Dục Tiên Đồ

Chương 86: Giao chiến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm ba người của Thanh Nhãn đầu đà vừa chết là các tu sĩ xúm lại gần.

Kiều Kiều gấp gáp vượt qua đống phế tích trong Tàng Bảo Lâu, nàng ta đứng ở cửa để thấy Sở Nhược Đình ôm Tạ Tố Tinh vào lòng.

Thiếu nữ siết chặt ống tay áo.

…Tại sao khung cảnh này chói mắt thế.

Nàng ta tới cứu Tạ Tố Tinh trước mà! Nhưng trong mắt hắn chỉ chứa Sở Nhược Đình.

“Mẫu thân!”

Thanh Thanh nhào vô lòng Sở Nhược Đình, nó đẩy Tạ Tố Tinh rồi khóc lã chã, “Sao mẫu thân không quan tâm con với cha?”

Sở Nhược Đình giật mình ngước nhìn, Du Nguyệt Minh và Hà Cạnh đang đứng cạnh bức tường đổ nát.

Du Nguyệt Minh ra sức bóp cây quạt, ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng rồi lườm tên Tạ Tố Tinh được vòng tay nàng ôm ấp; sắc mặt thanh niên giăng đầy mây đen cuồn cuộn.

Nàng ngầm dây dưa với Tạ Tố Tinh từ lúc nào?

Trái tim Du Nguyệt Minh chua xót khôn xiết.

Sở Nhược Đình không dám nhìn hắn, nàng cứ có cảm giác mình làm chuyện xấu rồi bị bắt quả tang tại trận.

Hà Cạnh nhanh chóng tiến đến, ông hết lắc đầu lại thở dài lúc khiển trách, “Hóa ra là Sở đạo hữu thật. Sao đạo hữu nỡ ngủ với Nguyệt Minh rồi chạy mất dạng và làm nó thương tâm?”

Tạ Tố Tinh túm vạt áo nàng, hắn yếu ớt hỏi với ánh mắt sáng rực, “Ngủ gì cơ?”

Du Nguyệt Minh thèm khát đá văng Tạ Tố Tinh nhưng đối phương máu me đầy người, dơ vậy thì sao hắn thượng cẳng chân được. Hắn nhìn chằm chằm mặt Sở Nhược Đình, vừa dùng quạt chỉ Tạ Tố Tinh vừa ấm ức chất vấn, “Nàng tới thành Ninh để cứu hắn?”

Sở Nhược Đình lí nhí, “Ta tình cờ đi ngang qua thôi…”

“Không phải tình cờ, nàng tới cứu ta đó.” Tạ Tố Tinh bạnh cằm và rít qua kẽ răng.

Hà Cạnh càng nghe càng thấy xót thằng cháu trả giá quá đắt, ông nhanh nhảu nói, “Sở đạo hữu biết Nguyệt Minh sống thế nào những năm qua không? Đạo hữu bận bịu bên ngoài, nó trông con; đạo hữu tu luyện, nó trông con; đạo hữu cướp của khắp nơi, nó vẫn ở nhà trông con! Làm người đâu thể bội tình bạc nghĩa! Rốt cuộc đạo hữu coi Nguyệt Minh là gì? Chưa nói đến việc nó là thiếu chủ Du thị thì dẫu nó là cô nương thanh lâu chăng nữa, đạo hữu cũng không thể…”

“Biểu thúc!” Du Nguyệt Minh thấy ông nói mỗi lúc một thái quá bèn nhíu mày. Hắn nỗ lực giữ dáng vẻ một thiếu chủ khi ngẩng đầu bảo, “Nhược Đình, nàng hãy thu xếp chỗ ở cho Tạ Tố Tinh rồi về Bắc Lộc cùng ta với Thanh Thanh…”

Sở Nhược Đình linh cảm sắp có chuyện chẳng lành nên ngắt lời hắn, “Tạm thời đừng nói mấy việc này!”

Đôi mắt Du Nguyệt Minh đỏ hoe đầy tủi thân, “Nàng nạt ta? Nàng nạt ta vì Tạ Tố Tinh?”

“Ta đâu có vì Tạ Tố Tinh!”

Tạ Tố Tinh phản bác, “Ngươi nạt hắn vì ta!”

Nội tâm Sở Nhược Đình nổi khùng, lúc nào rồi mà còn tranh cãi vớ vẩn. Nàng vừa bị Thanh Nhãn đả thương nên nhất thời khó thở, cổ họng trào dâng vị ngọt ngai ngái và khóe miệng nàng tức khắc chảy máu.

“Nhược Đình!” Du Nguyệt Minh ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi, “Nàng không sao chứ?”

Tạ Tố Tinh cũng rất quan tâm nàng, “Có phải hồi nãy ngươi bị thương không?”

Sở Nhược Đình uống đan dược, nàng nặng nề lắc đầu với hai người, “Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này.”

Ánh mắt nàng lạnh băng nhìn về phía trước.

Kiều Kiều, Vương Cẩn, Cù Như, Nam Cung Hiên đứng sánh vai bên nhau; các tu sĩ theo dõi cuộc chiến cũng tụ tập ở đây.

Lư Thường Xuân đỡ Lý Phúc vào Tàng Bảo Lâu, vị hội trưởng khóc ròng, “Tàng Bảo Lâu của ta nát bét rồi!”

Lư Thường Xuân vỗ lưng ông, “Hội trưởng, không sao đâu. Chúng ta còn giữ được nửa bên tường, có thể trùng tu sau mà.”

Một tu sĩ thì thầm, “Hóa ra thánh nữ ma cung là Sở Nhược Đình!”

“Cái gì! Thánh nữ là Sở Nhược Đình thật hả?”

