Dục Tiên Đồ

Chương 88: Nguyên thần



Rất lâu sau Kiều Kiều mới ý thức được Vương Cẩn đã chết…

Sở Nhược Đình giết Vương Cẩn! Còn hủy diệt luôn linh hồn ông ta!

Sở Nhược Đình túm tóc sư phụ, đôi mắt người lồi cả ra và mang theo sự bàng hoàng trước lúc chết.

Sao trên đời có kẻ tàn nhẫn đến thế?

Dẫu sư phụ phạm nhiều sai lầm thì mọi người vẫn quen biết nhau suốt bao năm, sao nàng ta có thể chặt đầu sư phụ?

Cơn lạnh thấu xương bao trùm nội tâm Kiều Kiều, nàng ta bụm mặt mà quỳ trên mặt đất. Thiếu nữ hoảng sợ lùi về sau để tránh xa cái xác cụt đầu. Nàng ta hoàn toàn mất trí, miệng chỉ phát ra tiếng “a a” điên cuồng thay vì một câu hoàn chỉnh.

Tuy nhiên, tiếng gào thảm thiết lại thu hút sự chú ý của Sở Nhược Đình.

Thân nàng thủng lỗ chỗ nhưng trận chiến ban nãy quả thật tràn đầy vui sướng. Hiện giờ máu nàng sôi trào, đấy là khoái cảm trả thù mà nàng đã mơ thấy hàng trăm ngàn lần.

Sở Nhược Đình đảo cặp mắt ráo hoảnh, nàng ném đầu Vương Cẩn như vứt rác rồi đi từng bước một đến trước mặt Kiều Kiều với tấm thân máu me đầy thương tích.

Kiều Kiều sợ hãi nhìn nàng qua kẽ ngón tay.

Sở Nhược Đình mặc bộ váy đỏ ướt sũng, trông nàng y hệt con quỷ bò ra từ địa ngục.

“Đừng lại gần ta!”

Kiều Kiều run rẩy ôm vai và hoảng loạn bật khóc.

Tại sao! Tại sao mọi chuyện lại thành thế này! Tại sao Sở Nhược Đình cứ gây hấn với nàng ta? Tại sao!

Sở Nhược Đình chẳng còn hơi sức tán dóc cùng Kiều Kiều, nàng chật vật nâng thanh kiếm Hàn Sương. Đột nhiên, sấm chớp ùn ùn kéo tới ngập trời, một tia chớp như con rồng bạc giáng xuống phía dưới.

Có bóng người màu đen bất chợt xông ra rồi bế thốc nàng lên.

Vị trí Sở Nhược Đình vừa đứng tức khắc bị tia chớp chém thành cái hố to cháy đen sâu đến mấy trượng.

Sở Nhược Đình sững sờ ngửa đầu nhìn màn đêm bao la.

Tạ Tố Tinh vặn vai nàng, hắn gằn từng chữ, “Ngươi không thấy à? Thiên Đạo bảo vệ nàng ta…không bảo vệ ngươi!”

Nếu hồi nãy hắn chậm chân thì Sở Nhược Đình đã chịu chung kết cục với Vương Cẩn.

Sở Nhược Đình hiểu chứ sao không.

Thiên Đạo…rốt cuộc Thiên Đạo là gì?

Nàng đã bình tĩnh lại khi hỏi, “Sao ngươi lại rời khiên phòng ngự?”

Tạ Tố Tinh chả khá hơn nàng là bao; cơ thể hắn chi chít vết thương, ngay cả nói chuyện cũng hết sức gian nan. Thiếu niên giận dữ quát, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm con rùa rụt cổ miết?”

Có trời biết lúc ngồi trong khiên phòng ngự, hắn hâm mộ Du Nguyệt Minh, Lâm Dật Phù, Lâm Tích Dung, Hà Cạnh cỡ nào. Hắn ghen tỵ với cả con rắn kia! Nếu không phải sợ mình thành gánh nặng cho nàng thì sao hắn chờ nổi tới bây giờ!

Sở Nhược Đình đã giết Vương Cẩn và đánh Cù Như tàn phế, tuy vẫn còn Kiều Kiều nhưng nàng ta không đáng sợ.

Tạ Tố Tinh biết nàng nghĩ gì, hắn gắng sức đoạt thanh kiếm trong tay Sở Nhược Đình rồi lạnh lùng đến gần Kiều Kiều, “Thiên Đạo ngăn cản ngươi giết nàng ta thì ta sẽ giết giùm ngươi!”

Kiều Kiều không ngờ Tạ Tố Tinh muốn giết mình.

Nàng ta khóc nức nở, “Tiểu Tinh Tinh, đệ…đệ không phải người như vậy…” Song nàng ta biết Tạ Tố Tinh là một kẻ như vậy, điên khùng lẫn vô lý cùng cực.

