Dục Tiên Đồ

Chương 64: Bí mật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhạn Thiên Sơn chỉ định tìm người thừa kế trận pháp, song Sở Nhược Đình hiểu biết nhiều và rất kiên trì nên hắn hướng dẫn nàng mọi lĩnh vực.

Ba ngày trước, Sở Nhược Đình bị đánh tới thương tích đầy mình; nàng nằm trên tuyết, mệt đến nỗi không thể cử động ngón tay. A Trúc thấy nàng chướng mắt bèn hùng hổ đào nàng ra khỏi đống tuyết rồi kéo vào phòng.

Ngày thứ mười lăm, Sở Nhược Đình đã đủ sức giao chiến ba mươi chiêu với Nhạn Thiên Sơn dưới hoàn cảnh bị hắn áp chế tu vi.

Một tháng trôi qua, Sở Nhược Đình chính thức nhập môn.

Nàng đồng thời nghĩ mọi cách gỡ trâm ngọc của Nhạn Thiên Sơn nhưng hắn là cao thủ hàng đầu, nàng chưa thực thi kế hoạch nào – chuốc thuốc mê, lén lút trộm, cướp công khai – thì hắn đã biết tỏng.

Bao ngày qua, nàng chả giật nổi một sợi tóc của hắn chứ nói gì đến ngọc Phục Hy.

Có điều Sở Nhược Đình không phí công vô ích. Hiện giờ nàng có thể dựa vào thơ ca để vẽ bùa chú tương ứng cho trận pháp. Nàng đắc ý tới trước mặt Nhạn Thiên Sơn, “Nhạn tiền bối thấy gần đây ta học hành thế nào?”

Nhạn Thiên Sơn đang chơi cờ một người bên cửa sổ dưới mái hiên.

Hắn nghe nàng hỏi bèn suy nghĩ giây lát rồi đánh giá, “Ngu dốt, nhưng nỗ lực.”

Sở Nhược Đình: “…”

A Trúc ôm bụng cười sặc sụa, “Ta bảo ngươi ngốc mà không tin!”

Lúc Sở Nhược Đình hăm he cốc đầu cậu, xương sườn bỗng nhói đau. Nàng chau mày khiến Nhạn Thiên Sơn đưa mắt nhìn, “Lại phát tác?”

Sở Nhược Đình đỏ mặt gật đầu.

Nhạn Thiên Sơn bảo A Trúc ra ngoài, Sở Nhược Đình ngồi trên mép giường rồi giơ tay cởi áo.

Trong một tháng này, ma khí của Sở Nhược Đình phát tác vô số lần bởi ảnh hưởng từ cỏ Niếp Không. May có Nhạn Thiên Sơn dùng Đạo pháp để giúp nàng kiểm soát ma khí.

Đây không phải lần đầu nhưng Sở Nhược Đình vẫn vô cùng xấu hổ. Nàng chậm chạp cởi áo và phơi bày tấm lưng trần ngọc ngà, sau đó nàng quay gương mặt đỏ rực về phía vách tường.

Tu luyện Mị Thánh Quyết khiến thân thể nàng đẹp tuyệt trần với làn da mịn màng cùng vẻ quyến rũ hớp hồn, nàng chỉ cần ngồi bất động cũng đủ mê hoặc lòng người.

Sở Nhược Đình hoàn toàn chẳng lo ngại vì đối phương là Nhạn Thiên Sơn. Hắn từng lục soát linh hồn nàng nên biết nàng rõ như lòng bàn tay. Chưa kể hắn còn là vị tu sĩ cao quý luôn kiềm chế dục vọng của Nho – Đạo, bởi vậy nàng không sợ hắn làm gì mình.

Nhạn Thiên Sơn thản nhiên ấn tay lên xương sườn Sở Nhược Đình.

Nữ tử thoáng cứng người khi bàn tay ấm áp tiếp xúc phần da thịt lõa lồ bên dưới ngực trái. Tay Nhạn Thiên Sơn rất trắng nhưng dù sao vẫn là tay đàn ông nên đâu sánh được với làn da trắng hơn tuyết của Sở Nhược Đình, thành thử hai bên tạo nên sự đối lập.

Giây phút khí Đạo thuần khiết quen thuộc thấm vô cơ thể, Sở Nhược Đình dần thả lỏng người.