“Ta từng gặp nàng ấy ở Thanh Kiếm Tông vào mười năm trước, đúng là sông có khúc người có lúc.”

Mọi người hăng say bàn tán về tiệc linh quả mười năm trước.

Mặt mũi Kiều Kiều lẫn Vương Cẩn xanh mét, song bọn họ chả dám ngăn cản người ta thảo luận vì sợ bị đánh giá là nhỏ mọn.

Có người chỉ Kiều Kiều, “Thiên hạ bảo Kiều Kiều là thiếu nữ thiên tài của Phù Quang Giới, cơ mà ta thấy Sở Nhược Đình lợi hại hơn nàng ta.”

“Xì, nàng ta lấy cái danh thiếu nữ thiên tài từ đâu thế? Có khi nàng ta tự xưng ấy.”

“Hay ngày mai ta cũng tự xưng là ngự thú sư thiên tài của Phù Quang Giới, ha ha.”

Các tu sĩ say sưa tán dóc làm thân mình Kiều Kiều run run. Nỗi nhục nhã năm xưa trỗi dậy, dường như nó mở toang cánh cửa mà nàng ta đã phong ấn và phơi bày trái tim đen tối trước bàn dân thiên hạ.

Nam Cung Hiên thấy sắc mặt nàng ta kỳ lạ bèn hỏi han, “Kiều nhi sao vậy?”

Kiều Kiều lau nước mắt rồi gượng cười với Nam Cung Hiên, “Hiên ca ca, bao năm qua ta luôn nghĩ nhị sư tỷ đã chết, giờ thấy nhị sư tỷ còn sống thì ta thật lòng vui mừng thay tỷ ấy.”

Cù Như tỏ vẻ bất mãn, “Đáng lẽ Sở Nhược Đình nên biến mất khỏi cuộc đời này.”

Vương Cẩn lặng thinh nãy giờ.

Ánh mắt lạnh lùng của ông ta bám lấy Sở Nhược Đình.

Chiến đấu kịch liệt với Thanh Nhãn đầu đà khiến linh khí ả suy giảm lẫn người đầy thương tích; xương cổ tay trái vỡ vụn, khóe miệng chảy máu thì tất nhiên vết thương rất nặng.

Tuyệt vời, quá sức tuyệt vời.

Nếu không phải tại ả thì ông ta vẫn là chưởng môn Thanh Kiếm Tông được vạn người kính trọng, chứ đâu phải ngày ngày theo sau Kiều nhi và hục hặc với đám đàn ông vây quanh nàng ta.

Vương Cẩn híp mắt. Ông ta chắp tay rồi tiến lên vài bước, trong nháy mắt, ông ta lại thành vị chưởng môn Thanh Kiếm Tông với dáng vẻ thần tiên như thuở nào.

Vương Cẩn cất cao giọng, “Sở Nhược Đình, hai ta coi như cũng có tình nghĩa thầy trò suốt mấy chục năm. Thanh Kiếm Tông đã lụn bại nhưng nó vẫn là môn phái chính đạo. Ta thật không ngờ ngươi sẽ thành ma tu rồi bước trên ma đạo, chưa kể ngươi còn công khai đảm nhiệm chức thánh nữ Vô Niệm Cung! Việc này khiến ta đau lòng tột độ! Nay có các vị tu sĩ đồng đạo ở đây, ta tuyên bố trục xuất ngươi khỏi Thanh Kiếm Tông và ngươi chẳng còn là đệ tử của ta nữa!”

Sở Nhược Đình nghe vậy liền ngửa đầu cười sặc sụa đến mức chảy nước mắt, “Vương Cẩn ơi Vương Cẩn, ngươi có tư cách trục xuất ta khỏi Thanh Kiếm Tông chắc? Hiện tại Thanh Kiếm Tông liên quan gì đến ngươi?” Giọng nàng đột nhiên trở nên giá rét, “Tên vô liêm sỉ và cặn bã chuyên hại chết đồng môn như ngươi mà còn mặt mũi nói chuyện với ta à?”

Vương Cẩn ăn chửi nhưng ông ta chỉ mỉm cười chứ không tức giận, “Có thế nào chăng nữa thì ít nhất ta không đi cướp đồ gia truyền của người ta. Để ta tính xem bao nhiêu người bị ngươi ám hại suốt mấy năm nay. Lửa Huyền Viêm của Vương gia, đá Chiêu Thiên của Tôn gia…”

Ông ta liệt kê từng món một, giúp các tu sĩ ở đây nhớ lại những món đồ ấy.

Vương Cẩn cười hững hờ rồi nói bóng gió, “Ngươi đang giữ các bảo vật đó đúng không? Tốt lắm, ngươi giao nộp những gì mình cướp ra đây, tu sĩ chính đạo chúng ta sẽ khoan dung cho ngươi rời đi.”

Câu này khiến Sở Nhược Đình nhẹ nhàng vỗ tay, “Vương Cẩn, ngươi hèn hạ có tiếng có miếng thật. Sao, định kích động đám đông để đánh hội đồng ta hả?”

Mưu đồ bị vạch trần không khiến Vương Cẩn nôn nóng, ông ta nghiêm nghị nói, “Ngươi đổ oan cho ta rồi, ta chỉ niệm tình xưa và muốn trao ngươi cơ hội làm lại cuộc đời.”

Các tu sĩ đều bàng quan.

Kiều Kiều cũng muốn ra mặt nói vài câu gây sự chú ý.

Nàng ta lắc lắc dải lụa hồng phấn và nở nụ cười dịu dàng khi khuyên nhủ Sở Nhược Đình, “Nhị sư tỷ, sư phụ muốn tốt cho tỷ thôi. Tỷ không nên cướp đoạt thứ chẳng thuộc về mình, tốt nhất tỷ nên trả lại những bảo vật đó…”

Kiều Kiều chưa kịp phản ứng thì ngọn roi đã thô bạo quất mặt nàng ta. Thiếu nữ xoay ba vòng tại chỗ rồi ngã xuống đất, da mặt bên trái nàng ta bong tróc còn mũi miệng chảy máu đầm đìa.