Giết sạch người trong thiên hạ hắn còn dám chứ nói gì đến giết nàng ta vì Sở Nhược Đình.

Kiều Kiều sợ hãi tột độ.

Nàng ta vừa ôm mặt vừa khóc như mưa, ai đó hãy tới cứu nàng ta, ai đó hãy tới cứu nàng ta…

Có lẽ trời xanh nghe thấy nàng ta kêu gọi nên một chuỗi tiếng Phạn nhanh chóng truyền đến từ chân trời đằng xa. Tất cả mọi người đau đớn bịt chặt tai và ngồi xổm trên đất.

Tiếng Phạn kêu ong ong một cách kỳ dị.

Sở Nhược Đình có linh cảm xấu, mặt nàng trắng bệch lúc thét, “Chạy mau!”

Nàng móc ra đống trận bàn Truyền Tống Trận còn sót lại rồi đập từng cái lên người Hà Cạnh, Lâm Dật Phù, Lâm Tích Dung. Sở Nhược Đình đang định đưa trận bàn cuối cùng cho Tạ Tố Tinh thì hắn nghiêng đầu tránh né rồi ngoan cố túm cổ tay nàng, “Ta muốn ở bên ngươi!”

“Vớ vẩn!”

Giờ có dịch chuyển cũng đã trễ.

Đối phương tới cùng chuỗi tiếng Phạn.

Người đàn ông chắn giữa Kiều Kiều với Sở Nhược Đình. Y mặc áo cà sa màu đỏ, tay trái vân vê chuỗi tràng hạt còn tay phải cầm cây thiền trượng ma quỷ dát vàng từ đỉnh tới đuôi. Nhìn y trang nghiêm và khoảng ba mươi mấy tuổi, gương mặt tươi cười hiền từ khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

Tịch Huyễn thiền sư!

Tịch Huyễn chắp tay trước ngực để thi lễ với Sở Nhược Đình, “Bần tăng đã nghe danh Sở thí chủ từ lâu.”

Y vô cùng ôn hòa nhưng mọi cử động đều khiến tóc tai Sở Nhược Đình dựng đứng.

Nữ tử cực kỳ căng thẳng, nàng âm thầm siết chặt tay rồi nặng nề cất tiếng, “Mục đích thiền sư tới đây là gì?”

Nếu y muốn Lung Ngọc Tinh Thiết thì nàng cho là được.

Tịch Huyễn mỉm cười nhìn Kiều Kiều, “Bần tăng vốn đang bế quan nhưng lại nghe thấy giọng Phật giữa cõi u minh. Phật bảo rằng sân[1] là nguồn gốc của mọi chất độc, sân tiêu diệt hết thảy tính thiện. Chẳng phải Sở thí chủ đang chìm đắm trong đó sao? Chỉ một niệm khởi sân mà muôn ngàn chướng ngại nảy sinh, bần tăng tới giúp ngươi thanh tẩy ‘sân’!”

Sở Nhược Đình chả hiểu y nói cái khỉ gì, nhưng nàng biết chắc đấy toàn những lời xấu xa.

Tạ Tố Tinh vẫn nắm cổ tay nàng.

Nàng gãi nhẹ lòng bàn tay hắn.

Toàn thân Tạ Tố Tinh cứng đờ.

Hai người liếc nhau và thấy sự ngầm hiểu trong mắt đối phương.

“Sân là gì?” Sở Nhược Đình hỏi.

Tịch Huyễn kiên nhẫn lạ thường, y vui vẻ giải đáp thắc mắc cho nàng, “Ngươi phóng hỏa Tàng Thư Lâu của bần tăng, giết đệ tử mà bần tăng yêu thương nhất. Tất cả những việc đấy đều do ‘sân’ của ngươi tác oai tác quái, vì vậy…”

“Đi thôi–”

Sở Nhược Đình tức khắc ôm chặt Tạ Tố Tinh, hai người cùng nhảy vô trận bàn Truyền Tống Trận và biến mất giữa luồng sáng.

Hình như Tịch Huyễn đã sớm dự đoán chuyện này.

Y đứng tại chỗ niệm A Di Đà Phật chứ không đuổi theo ngay.

Oo———oOo———oΟ

Truyền Tống Trận dịch chuyển hai người đến một vị trí cách chỗ ban đầu khoảng trăm dặm.

Chưa đủ xa!

Tịch Huyễn thiền sư là Phân Thần kỳ đại viên mãn và gần chạm ngưỡng Độ Kiếp, y mà muốn truy đuổi thì chỉ cần một cái búng tay.

Sở Nhược Đình lẫn Tạ Tố Tinh chả dám nghỉ ngơi lấy một khắc; hai người đều bị thương chi chít, họ đỡ nhau trong lúc chạy như điên trên con đường gập ghềnh của khu rừng rậm.

“Sở Nhược Đình…ngươi đi đi, đừng lo cho ta!”