Bầu không khí mắc cỡ làm Sở Nhược Đình ngập ngừng phá tan sự yên tĩnh, “Nhạn tiền bối, điều gì sẽ khiến ngài từ bỏ phi thăng Đại Đạo?”

Ở chung tương đối lâu khiến Sở Nhược Đình thật sự thắc mắc vì sao trong Kiều Kiều Tu Chân Ký, Nhạn Thiên Sơn lại lựa chọn hy sinh tu vi cả đời để Kiều Kiều cùng đám đàn ông của nàng ta phi thăng. Ngay cả tu sĩ Luyện Khí cũng chả quên mình vì kẻ khác như vậy.

Nhạn Thiên Sơn không ngờ nàng sẽ hỏi về mối họa nằm tận đáy lòng hắn.

Hắn ngẩn ngơ nói, “…Sao ngươi lại hỏi thế?”

Sở Nhược Đình đâu thể bảo vì nàng đã đọc Kiều Kiều Tu Chân Ký, rốt cuộc kiếp này có rất nhiều chuyện thay đổi và đi chệch khá xa khỏi nguyên tác.

Nàng tằng hắng, “Tu sĩ chưa đến Đại Đạo thì chắc đều nghĩ tới bỏ cuộc, trước kia ta cũng vậy. Nhưng người đứng trên đỉnh như các ngài chỉ cách phi thăng một bước chân, chẳng lẽ các ngài cũng nghĩ giống chúng ta?”

“Ngươi biết có bao nhiêu người thất bại ở ‘một bước chân’ đấy không?”

Nhạn Thiên Sơn nói rồi dùng ánh mắt phức tạp để nhìn núi tuyết bạt ngàn ngoài cửa sổ.

Không biết hắn nghĩ gì mà có vẻ thất thần. Lúc truyền khí xong, nam tử nhấc tay phải và hai ngón tay hắn vô tình quẹt trúng núm vú đỏ hồng trên bộ ngực đẫy đà.

Sở Nhược Đình bất giác rên rỉ.

Mặt cô gái đỏ bừng, nàng cuống quít mặc áo rồi cúi đầu cảm ơn Nhạn Thiên Sơn.

Nhạn Thiên Sơn đột ngột xoay người, hai lọn tóc mai rủ xuống che kín vành tai hồng nhạt. Hắn giấu đầu ngón tay hơi nóng lên vào trong tay áo rộng.

“Lại đây, ta dẫn ngươi đến chỗ này.”

Oo———oOo———oΟ

Nhạn Thiên Sơn dẫn Sở Nhược tới phía bắc gò Côn Luân.

Hắn mở ra một trận pháp ảo, Sở Nhược Đình bước vô trong và tức khắc thấy bầu trời đầy trăng sao.

Hiện tại nàng khá thông thạo trận pháp song lại nhìn chẳng thấu trận pháp này. Nhạn Thiên Sơn giải thích, “Ta không phải người bày trận pháp tinh tú, đấy là tàn dư do ta tìm thấy tại chiến trường thần – ma thời thượng cổ.”

Các vì sao trên trận pháp tượng trưng cho cách non sông vận hành, chúng tiên đoán hưng vong tương lai của Phù Quang Giới.

Nhạn Thiên Sơn đã nghiên cứu nó mấy trăm năm, hắn đoán ra “kiếp vạn năm” của Phù Quang Giới cùng “kiếp số mệnh” của chính mình.

“Kiếp vạn năm? Kiếp số mệnh?” Sở Nhược Đình không hiểu gì hết. “Chúng mang ý nghĩa gì?”

Nhạn Thiên Sơn tiết lộ rằng thế giới cứ cách vạn năm sẽ luân hồi một lần: Phù Quang Giới sụp đổ, thiên ma thượng cổ hồi sinh từ biển lửa, và thế giới biến thành vùng đất khô cằn.

Sở Nhược Đình ngớ người.

Kiều Kiều Tu Chân Ký chẳng đề cập chuyện này. Thiên ma thượng cổ…là Hách Liên U Ngân ư? Suy cho cùng, tu sĩ chính đạo đã giết chết ma quân vào chương cuối cuốn sách. Nhạn Thiên Sơn dâng hiến tu vi giúp nữ chính với nam chính phi thăng thuận lợi và sống hạnh phúc bên nhau.

