấy và Kinh Mạch quan tâm lẫn nhau.

Ai ngờ Đại Anh hiểu nhầm, nàng ấy nghiêm túc gật đầu, “Yên tâm, ta sẽ canh không cho hắn ra ngoài ghẹo gái.”

Sở Nhược Đình dở khóc dở cười.

Đại Anh vừa rời đi là Kinh Mạch lập tức khiêng Sở Nhược Đình vào tẩm điện.

Hắn đặt nàng ở mép giường, ngồi xổm xuống và gối đầu giữa hai chân nàng. Nam tử rầu rĩ bảo, “Sở Sở! Mai ta sẽ cầu kiến ma quân, ta muốn đi theo nàng!”

“Đừng hành động bốc đồng.”

Sở Nhược Đình nâng mặt thanh niên và nhìn xuống đôi mắt sáng ngời của hắn, “Tạm thời chia xa không đáng sợ. Hãy cho ta thêm thời gian, bao giờ tìm đủ các nguyên liệu luyện khí thì chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau.”

Kinh Mạch chưa bị thuyết phục, “Nhưng ta sợ nàng đi một mình sẽ nguy hiểm.”

“Hồi trước ta cũng chỉ có một mình mà.”

“Thế bao giờ nàng về?”

Sở Nhược Đình cau mày, thành thật thì nàng cũng chẳng biết.

Mười nguyên liệu luyện khí kia cực kỳ khó tìm, thậm chí có nhiều món nàng chưa từng nghe tên. Hách Liên U Ngân cho nàng la bàn dò tìm báu vật, hành trình truy tìm kho báu này chắc chắn gian nan vô cùng.

Kinh Mạch cuống cuồng nắm tay nàng, “Mất nhiều thời gian lắm đúng không?”

Sinh mệnh tu sĩ dài đằng đẵng, một lần bế quan của tu sĩ cấp cao có khi mất trăm năm. Họ khác người phàm, mấy chục năm với họ chỉ như kiếp phù du ngắn ngủi.

Sở Nhược Đình xốc lại tinh thần, mười ngón tay của nàng và Kinh Mạch đan vào nhau, nữ tử hứa hẹn, “Kinh Mạch, mỗi ngày chàng hãy tìm con ốc biển đẹp nhất để đặt tại Huyền Sương Cung. Khi chàng tìm đủ một trăm con, bất kể ta đang ở đâu thì cũng sẽ về bên chàng.”

Nàng biết mình mua việc vào người nhưng đành chịu thua. Con người đâu phải cỏ cây, ai có thể sống vô cảm chứ? Miễn là người nàng chấp nhận thì nàng sẽ bảo vệ bằng mọi giá.

Kinh Mạch muốn phản đối nhưng không biết giữ nàng lại thế nào. Hắn chỉ biết hôn ngón tay rồi cổ tay của Sở Nhược Đình, và lần theo cánh tay trần để chạm môi lên vai nàng. Sở Nhược Đình cũng nhớ hắn, nàng ôm hôn Kinh Mạch trước lúc hai người cùng ngả xuống chiếc giường rộng lớn mềm mại.

Kinh Mạch đẩy áo lót nàng lên, bộ ngực tuyết trắng đầy đặn tức khắc nhảy ra.

Nam tử thuần thục mút hai trái anh đào giữa những tiếng thở dốc từ người con gái. Hắn dùng đầu gối tách chân nàng ra hai bên, sau đấy chà xát âm hộ nhẵn thín bằng cây gậy nóng hầm hập. Lông mi Sở Nhược Đình run run, tay nàng cởi bộ quần áo đen trên người Kinh Mạch rồi quấn lấy vai hắn. Họ nằm trên chiếc đệm êm ái, ngón tay chàng trai đan vào mái tóc đen tựa rong biển.

dương v*t chậm rãi xâm nhập con đường trơn trượt theo từng tiếng rên của Kinh Mạch, bức tường ấm áp bao vây nó tứ phía. Kinh Mạch nhịn chẳng được bèn điên cuồng đâm thọc, hoàn toàn đắm chìm trong sự sung sướng tận xương tủy.

Sở Nhược Đình chịu đựng đòn tấn công dữ dội từ hắn, nàng vừa chua xót vừa vui sướng.

Nàng nhắm nghiền mắt mà nhẹ nhàng rên rỉ.