Sương giá giăng kín đôi mắt Sở Nhược Đình, nàng cười gằn, “Ngươi có quyền lên tiếng à?”

Nàng thầm ảo não vì thực lực chưa đủ mạnh, không thì ngọn roi ban nãy đã lấy đầu Kiều Kiều.

“Kiều nhi!” Cù Như lẫn Nam Cung Hiên cuống quýt đỡ nàng ta.

Mặt Kiều Kiều đau rát; nàng ta che nửa bên mặt không biết vì đau, vì hận, hay vì cảm xúc nào khác. Cô gái dữ tợn nhìn Sở Nhược Đình với nước mắt giàn giụa.

Cù Như sao có thể trơ mắt nhìn nàng ta chịu uất ức, hắn phẫn nộ tới mức cặp môi tím đen giật giật, “Vương Cẩn! Ngươi nói nhảm với ả làm gì! Giết ả!”

Giết ả!

Giết con đĩ suốt ngày ức hiếp Kiều nhi!

Vương Cẩn trầm ngâm giây lát, ông ta đang tính toán thực lực hai bên để vạch kế hoạch. Đôi tay ông ta rút ra kiếm Hàn Sương, nhiệt độ xung quanh lập tức sụt giảm.

Hai mắt Kiều Kiều đẫm lệ lúc túm lấy Nam Cung Hiên, cái giọng khàn khàn của nàng ta vương chút nũng nịu, “Hiên ca ca hãy hỗ trợ nhé, ta sợ sư phụ với Cù Như đấu không lại tỷ ấy.”

“Đa số đánh thiểu số thì hơi…” Nam Cung Hiên xót xa nhìn lớp thịt nát trên mặt Kiều Kiều, hắn chẳng nỡ nói tiếp.

Hắn xòe bàn tay và một cặp ly biệt câu[1] xuất hiện.

Kiều Kiều không tham dự cuộc chiến, nàng ta thuần khiết ngây thơ nên sao chịu vây đánh đồng môn một thời trước mặt bao người?

Cứ để đám đàn ông ra mặt thay nàng ta là được rồi.

Cù Như bay đến giữa không trung, hắn vỗ cánh phành phạch tạo nên cơn lốc cuốn bay cát sỏi.

Với Phù Quang Giới mà nói, những người này đều sở hữu thiên phú quái dị. Các tu sĩ thấy họ sắp đánh lộn bèn nhao nhao tránh xa và để lại khoảng không rộng lớn.

Vương Cẩn cầm kiếm Hàn Sương, món vũ khí phản chiếu đôi mắt tàn nhẫn trong lúc ông ta gằn từng chữ, “Sở Nhược Đình, ngươi thật mù quáng! Hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ[2] cho thiên hạ chứng kiến!”

“Ngươi giả đạo mạo cho ai xem thế?” Sở Nhược Đình cười nhạo.

Nàng tung khiên phòng ngự thiên giai nhằm giấu Tạ Tố Tinh, Du Nguyệt Minh, Hà Cạnh, cùng Thanh Thanh vào nơi an toàn.

Vương Cẩn, Cù Như, với Nam Cung Hiên chặn mọi đường lui của Sở Nhược Đình; bọn họ hình thành một tam giác được bao trùm bởi thứ uy lực khiến người ta ngạt thở.

Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương trải dài trên mặt nước, một bên sông mang màu xanh lạnh còn một bên nhuộm sắc đỏ.

Sở Nhược Đình không hề sợ hãi, nàng đơn độc đứng trên mái nhà tơi tả, mái tóc đen lẫn tà áo đỏ rực tung bay theo gió.

Vương Cẩn hung dữ bảo, “Lần này sẽ chả có ai tới cứu ngươi.”

Sở Nhược Đình ngửa đầu cười lớn, “Ta chưa từng trông mong ai đến cứu mình, đời này…ta chỉ dựa vào bản thân!”

Một bán yêu Xuất Khiếu sơ kỳ, một cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn, một kiếm tu hàng đầu với tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Nàng đang bị thương và linh khí dần cạn kiệt, nhưng nàng tu luyện Mị Thánh Quyết nên có xuất phát điểm khác bọn họ. Nếu liều mạng đánh cược thì khó phân thắng bại!

Chẳng phải những gì nàng chờ đợi bao năm là khoảnh khắc này sao?

Sở Nhược Đình vận chuyển linh khí toàn thân, nàng tỏa ra sự lạnh lẽo của một người có thừa kinh nghiệm chém giết. Vô vàn tia chớp tím vờn quanh roi Thương Vân trên tay nàng, chúng kêu xoẹt xoẹt như đang khát máu kẻ thù.

“Các ngươi tụ tập đông đủ vậy thì ta sẽ giết sạch!”

“Sở Nhược Đình, đừng ngông cuồng!” Tia sáng băng giá lập lòe trong mắt Vương Cẩn, ông ta tiên phong rút kiếm tấn công vì muốn dạy Sở Nhược Đình một bài học khốc liệt.

Nam Cung Hiên lẫn Cù Như theo sát ông ta, ba chùm sáng công kích Sở Nhược Đình tựa nước lũ trào dâng.

“Các ngươi xông lên cùng lúc thì tiện quá! Ta việc gì phải sợ?” Sở Nhược Đình vung roi Thương Vân. Ngọn roi đính tám lá bùa đỏ, giúp tia chớp tím bùng nổ với sức mạnh khủng khiếp.