Nhạn Thiên Sơn ngước nhìn muôn vàn ngôi sao lấp lánh trên trận pháp, “Ta không thể khẳng định việc thiên ma sống lại, đây chỉ là quẻ tượng do mình ta bói ra.”

Sở Nhược Đình im lặng.

Nhạn Thiên Sơn đứng đầu Phù Quang Giới, lời tiên tri của hắn phải đúng đến tám, chín phần.

Hơn nữa, máu thiên ma trong cơ thể nàng cũng trùng hợp với lời tiên đoán.

“Nhạn tiền bối lý giải kiếp số mệnh của ngài thế nào?”

Nhạn Thiên Sơn cất bước, hắn đặt bút lên trận pháp để vẽ lại nó. Ngay sau đó, hắn chỉ ván cờ chết trên bầu trời rồi khẽ thở dài, “Số mệnh ta có tử kiếp khó tránh thoát, song ta chưa đoán được chi tiết cụ thể.”

Những năm gần đây hắn ẩn cư tại gò Côn Luân và tránh xa sự đời, một mặt vì muốn tìm hiểu lời tiên tri trong trận pháp, mặt khác là để hóa giải kiếp số đời mình.

Tâm trạng Sở Nhược Đình thư thái hơn.

Trong nguyên tác, chắc do kiếp số giáng xuống làm Nhạn Thiên Sơn hết hy vọng phi thăng, vì vậy hắn mới dâng tu vi cho đám Kiều Kiều.

Sở Nhược Đình càng nghĩ càng hụt hẫng.

Nàng nhịn không được bèn nói, “Nhạn tiền bối, chuyện thế gian cũng là chuyện con người, hãy nghĩ thoáng và chớ lo lắng quá. Ngài đừng bận tâm nhiều, biết đâu sau này họa sẽ thành phúc còn phúc chính là họa. Bất kể thế nào, ta hy vọng ngài đặt bản thân lên đầu.”

Nhạn Thiên Sơn chưa từng nghĩ sẽ được nàng khai sáng, hắn cảm tưởng mình vừa giác ngộ chân lý.

Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt nàng; nữ tử đang cười rạng rỡ với đôi mắt đẹp sáng ngời cùng hàng mi cong vút.

Khóe môi Nhạn Thiên Sơn nhẹ nhàng cong lên, tựa như băng giá ngàn năm dần tan chảy.

“Ngươi sống hai kiếp nên quả thật thấu hiểu hơn ta.”

Nụ cười của Sở Nhược Đình đông cứng, “…Hai…hai kiếp gì cơ?”

Nhạn Thiên Sơn kinh ngạc nhướn mày, “Ngươi quên ta đã lục soát linh hồn ngươi à?”

Hắn thấy kiếp đầu thống khổ và ngắn ngủi của nàng, cũng chứng kiến nàng giãy giụa chống trả số phận trong kiếp hai. Tuy không biết nàng sống lại bằng cách nào nhưng hắn tình nguyện giữ bí mật giùm nàng.

Sở Nhược Đình đâu ngờ hai người khác nhau lục soát hồn sẽ cho ra kết quả một trời một vực!

Tất cả tại Lâm Lộc Vũ. Ấn tượng ban đầu khắc sâu, nó hại nàng coi khinh năng lực của Nhạn Thiên Sơn. Bao giờ gặp lại Lâm Lộc Vũ, nàng nhất định tự tay làm thịt ông ta.

Nhạn Thiên Sơn nhận ra nàng sợ hãi nên ôn hòa trấn an, “Yên tâm, chỉ ngươi và ta biết chuyện này.” Hắn chỉ ván cờ chết trên trận pháp, “Kiếp số mệnh cũng chỉ có ngươi và ta biết.”

Sở Nhược Đình ngỡ ngàng.

Đây là cùng chia sẻ bí mật cho đối phương?