Một đêm thức trắng, tình sâu khó tỏ.

Kinh Mạch không biết hắn ân ái với Sở Nhược Đình bao lần, hắn còn chẳng hiểu vì sao mình ngất xỉu. Lúc tỉnh lại, bên cạnh hắn trống rỗng và Sở Nhược Đình đã đi từ lâu.

Oo———oOo———oΟ

Điều khiến Kinh Mạch bất ngờ là kể từ đấy, ma quân chả hề trọng dụng hắn nữa.

Xưa kia ma quân thường dẫn hắn tới phòng luyện khí, sai hắn uống vài loại đan dược rồi ngồi giữa pháp khí hay trận pháp kỳ quái. Một thời gian sau, tu vi của hắn sẽ thăng cấp. Từ ngày Sở Nhược Đình đi, ma quân không giao nhiệm vụ cho hắn, nếu có việc cần thì đều giao cho Đại Anh hoặc Độc Mỗ.

Kinh Mạch không hiểu nhưng nào dám chất vấn ma quân. Hắn rảnh rỗi nên quyết định ngày ngày ra biển Thấp Hải tìm con ốc đẹp nhất cho Sở Sở.

Cứ như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, các đám mây cứ đến rồi đi.

Những con ốc biển đẹp xếp san sát nhau thành ngọn núi nhỏ trong sân Huyền Sương Cung.

Sở Nhược Đình bôn ba khắp nơi tìm báu vật, một năm nàng sẽ về ba hay bốn lần. Ngoại trừ lời hẹn với Kinh Mạch, nàng cần về Vô Niệm Cung trước đêm trăng tròn để giúp Hách Liên U Ngân tán công.

Tám năm gian khổ không phải công dã tràng.

Sở Nhược Đình đã tìm được năm trên mười nguyên liệu luyện khí. Năm món còn lại thì hoặc chưa rõ tung tích, hoặc khó nhằn tột độ; nàng cần suy tính kỹ lưỡng hơn.

Nàng rất hài lòng với hiện tại.

Cứ đà này, nàng sẽ mau chóng giành Kinh Mạch khỏi tay ma quân và cùng hắn cao chạy xa bay.

Đêm trăng tròn Trung Thu sắp tới nên Hách Liên U Ngân truyền âm đến Sở Nhược Đình, vì vậy dù đã tìm ra vị trí của đất Tái Tức[1] thì nàng vẫn phải chạy từ Tây Giang về Vô Niệm Cung.

Minh Lang canh gác cổng Vô Niệm Cung thấy nàng bèn cúi đầu nhường đường.

Nàng hay vắng mặt ở ma cung mấy năm gần đây, nơi này lại có thêm những ma tu xa lạ tới tị nạn.

Sở Nhược Đình đột nhiên xuất hiện khiến các ma tu ven đường nhao nhao trộm nhìn.

“Nàng ta là thánh nữ ma cung? Hôm nay ta mới được gặp trực tiếp, quả là nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.”

“Người ta mang tua che mặt thì sao ngươi biết nghiêng nước nghiêng thành?”

“Ngươi xem eo với ngực nàng ta kìa, chu choa, tuyệt vời!”

Có người thì thào, “Nói dễ nghe là thánh nữ nhưng thực chất là yêu nữ đệ nhất Phù Quang Giới! Nghe đâu nàng ta chẳng từ thủ đoạn để cướp báu vật.”

“Chẳng từ thủ đoạn là sao?”

“Nàng ta muốn cướp lửa Huyền Viêm[2] của Vương gia nên uy hiếp lão tổ Vương gia rằng nếu không giao lửa Huyền Viêm, nàng ta sẽ thiến đứa cháu độc đinh đời thứ mười chín nhà họ! Lão tổ Vương gia sợ quá mới cấp tốc giao nộp lửa Huyền Viêm.”

Ma tu tằng hắng vài lần rồi nói tiếp, “Chưa hết nha, đừng coi thường tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của nàng ta, vô số tu sĩ Xuất Khiếu kỳ phải ăn thiệt rồi đó. Nàng ta ỷ mình rèn lắm pháp khí nên lúc đánh lộn đâu có tuân thủ luật giang hồ. Nàng ta cứ ném pháp khí loạn xà ngầu để đối phương hao hụt linh khí, sau đó chạy ra kiếm hời.”