Chiêu thức hai bên va chạm nhau.

Ầm!

Pháp lực tạo nên cơn chấn động khiến núi lở đá mòn và trời đất nghiêng ngả, nước sông cũng điên cuồng dâng cao.

Chiếc khiên phòng ngự thiên giai cản trở mọi phong ba, bên trong nó là khung cảnh bình yên.

Tạ Tố Tinh bị thương nặng nên cử động ngón tay còn khó nữa là. Du Nguyệt Minh nhìn không trung, hắn nhấc chân lao ra ngoài do quá lo cho Sở Nhược Đình. Hà Cạnh ngăn cản hắn, “Cháu chán sống rồi!”

“Phải! Ta không muốn sống nữa!”

Du Nguyệt Minh chẳng chấp nhận việc mình cứ trơ mắt nhìn Sở Nhược Đình bị vây đánh, hắn hóa thành cầu vồng và phóng ra khỏi khiên phòng ngự.

“Cha!”

Thanh Thanh lăm le đuổi theo nhưng Hà Cạnh túm đuôi nó, ông sắp khóc tới nơi, “Đừng phá rối! Mọi người thật là, dĩ hòa vi quý chẳng tốt hơn sao?”

Vương Cẩn và Cù Như hoàn toàn không cho Sở Nhược Đình lối thoát.

Nam Cung Hiên vừa cầm ly biệt câu vừa niệm chú, vô số hoa tươi bắt mắt nở dọc trên món vũ khí.

Đây là bí thuật của Nam Cung gia, những đóa hoa bay thừa sức đả thương đối thủ.

Hắn giơ tay định đánh lén Sở Nhược Đình từ phía sau. Một tia sáng vàng kim chói lóa bất ngờ quét ngang từ dưới lên và đánh tan tác biển hoa lơ lửng.

Nam Cung Hiên nheo mắt nhìn. Đối phương mang giày thêu hoa văn mây, đầu đội quan ngọc, toàn thân toát lên vẻ quý phái – là Du Nguyệt Minh, đối thủ một mất một còn của hắn.

Gương mặt nữ tính hơi vặn vẹo, “Ngươi tính nhúng mũi vào việc người khác?”

Du Nguyệt Minh ung dung đứng với chiếc quạt vàng trong tay, “Ta giúp phu nhân đánh lộn thì sao là việc người khác được?”

Sở Nhược Đình đang vật lộn với Vương Cẩn lẫn Cù Như, nàng thấy hai thanh niên từ khóe mắt nên hô to, “Nguyệt Minh, đừng can thiệp chuyện này, mau trốn đi!”

Câu nói trên kích thích tâm lý chống đối trong Du Nguyệt Minh, “Ta cứ can thiệp đấy!”

Nàng có thể liều mạng vì Tạ Tố Tinh, hắn cũng có thể liều mạng vì nàng.

Vương Cẩn chém xuống, Sở Nhược Đình đạp lên mây trắng mà chật vật tránh né. Kiếm khí tung hoành ngang dọc và chẻ đôi một ngọn núi.

Vương Cẩn gọi Nam Cung Hiên, “Đừng cho Du Nguyệt Minh giữ chân! Mau lại đây trợ giúp!”

Nam Cung Hiên vứt Du Nguyệt Minh sang một bên để gia nhập cuộc chiến, nhưng đối phương bỗng đâm hắn bằng quạt xếp. Du Nguyệt Minh suýt đánh trúng hắn, thân quạt tiếp xúc ly biệt câu làm móc câu rung rung và có dấu hiệu bị nứt.

Gương mặt khôi ngô của Du Nguyệt Minh trưng ra vẻ ngạo mạn thường ngày, “Sao hả? Nam Cung Hiên, ngươi biết mình đánh không lại nên sợ đánh nhau với ta chứ gì?”

Vương Cẩn vội quát, “Đừng trúng phép khích tướng của hắn!”

Sắc mặt Nam Cung Hiên hết xanh rồi trắng.

Du Nguyệt Minh mỉa mai, “Ngươi biết ta ghét điều gì nhất trần đời không? Là phải đứng ngang hàng với bọn chuột nhắt như ngươi. Gặp phải sự cố thì chả dám đánh đấm hay mắng chửi, chỉ biết rề rà kéo dài thời gian. Ồ, hay Nam Cung gia toàn những kẻ giống ngươi?”

“Hắn nói đến nước đó thì sao ta nhịn nổi nữa!” Nam Cung Hiên nghiến răng nghiến lợi rồi mặc kệ Vương Cẩn với Cù Như. Hắn hét lớn một tiếng, chân hung hăng tiến bước còn tay vung ly biệt câu. Nam Cung Hiên rạch không khí và đột ngột xuất hiện ở vị trí cách phía trước Du Nguyệt Minh khoảng ba thước.

Du Nguyệt Minh sớm có biện pháp đối phó, hắn xòe quạt rồi chém ra mấy cái ấn màu vàng kim; chúng nổ tung giữa bầu trời.

Sở Nhược Đình thấy vậy liền biết mình chẳng thể khuyên can hắn, nàng thở dài và bất đắc dĩ nói, “Nguyệt Minh, dẫn hắn rời khỏi đây, càng xa càng tốt!”

“Nam Cung Hiên! Ngươi đừng đi, bọn chúng xài kế điệu hổ ly sơn!” Vương Cẩn sáng suốt khuyên bảo.

Song Nam Cung Hiên với Du Nguyệt Minh chướng mắt nhau suốt mấy chục năm. Lần này Du Nguyệt Minh thành công chọc giận hắn nên dù biết mình trúng kế thì hắn vẫn muốn bắt Du Nguyệt Minh quỳ xuống xin lỗi. Nam Cung Hiên nắm chặt ly biệt câu rồi dồn hết sức mạnh để tấn công đối thủ. Một bên chạy đằng trước, một bên truy đuổi phía sau, hai bóng người nhanh chóng biến mất giữa dãy núi bạt ngàn.