Nàng không đáp trả nhưng nội tâm nàng bất chợt nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Nhạn Thiên Sơn là tu sĩ chính đạo hàng đầu Phù Quang Giới và đã sống hơn ngàn năm, trí tuệ hắn cất chứa sông núi nhật nguyệt lẫn thế gian bao la. Trong mắt hắn, quá khứ của nàng kỳ thật vặt vãnh tột độ. Sở Nhược Đình chẳng hoảng loạn giống trước kia, nàng luôn sống trong lo sợ vì hễ bị lột lớp ngụy trang là như bị người khác bóp cổ. Thế nhưng đứng trước một Nhạn Thiên Sơn trầm tĩnh đáng tin cậy, nàng có thể vứt bỏ mọi gánh nặng để trái tim được bình yên.

Oo———oOo———oΟ

Sau khi rời trận pháp ảo, Nhạn Thiên Sơn tiếp tục đốc thúc Sở Nhược Đình rèn luyện.

Ngày nọ, nàng tốn bao công sức để vẽ bùa tạo lửa mang tên “Kim Yến Hoành Không”[1]. Nàng kiệt sức tới nổ đom đóm mắt nên ngồi nghỉ ngay trên cầu thanh dưới hiên.

A Trúc thấy vậy bèn nhíu mày, cậu chỉ trích bằng giọng trẻ con, “Ngươi ngồi đàng hoàng được không?”

“A Trúc, chắc nhóc chả biết hai chữ ‘tự tại’ viết thế nào nhỉ.”

Sở Nhược Đình duỗi lưng, nàng ngắm nhìn bầu trời xanh biếc phía trên mái hiên.

A Trúc giậm chân, “Ta biết chứ bộ.”

“Nhưng nhóc thích nguyên tắc.” Sở Nhược Đình chớp mắt. “Nhạn tiền bối là lão cổ hủ, nhóc là bé cổ hủ. Nhóc lớn vậy mà chưa bao giờ ra khỏi gò Côn Luân hả?”

Hình như nàng nhắc chuyện thương tâm nên A Trúc im re.

Cậu ngồi cạnh Sở Nhược Đình trên cầu thang với cái đầu nhỏ cúi gằm, A Trúc ôm đầu gối khi ấm ức đáp, “Ừm, ta chưa từng ra ngoài.”

Sở Nhược Đình thuận miệng hỏi, “Thật sự chưa đi lần nào à?”

A Trúc mím môi, “Bên ngoài có vui không? Ta…ta đọc sách của thư tôn, chúng viết ngoài kia có thả hoa đăng, nặn tượng đất, còn bán những linh thú quý hiếm nữa. Tất cả là thật chứ?”

“Đương nhiên là thật.”

Sở Nhược Đình bỗng thấy tội vì bé trúc thành tinh chưa từng ra ngoài chơi, hèn chi cậu suốt ngày giương nanh múa vuốt.

Nàng lấy vai húc A Trúc, “Đi thôi, ta dắt nhóc đi mua tượng đất với thả hoa đăng.”

Mắt A Trúc lóe sáng nhưng lại vụt tắt ngay lập tức.

“Không được, sư tôn sẽ không chịu.”

Sở Nhược Đình hứa hẹn, “Ta sẽ xin giúp nhóc!”

Hai người đến phía bắc gò Côn Luân, quả nhiên Nhạn Thiên Sơn đang tìm hiểu trận pháp. A Trúc lề mề chả dám vào, Sở Nhược Đình đành một mình xin phép Nhạn Thiên Sơn.

Nhạn Thiên Sơn ngồi xếp bằng dưới trận pháp tinh tú, ngón tay hắn đan lại vào nhau và đặt trên đầu gối; trông hắn đẹp tựa thần tiên.

Sở Nhược Đình không biết hắn ngồi thiền hay nhập định, nàng đang nghĩ cách mở lời thì Nhạn Thiên Sơn bỗng mở mắt, “Ngươi đến đấy à.”

“Ta muốn dẫn A Trúc ra ngoài chơi.”

Tuy miệng lưỡi A Trúc gai góc nhưng cậu luôn giúp đỡ nàng những ngày qua. Chính cậu kéo Sở Nhược Đình vào phòng mỗi lần nàng vác tấm thân đầy thương tích về từ buổi tập luyện.

Nhạn Thiên Sơn bấm tay tính toán, hắn chậm rãi gật đầu. “Đây là sơ sót của ta. A Trúc theo ta hai trăm năm mà chưa hề thấy thế giới bên ngoài.” Hắn lấy một cọng cỏ từ trong tay áo. “Cầm lấy.”