Sở Nhược Đình: “…”

Cái đám khua môi múa mép kia, đừng tưởng dùng Truyền Âm Nhập Mật thì ta không nghe thấy!

Hàng lông mày lá liễu dựng đứng, nàng tính mở miệng quát nạt nhưng bỗng thấy Đại Anh ở đằng xa.

Cơn giận của Sở Nhược Đình biến thành mừng rỡ, nàng nhanh chân lại gần rồi ném cho nàng ấy một bao linh ngư khô. “Ủa? Sao lần này Kinh Mạch không tới?”

Những năm qua, Kinh Mạch luôn ngoan ngoãn đứng tại cổng ma cung chào mừng nàng về.

Đại Anh thỏa mãn ăn linh ngư, miệng phồng hết cả lên. “Hắn đang giấu giếm gì đấy, bảo muốn tự chuẩn bị quà tặng ngươi.”

Sở Nhược Đình rất mong chờ, “Trùng hợp quá, ta cũng có mấy món hay hay cho hai người.”

Bọn họ nắm tay nhau đến Huyền Sương Cung.

Đại Anh nghe mấy ma tu ba hoa bèn giơ đao lên, “Đợi ta làm thịt bọn họ đã.”

“Đừng,” Sở Nhược Đình đè tay nàng ấy lại, “ngươi quên luật mới của ma quân à?”

Vô Niệm Cung cấm tùy tiện đấu võ.

Sở Nhược Đình ở đây bao năm mới phát hiện Vô Niệm Cung không xấu xa như tu sĩ chính đạo đồn thổi. Hách Liên U Ngân cuồng luyện khí, hắn chỉ phái con rối quản sự phát linh thạch định kỳ, còn lại mặc kệ đám ma tu dưới trướng mình.

Ma tu có ra ngoài giết người hay phóng hỏa thì hắn cũng chả quan tâm.

Bọn họ thuộc đủ hạng người và đều là phường hung ác, Sở Nhược Đình không tính giúp họ hướng thiện. Song nàng thường xuyên chứng kiến ma tu đấu võ, ngày nào cũng có người chết hay chân tay đứt rời bay tán loạn, chưa kể họ còn phá hư hoa cỏ nữa.

Sở Nhược Đình thấy cứ tiếp tục thế này thì nguy nên đề xuất với Hách Liên U Ngân vài câu, hắn vung tay một cái là quy củ mới được thành lập.

Cho phép đấu võ nhưng phải ghi danh với con rối quản sự, hai bên tự thương lượng tiền cược rồi đến đấu trường phân thắng bại.

“Hơn nữa, mấy ma tu ấy nói cũng đúng.” Sở Nhược Đình ngượng ngùng gãi mũi. “Ta quả thật khét tiếng tại Phù Quang Giới.”

Tìm kiếm báu vật ở giới tu chân khó tránh khỏi xung đột, Sở Nhược Đình không muốn giết chóc lung tung nên đành lừa gạt hay chơi mánh khóe.

Dần dà, cái danh yêu nữ của nàng truyền khắp Phù Quang Giới.

Sở Nhược Đình không lo gì hết, nàng luôn mang tua che mặt mỗi lần “gây án”. Pháp khí do chính Thấp Hải ma quân chế tạo thật sự đáng tin, lâu nay chưa ai thấy mặt thật của nàng. Những người đó tức giận giãy đành đạch, nàng chỉ quẳng một câu “muốn tính sổ thì tìm Hách Liên U Ngân” rồi chạy mất dạng.

Sở Nhược Đình trò chuyện với Đại Anh, lúc đi ngang qua chỗ nọ thì thấy hai gã ma tu đang đánh một nam tu và ép hắn giao nộp đồ giá trị.

Nam tu sở hữu tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng hình như bị thương nặng, hắn cuộn tròn trên mặt đất trong lúc giữ chặt túi chứa đồ bên hông.

Hai gã ma tu tàn nhẫn đá vào ngực hắn. Sở Nhược Đình sao có thể trơ mắt nhìn, nàng lạnh lùng quát, “Dừng tay! Vô Niệm Cung cấm lén lút ẩu đả, luật của ma quân mà các ngươi dám bằng mặt không bằng lòng à?”

Đại Anh cũng nhíu mày.

Hai gã kia quay đầu lại, thấy là thánh nữ với tử sĩ của ma quân thì mặt mũi trắng bệch. Bọn chúng sợ hãi xin tha liên hồi.