Vương Cẩn tức điên người!

Đúng lúc ấy, ngọn roi mang theo bùa chú của Sở Nhược Đình quất tới. Vương Cẩn thay đổi kế hoạch, cố tình để lộ sơ hở và luống cuống nâng kiếm đỡ đòn. Thanh kiếm Hàn Sương bị đánh bay, ông ta kêu thảm thiết rồi văng trúng một ngọn núi; sườn núi đổ ầm ầm nhưng ông ta cũng bị thương nặng.

Trong chớp mắt, cuộc chiến bốn người thành Cù Như một chọi một với Sở Nhược Đình.

Cù Như vừa vỗ cánh vừa chửi rủa, “Vô dụng! Đám tu sĩ loài người thật vô dụng!” Dứt lời, hắn há mồm phun ra một mũi tên phép thuật màu đen về phía Sở Nhược Đình.

“Sư phụ!” Kiều Kiều chạy như bay đến chỗ Vương Cẩn rồi nâng ông ta dậy. “Người không sao chứ?”

Vương Cẩn ngẩng đầu quan sát Sở Nhược Đình đấu Cù Như với khóe miệng rỉ máu cùng ánh mắt đen tối.

Các tu sĩ đứng xem đều lộ vẻ mặt hãi hùng.

Lư Thường Xuân bối rối hỏi, “Thánh nữ ma cung mới Xuất Khiếu sơ kỳ thật à?”

Ông tốn số tiền khổng lồ để mời hai tán tu Xuất Khiếu, thế mà bọn họ thấy Thanh Nhãn đầu đà là chạy tóe khói. Sở Nhược Đình chẳng những dùng thực lực đè bẹp ba hòa thượng, mà còn đủ sức bình tĩnh đấu tiếp dù đang bị thương.

Mấy lão già như bọn họ cực kỳ hâm mộ dạng sức mạnh khủng bố đó.

Trên thực tế, tình hình Sở Nhược Đình khá nguy cấp.

Nàng mới tốn sức cho Thanh Nhãn xong đã đánh luân phiên với đám Vương Cẩn, vì vậy đầu óc nàng hơi choáng váng. Tuy nhiên, nàng không thể ngã xuống. Hôm nay nàng nhất định phải chém giết bầy đàn của Kiều Kiều.

Tay trái Sở Nhược Đình vẽ bùa trên không, những tia chớp tím lan tỏa dữ dội từ roi Thương Vân. Tia chớp nhổ tận gốc nửa bên còn nguyên vẹn của Tàng Bảo Lâu, trời đất rung chuyển ầm ĩ làm mái ngói đổ rào rào.

Linh lực tàn phá bừa bãi, nó che trời lấp đất và tạo nên cơn cuồng phong khiến người ta chẳng thể mở mắt.

Cảnh tượng ấy làm Kiều Kiều sợ Cù Như không đối phó nổi, nàng ta triệu hồi linh thú khế ước rồi nhẹ nhàng bảo, “Nguyệt Tức Băng Điệp, đi giúp Cù Như!”

Con bướm trong suốt trên búi tóc nàng ta biến lớn gấp trăm lần, cánh bướm lam sẫm múa may và trút xuống cơn mưa tinh tú từ trên cao.

Kiều Kiều dễ thương nên linh thú của nàng ta đẹp lung linh.

Ngược lại, Sở Nhược Đình thô bạo nhổ nguyên một tòa nhà…

Lý Phúc ngửa đầu lẩm bẩm, “Thôi rồi, Tàng Bảo Lâu của ta đi đời nhà ma rồi.”

Tu sĩ cấp cao đánh nhau thì dời non lấp biển là chuyện thường.

Cù Như điên cuồng hét, cơ bắp hắn bành trướng và đôi cánh trên lưng kéo dài tới mười trượng. Phần dưới cơ thể to lớn là ba cái chân như vuốt chim ưng.

Hình dạng nguyên gốc của bán yêu Cù Như!

Cơn mưa sao từ cánh Nguyệt Tức Băng Điệp là hàng vạn mũi tên băng sắc bén màu xanh.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Mũi tên lao vun vút, nó mang theo tiếng nổ điếc tai mà bắn thẳng tới chỗ Sở Nhược Đình.

Ánh mắt Sở Nhược Đình khựng lại, nàng dán một đống bùa chú lên Tàng Bảo Lâu rồi dốc hết sức bình sinh để ném tòa nhà về phía kẻ địch! Chiêu này chả hề có chút nương tay, nhưng bán yêu Cù Như với Nguyệt Tức Băng Điệp đồng thời tung đòn hủy diệt.

Mây gió vần vũ, đất trời đổi màu.

Mọi người kinh hãi nhìn Sở Nhược Đình, ai cũng muốn xem nàng sẽ hóa giải đợt tấn công này thế nào.

Kết quả…

Sở Nhược Đình không hóa giải.

Tàng Bảo Lâu ngăn chặn mũi tên của Nguyệt Tức Băng Điệp rồi nứt toác trong nháy mắt, đá vụn bay tán loạn khắp nơi. Cù Như xông lên đè Sở Nhược Đình xuống đất, móng chim bén nhọn cắm phập vào chiếc váy đỏ phòng ngự và đâm thủng tay trái nàng. Cô gái tức thì phun ra một ngụm máu.

“Mẫu thân!”

Thanh Thanh gào khóc.

Hà Cạnh còn đang lải nhải “dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý”, nhưng ông thấy Sở Nhược Đình bị thương thì giậm chân thình thịch, “Quý không được! Thanh Thanh, mau đi giúp mẹ cháu!”