Sở Nhược Đình cầm bằng cả hai tay, nàng thắc mắc, “Đây là gì?”

“Cỏ thi.”[2] Nhạn Thiên Sơn dời mắt khỏi mặt nàng, giọng nói điềm nhiên như nước vương chút khàn khàn. “Ngươi hãy coi nó là…chìa khóa của gò Côn Luân. Về sau ngươi không cần nhảy xuống vực Ám Thủy, dùng linh khí kích hoạt cỏ thi sẽ giúp ngươi trở về ngay.”

“Thế thì tốt quá.”

Sở Nhược Đình mừng rỡ nhận ngọn cỏ, nàng cẩn thận bỏ nó vào túi chứa đồ.

Nàng xoay người bỏ đi nhưng chợt nhớ tới kiếp số của Nhạn Thiên Sơn. Nàng quay đầu lại để thấy hắn lạnh lùng và cô độc ngồi tại trung tâm trận pháp.

Sở Nhược Đình hơi xúc động, nàng bật thốt, “Nhạn tiền bối không rời gò Côn Luân được bao năm rồi?”

Nhạn Thiên Sơn trầm ngâm đáp, “Ba trăm bảy mươi sáu năm.”

“…Hay Nhạn tiền bối đi cùng chúng ta?”

Nhạn Thiên Sơn thoáng sững sờ, hắn lắc đầu, “Ngươi cứ đưa A Trúc đi chơi đi.”

Trần thế quá ồn ào với hắn, tu vi càng cao thì thần thức càng nắm bắt nhiều thông tin. Với hắn mà nói, nơi dân cư đông đúc chẳng khác gì bầy ong bắp cày vo ve bên tai.

Sở Nhược Đình thầm nghĩ rằng chưa biết chừng hắn bị kiếp số giam cầm trong nguyên tác vì cứ ru rú tại gò Côn Luân.

Nàng cười, “Mọi người đều nói tuổi trẻ mà đã bôn ba thì sẽ chết già chốn giang hồ. Nhạn tiền bối tính làm ngược lại hử?” Thiếu nữ nhẹ nhàng túm tay áo Nhạn Thiên Sơn. “Đi nào! Lỡ ta và A Trúc gặp rắc rối thì còn có ngài bảo vệ.”

Với sức mạnh của nàng lẫn A Trúc, chả mấy ai ở Phù Quang Giới đủ sức đụng tới hai người. Nàng nói câu cuối chỉ để kiếm cớ thôi.

Nhạn Thiên Sơn kéo lại tay áo bị nàng túm, hắn lãnh đạm xoay người, “Ta không thể rời gò Côn Luân.”

“Vì sao?”

Nhạn Thiên Sơn giơ tay gỡ một vì sao phát sáng khỏi ngân hà mờ ảo, “Kiếp ở trong hồng trần, ta cần tránh xa nó.”

Sở Nhược Đình vỡ lẽ.

Chuyện liên quan tính mạng người ta nên nàng không khuyên nữa.

A Trúc vội chạy đến gần khi thấy Sở Nhược Đình ra khỏi trận pháp, “Sao hả, sao hả? Sư tôn đồng ý chứ?”

“Đồng ý.”

A Trúc cao hứng nhảy nhót, “Cuối cùng ta cũng được rời gò Côn Luân, ta hết muốn ở cạnh sư tôn từ lâu! Ở cạnh người thì ngày ngày phải đắp người tuyết, chán muốn chết!”

Sở Nhược Đình tò mò nói, “Người tuyết?”

“A, hồi ta mới sinh trí tuệ, ngày nào sư tôn cũng đắp người tuyết trước mặt ta. Tới lúc ta có thể nói chuyện và đi đứng, người vẫn rủ rê ta đắp người tuyết.” A Trúc bĩu môi, “May ngươi tới trễ đó, chứ không ngươi sẽ được dạy đắp người tuyết thay vì bùa chú hay trận pháp.”

Nhạn Thiên Sơn xuất hiện từ phía sau cậu: “…”

A Trúc suýt cắn lưỡi, “Sư…sư tôn?”
Chú thích

[1] Én vàng đầy trời.

[2] Cỏ thi có lá nhỏ dài, hoa trắng hoặc đỏ phớt giống hoa cúc. Người xưa hay dùng cỏ thi để bói toán.