Đại Anh tiến lên đạp mỗi gã một cú, “Sao chưa cút đi.”

Hai gã ma tu khiếp sợ bỏ chạy.

Nam tu sặc máu, hắn run rẩy che ngực khi máu tràn ra từ khóe miệng.

Đúng lúc ấy, một cánh tay nõn nà duỗi tới trước mặt hắn. Những ngón tay trắng muốt cầm viên đan dược, giọng nói trong veo cất lên, “Đây là Hồi Xuân Đan, có lợi cho gân cốt bị tổn thương của ngươi đấy.”

Nam tu thầm nghĩ cái giọng này quen quen, hắn ngước mắt thì thấy người vừa nói đúng là thánh nữ Vô Niệm Cung.

Tua che mặt khiến gương mặt nữ tử trông nhòe nhoẹt. Nàng có thân hình thướt tha, dù mặc bộ váy đỏ hở hang cũng chả hề lộ vẻ tục tĩu.

Hèn gì mọi người đồn Thấp Hải ma quân rất cưng chiều thánh nữ; tại Vô Niệm Cung, địa vị của nàng chỉ dưới ma quân.

Nam tu bắt đầu tính toán: ta mới đến nơi xa lạ này, nếu dựa vào cây cao bóng cả là thánh nữ thì biết đâu sẽ sống tốt hơn ở chốn ma cung quỷ quyệt.

Nghĩ đến đây, hắn cố nhịn đau rồi nhét đan dược vô miệng. Hắn vừa quỳ một bên gối vừa ôm quyền, “Tiểu nhân Tống Cư đa tạ ơn cứu mạng của thánh nữ. Nếu thánh nữ có gì sai khiến thì tiểu nhân chết cũng không chối từ!”

Bây giờ Sở Nhược Đình mới nhìn kỹ hắn.

Thanh niên tên Tống Cư trông thì khốn cùng nhưng có phong thái tiêu sái. Mấy sợi tóc rối rủ xuống trán chẳng thể che khuất diện mạo bình thường của hắn, lẫn cái bớt xanh lá trên trán.

Sở Nhược Đình cười, “Không cần đâu.”

Nàng không thích xen vào việc người khác, song ban nãy thấy người ta đấm đá hắn thì bất giác nhớ tới mình hồi xưa.

Ai mà chẳng có lúc khốn cùng?

Tống Cư muốn nịnh hót tiếp nhưng một giọng nam đột ngột vang lên từ xa, “Sở Sở!”

Hắn nhìn về phía phát ra giọng nói và thấy một nam tử khôi ngô buộc khăn quanh trán đang chạy như điên tới đây. Nam tử ôm thánh nữ vào lòng rồi nâng nàng lên cao mà xoay một vòng.

“Kinh Mạch! Mau thả ta ra!” Sở Nhược Đình đấm vai hắn, nàng đỏ mặt vì có người ngoài.

Kinh Mạch không chịu, hắn lẩm bẩm, “Ai bảo nàng đi lâu quá làm chi?”

“Ta vướng chút việc vặt nhưng đã giải quyết xong.” Sở Nhược Đình cào tai hắn, Kinh Mạch sợ ngứa nên đành thả nàng xuống.

Ba người không để ý Tống Cư, vừa đi vừa cười nói.

Tống Cư vẫn quỳ trên đất, ánh mắt đen tối nham hiểm xuyên qua tóc mái rối bù để dõi theo bóng lưng dần xa của họ.

Thánh nữ và nam tử đan tay vào nhau, hiển nhiên là một cặp đôi thần tiên.

“Kinh Mạch, chàng chuẩn bị quà gì cho ta?”

“Nàng đến Huyền Sương Cung là biết ngay.”

“…”

Nữ tu ôm đao chợt mở miệng, “Sở Nhược Đình, vậy ngươi có quà gì cho chúng ta?”

Thánh nữ nở nụ cười, “Hai người đoán thử xem.”

Tống Cư đang lau vết máu khóe môi, đồng tử hắn co thắt khi nghe ba chữ “Sở Nhược Đình”. Hắn ngẩng phắt đầu lên nhưng giai nhân đã rẽ vào khúc quanh, chỉ để lại tà váy đỏ rực rỡ.
Chú thích

[1] Mảnh đất màu mỡ.

[2] Ngọn lửa đen nóng rực