Tạ Tố Tinh giãy giụa đứng lên, Hà Cạnh hoảng sợ ấn hắn xuống, “Tạ tiểu hữu bị thương nặng lắm nên tuyệt đối đừng làm bừa.”

Tạ Tố Tinh đã khôi phục chút linh lực song để chiến đấu thì chưa đủ.

Khủng hoảng lấp kín mặt hắn, “Ta không thể làm gì hết…”

Hắn bốc đồng xông ra chỉ tổ phiền hà cho Sở Nhược Đình, thiếu niên nhắm nghiền mắt rồi chán nản ngồi xuống.

“Ngươi không làm Sở đạo hữu phân tâm chính là sự trợ giúp hữu hiệu nhất!” Trước khi đi, Hà Cạnh dựng thêm một lớp kết giới xung quanh Tạ Tố Tinh.

Thanh Thanh cắn răng, nó phùng mang trợn má lúc biến hình.

Nó từng biến hình một lần, lúc đó cả cha lẫn biểu thúc sợ hết hồn và cấm nó biến hình trước mặt người ngoài. Thanh Thanh nhỏ tuổi nên không đủ sức duy trì hình dạng ấy trong thời gian dài, song giờ mẫu thân gặp nạn nên nó phải bảo vệ người!

Bé rắn xanh siết chặt bộ móng vuốt tí hon, nó ngẩng đầu rồi gầm rú chói lói với mây trời.

Trời xẩm tối, ánh hào quang từ các đấu pháp chiếu sáng phân nửa bầu trời đêm.

Lý Phúc ngồi xổm trên đống phế tích, ông thất thần khóc lóc, “Tàng Bảo Lâu của ta, Tàng Bảo Lâu của ta.”

Lư Thường Xuân chỉ một cái ngói lưu ly còn nguyên ở bên cạnh và an ủi, “Hội trưởng, không sao, không sao, chúng ta vẫn còn ngói…”

Ông chưa nói xong thì mặt đất bất chợt rung chuyển, nước sông cuồn cuộn dâng lên thành cơn sóng dữ. Một tiếng gầm gừ vang tận mây xanh; mặt đất, mái ngói, đá vụn, cỏ cây, hoa lá tan thành tro bụi vì sóng âm!

Lý Phúc khóc không ra nước mắt, “Mất luôn ngói rồi!”

Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Mọi người kinh hãi lẫn rối rít ôm đầu tránh né.

Một ngọn núi hùng vĩ bên kia bờ sông chợt chuyển động. Mọi người nhìn kỹ mới phát hiện đấy không phải núi mà là một con thú đồ sộ cao mấy trăm trượng!

“Trời đất! Con gì vậy?”

“Thuồng luồng? Rắn?”

“Không! Nó có sừng! Nó là…rồng!”

Quái vật khổng lồ tỏa ánh sáng xanh toàn thân, tiếng rồng gầm khuấy động chín tầng mây.

Hình ảnh ấy khiến mọi người kinh sợ mà câm như hến, ngay cả Cù Như đang bận đánh Sở Nhược Đình cũng sợ hãi hít hà.

Sở Nhược Đình thấy con rồng bự kia có gì đấy sai sai, sao trông nó giông giống… Suy nghĩ này mới hiện hình thì con rồng hung dữ đã vẫy đuôi với nàng, nó vừa đập nát hai ngọn núi vừa khóc nức nở, “Con sẽ giúp mẫu thân oánh hắn!”

Sở Nhược Đình: “…”

Lý Phúc ôm nửa miếng ngói lưu ly còn sót lại khi lẩm bẩm, “Rốt cuộc thánh nữ ma cung có địa vị thế nào mà ký được khế ước với rồng?”

Các khán giả ở đây cùng chia sẻ câu hỏi ấy.

Hoang đường! Quá hoang đường!

Tham dự cuộc đấu giá này thật bõ công; ngoài việc được quan sát trận chiến giữa các cao thủ thì họ còn được tận mắt chứng kiến thần thú Thanh Long đã mất tích từ lâu!

Thanh Long rít gào, Nguyệt Tức Băng Điệp bỗng chốc trở nên vô giá trị trước sức mạnh thần thánh. Nó vừa vẫy đôi cánh xinh đẹp thì uy lực của thần thú đã quét sạch mọi thứ; những dãy núi kéo dài vạn trượng lẫn các dòng thác chảy xiết ở vùng phụ cận đồng loạt nổ tung.

Thanh Long phun lửa đầy trời.

Ngọn lửa làm “những mũi tên băng” do Nguyệt Tức Băng Điệp bắn ra bốc hơi, nước chảy ào ào xuống dưới.

Mưa rơi tầm tã.

Cù Như hoảng loạn, hắn bất chấp tất cả mà công kích Sở Nhược Đình. Gương mặt người con gái trắng bệch lúc vội vàng chạy trốn. Cù Như truy đuổi ráo riết, nét mặt hắn vặn vẹo, “Con đĩ, trốn đằng nào–”

Móng vuốt hắn quặp lấy vai Sở Nhược Đình làm máu tươi phun trào.

Nàng thành công dụ hắn đến khe núi, nữ tử bóp bùa truyền âm rồi cười như phát rồ, “Dật Phù, cắm cờ!”

Cù Như sững sờ, hắn còn tưởng nàng tính niệm khẩu quyết. Ngay sau đó, ánh sáng chói lòa hiện ra tại vị trí hắn đứng, trên bầu trời đen kịt là hai mặt trăng!

Đôi trăng vằng vặc chiếu sáng cả đất trời.

Sở Nhược Đình dùng tay áo lau máu ở khóe miệng, nàng chỉ vô Cù Như và cười khinh miệt, “Thế nên yêu quái mới là yêu quái…ngu si hết sức!”

“Ngươi!” Bản năng bán yêu của Cù Như ngửi thấy nguy hiểm trí mạng.

Khốn Yêu Trận[3] được kích hoạt, cả người Sở Nhược Đình tắm trong linh khí, nàng đứng trên không và vung roi tám mươi chín lần. Ngọn roi quấy phá mây gió, tia chớp tím tựa những con rắn phát sáng chói lòa.

Cù Như là bán yêu thượng cổ, dù bị Khốn Yêu Trận ảnh hưởng nhưng hắn vẫn cố gắng đập cánh và tạm đấu ngang cơ với Sở Nhược Đình.

Vương Cẩn rất thông thạo trận pháp.

Ông ta nheo mắt tìm kiếm giây lát rồi bỗng chỉ tay về phía ánh sáng mờ mờ trong ngọn núi đằng xa, sau đấy ra lệnh, “Kiều nhi, rút cờ trận chỗ đó!”

Kiều Kiều gấp rút chạy tới đấy.

Quả nhiên, dưới hai cây cổ thụ che lấp bầu trời cắm hai lá cờ nhỏ màu đỏ.

Nàng vừa lại gần thì có hai người bất thình lình nhảy ra chắn đường.

Kiều Kiều biết họ là ai, nàng ta nhíu đôi mày lá liễu, “Các ngươi là hậu duệ của Thành ca ca.”

Lâm Dật Phù trợn mắt, “Đừng gọi lão tổ bằng cái xưng hô tởm lợm vậy.”

Lâm Thành Tử chọn Kiều Kiều làm đạo lữ khiến toàn bộ Lâm thị lén lút phê bình, song chẳng ai dám lên tiếng cả. Mỗi mình Lâm Dật Phù nóng tính như lửa nên chả nể nang gì Kiều Kiều.

Mặt Kiều Kiều ửng đỏ, nàng ta giận dữ bảo, “Các ngươi biết mình đang bảo vệ trận pháp cho ai không? Ả là yêu nữ của Thấp Hải ma cung, là ma đầu phản bội môn phái! Sao các ngươi lại kết bạn với ả? Không sợ bôi bẩn uy danh Lâm thị ư?”

Tính Lâm Tích Dung hiền hòa nhưng nghe thế cũng bực bội, “Kiều đạo hữu, chúng ta hiểu rõ bạn mình nên không cần ngươi chỉ trích.”

“Nực cười, nực cười!” Lâm Dật Phù ghét nhất bị người khác giảng đạo, nàng ấy chỉ Kiều Kiều lúc mắng, “Ngươi chẳng qua là lô đỉnh được lão tổ chăn nuôi! Ngươi có tư cách gì để dạy dỗ bà đây?”

Hai tiếng “lô đỉnh” đâm thủng tim Kiều Kiều.

“Các ngươi là người Lâm gia, ta không muốn đánh với các ngươi…” Nàng ta nghiến răng và rút ra dây Phược Long. “Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi có tránh ra không?”

“Ngại quá, hai tỷ muội chúng ta phiêu lưu giang hồ nên đặt chữ nghĩa lên đầu! Nếu đã hứa với Sở đạo hữu thì sẽ chẳng bao giờ nhượng bộ!”

Lâm Dật Phù với Lâm Tích Dung liếc nhau; một người cầm đàn, một người cầm kiếm mà che chở cờ trận.

Đôi mắt Kiều Kiều lạnh lẽo, “Tốt thôi, đã thế thì ta xin đắc tội.”

Nói xong, nàng ta vung dây Phược Long và ba người xông vô đánh lộn.

Hai cô gái Lâm thị có tu vi thấp hơn Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều để ý thân phận người Lâm gia của họ nên đâu dám xài đòn chết chóc. Bàn tay Kiều Kiều hất tung đàn Tiêu Vĩ của Lâm Tích Dung, đồng thời ngón tay nàng ta búng ra luồng khí mạnh làm Lâm Dật Phù lẫn thanh kiếm bay ngược ra ngoài.

Lâm Dật Phù thấy mình sẽ đụng trúng tảng đá lớn nhưng nó không đau như dự kiến, hóa ra có người đã vất vả chụp nàng ấy vào lòng.

“Lâm tam tiểu thư vẫn ổn chứ?” Hà Cạnh đỡ nàng ấy dậy, ông lau lớp mồ hôi mỏng trên trán.

Mặt Lâm Dật Phù đỏ bừng, nàng ấy nhảy khỏi vòng tay ông rồi chĩa kiếm vô Kiều Kiều, “Hà tiền bối tới đúng lúc lắm, chặn nàng ta lại!”

Đây chính là mục đích của Hà Cạnh.

Ông nhập cuộc khiến trận chiến thành ba chọi một, Kiều Kiều tức khắc lâm vào thế bí.

Oo———oOo———oΟ

Khốn Yêu Trận hoàn thành trách nhiệm, Cù Như dần cạn kiệt sức lực.

Ngọn roi của Sở Nhược Đình tung bay, tạo nên những cái bóng mờ giữa không trung. Đôi cánh lớn màu đen bao bọc lưng hắn, một lá bùa ma quái dán giữa hai hàng lông mày gã bán yêu. Linh lực màu bạc chui vào thức hải Cù Như, nó giống lưỡi dao sắc bén gọt gân cốt hắn từng chút một.

Cù Như đau đớn gào rú, mặt hắn tái nhợt còn đồng tử giãn ra hết cỡ.

Bây giờ Sở Nhược Đình mới tạm nghỉ xả hơi được. Nàng dùng thần thức kiểm tra thì thấy Kiều Kiều đang đánh túi bụi với Hà Cạnh, Lâm Dật Phù, và Lâm Tích Dung. Nữ tử dồn hết sức để tung chưởng từ trên cao, Kiều Kiều cuống cuồng tránh đòn. Nàng ta lộ sơ hở nên tạo cơ hội cho kiếm của Lâm Dật Phù quẹt qua eo, khiến máu bắn phụt ra.

Cùng lúc ấy, Nguyệt Tức Băng Điệp cấp tám hoàn toàn thất thủ trước Thanh Long. Thần thú thét một tiếng dài, nó mở cái miệng to như ngọn núi nhỏ rồi dùng hàm răng nhọn cắn đứt đôi Nguyệt Tức Băng Điệp.

Răng rắc.

Đôi cánh bướm màu xanh đứt thành hai, ánh sáng trên người con bướm băng tắt ngúm.

Chủ nhân của linh thú khế ước cũng chịu ảnh hưởng. Thần thức Kiều Kiều đau nhức, nàng ta không dám tiếp tục đấu nên hoảng hốt lui về sau. Thiếu nữ che cái bụng bị thương rồi nôn thốc nôn tháo ra cả đống máu.

Thanh Thanh không thể giữ hình dạng Thanh Long quá lâu. Sau khi nuốt chửng Nguyệt Tức Băng Điệp, nó ngất xỉu và rơi thẳng xuống đất. Hà Cạnh nhanh nhẹn bay lên rồi ôm lấy thân thể thu nhỏ của nó vào lòng.

Cù Như bị thương nặng, hắn cũng ngã từ trên không xuống.

Gân cốt bên trong bán yêu thượng cổ oai phong một thời nát bấy, hắn đập người xuống đất y hệt bãi thịt nát.

“Cù Như!” Kiều Kiều ráng nhịn đau để chạy tới bên hắn. Nước mắt nàng ta tuôn rơi như mưa lúc đút đan dược vào miệng Cù Như và bảo vệ kinh mạch của hắn bằng linh lực.

Miệng Cù Như phun ra dòng máu đen, cánh hắn run bần bật nhưng hắn còn sống.

Sở Nhược Đình hết chịu nổi, nàng quỳ trên sườn núi với ánh mắt ngập tràn sự bất mãn.

Hắn chưa chết!

Đây là sự thiên vị mà Thiên Đạo dành tặng nam chính Cù Như sao?

Xung quanh lặng như tờ, mọi người nghẹn họng nhìn hai vầng trăng trên trời. Sở Nhược Đình chỉ có một mình nhưng đánh luân phiên từ ban ngày đến ban đêm; tu vi cỡ đó thì hỏi sao người ta không bàng hoàng cho được.

Kiều Kiều vừa ôm Cù Như vừa quỳ dưới đất, nàng ta nức nở với Vương Cẩn, “Sư phụ, thôi, chúng ta chạy đi, đừng đánh tỷ ấy nữa…”

Mặt nàng ta trầy trụa, Cù Như đang thoi thóp, sư phụ thì bị thương, Thanh Long còn xé xác linh thú khế ước Nguyệt Tức Băng Điệp.

Kiều Kiều không thể mất thêm thứ gì nữa, nàng ta nhận thua.

Con cưng của Thiên Đạo với thiên tài tu luyện của Phù Quang Giới gì chứ… Tất cả đều sai! Nàng ta chỉ là một kẻ thất bại từ đầu tới chân.

Ai ngờ Vương Cẩn bỗng đứng dậy, tay ông ta cầm kiếm Hàn Sương còn đôi mắt thì sáng rực, “Kiều nhi không biết à? Đây mới là lúc chúng ta thật sự ra tay.”

Cặp mắt đẫm lệ của Kiều Kiều ngỡ ngàng.

Sở Nhược Đình che lỗ thủng trên vai, nàng định nghỉ ngơi tại chỗ nhưng chợt cảm nhận được nguy hiểm tới gần.

Nàng nhanh nhạy nghiêng người né tránh, kiếm khí rạch một đường sâu hoắm tại vị trí nàng vừa quỳ.

Sở Nhược Đình rùng mình ngẩng đầu. Đập vào mắt nàng là Vương Cẩn với thanh kiếm Hàn Sương trong tay, ông ta giẫm lên một cành cây mảnh mai và đứng đối diện nàng ở bên kia sông.

Ánh trăng khiến thân hình ông ta mờ ảo tựa thần tiên.

Giờ Sở Nhược Đình mới nhận ra Vương Cẩn che giấu tu vi bấy lâu. Ông ta không phải Nguyên Anh trung kỳ, mà là…Xuất Khiếu sơ kỳ!

Vương Cẩn giơ kiếm lên, nội tâm ông ta rất thỏa mãn trước vẻ mặt hoảng sợ của nàng. Ông ta thong thả phủi kiếm và cười cảm khái, “Sở Nhược Đình, ngươi nhập môn hai mươi năm nhưng ta chưa bao giờ dạy ngươi bất cứ điều gì. Nói đến đây, ta quả thật không làm tròn bổn phận. Hôm nay, ta niệm tình ngươi mồ côi từ nhỏ nên sẽ dạy một đạo lý trước khi ngươi chết.” Thanh kiếm Hàn Sương tỏa sáng rực rỡ, kiếm khí quét ngang rồi chặn đứng nước sông chảy xiết. “Ta sẽ dạy ngươi cách nghỉ dưỡng sức, cách chờ thời cơ, và cách…ngụy trang sức mạnh!”
Chú thích

[1] Kiểu đao có lưỡi giống móc câu thế này:



[2] Loại trừ những phần tử xấu, phản trắc, không đáng tin cậy để nội bộ được mạnh mẽ và đoàn kết hơn.

[3] Trận pháp giam giữ yêu quái.