Tạ Tố Tinh bị tra tấn suốt một thời gian dài, hắn là ngọn đèn cạn dầu nên mỗi bước chân nặng như chì.

Sở Nhược Đình cắn răng rồi quàng tay hắn lên vai mình, “Ta tốn quá trời công sức giải cứu ngươi và sắp trao trả ngươi cho Tạ thị, thế mà ngươi còn mở mồm nói câu đó?” Nàng nuốt xuống ngụm máu chực trào. “Nếu ta biết trước ngươi chán sống rồi thì ta sẽ chả tham dự cuộc đấu giá! Để ngươi chết cho sướng thây!”

Tạ Tố Tinh vừa buồn vừa vui.

Hắn đề nghị, “Ngươi biết thải dương mà? Thải ta đi.”

“Câm mồm!” Sở Nhược Đình muốn đập hắn một phát, cả hai đang chảy máu ròng ròng mà hắn còn dư hơi nghĩ tới chuyện đấy! Nếu bị nàng thải dương, hắn sẽ mất mạng ngay tắp lự.

Hơn nữa, khéo chưa kịp cởi quần thì Tịch Huyễn đã giết bọn họ rồi; chết vậy khó coi quá đỗi.

Khóe miệng Tạ Tố Tinh giật giật, “Sở Nhược Đình, ngươi…vẫn giữ lời mình nói trong cuộc đấu giá chứ?”

“Ta đã nói gì?”

“Ngươi bảo…ta là của ngươi.”

Mặt Sở Nhược Đình cứng lại, nàng giả vờ không nghe thấy. Hiện tại nàng chỉ nghĩ cách chạy trốn, làm gì có thời gian tâm sự tình cảm với hắn.

Nàng đã xài hết sạch pháp khí giúp bảo vệ tính mạng, roi Thương Vân bị tổn hại và nàng chả có một viên linh thạch dính túi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng phải làm sao bây giờ?

Sở Nhược Đình đang lo sốt vó thì mắt nàng chợt sáng rực, “A!”

Đầu óc Tạ Tố Tinh hơi lờ đờ, “…Sao vậy.”

“Ta còn cái này!”

Sở Nhược Đình luống cuống lấy cỏ thi từ túi chứa đồ.

Ngọn cỏ mảnh mai cứ như gió thổi là bay.

Linh lực Sở Nhược Đình đã cạn kiệt nên không thể cấp tốc kích hoạt cỏ thi, nàng cồn cào hết cả ruột gan giống hệt bị lửa đốt.

Đáng tiếc nàng chẳng may mắn bằng Kiều Kiều.

Thần thức của Tịch Huyễn bao phủ vạn dãy núi[2], một ý niệm từ y thừa sức chặn đường hai người.

“Các ngươi hấp tấp bỏ trốn vậy thì chắc cũng biết niệm sâm trong mình quá nặng.” Tịch Huyễn giữ nụ cười nhã nhặn từ đầu đến cuối. Y nhẹ nhàng vê tràng hạt nhưng lại toát lên uy lực vô hình, làm người ta kinh hãi tận đáy lòng.

Đồng thời làm máu họ đông cứng.

Sở Nhược Đình chợt thấy bất lực vì bị vận mệnh đè bẹp.

Lần này sẽ có người đến cứu nàng giống cứu Kiều Kiều chăng?

Sẽ không có ai cả…

Nàng run run hỏi, “Thiền sư định giết ta?”

“Đúng vậy,” Tịch Huyễn nói những lời ác nghiệt tột cùng mà như đang thương xót đám người trần mắt thịt, “ngươi phải chết.”

“Thiền sư sẽ cho ta làm con quỷ biết lý do mình chết chứ?”

Sở Nhược Đình cố gắng câu giờ.

Nàng đang chờ linh lực hồi phục, một chút thôi là được rồi.

Tịch Huyễn lắc đầu, “Bần tăng không thể tiết lộ.”

Tạ Tố Tinh luôn nắm chặt tay Sở Nhược Đình nhưng giờ mới phát hiện lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi đầm đìa.

Tạ Tố Tinh quay sang nhìn Sở Nhược Đình không chớp mắt, hắn bướng bỉnh truy vấn, “Rốt cuộc ta có phải của ngươi không?”

Sở Nhược Đình chả hiểu sao đầu óc hắn lại chập cheng đúng lúc ngấp nghé cửa tử thế này! Nàng nhìn chòng chọc Tịch Huyễn y hệt một con thú đang trong trạng thái kích động.

Không nhận được câu trả lời khiến Tạ Tố Tinh khổ sở và thất vọng, sự tổn thương lấp kín mọi ngóc ngách trái tim hắn. Hàng lông mi dài rủ xuống khi hắn tự ti hỏi, “Sở Nhược Đình, ngươi có thích ta không? Có thích một chút nào không? Có từng cảm mến ta dù chỉ là tạm thời, nửa khắc, hay trong nháy mắt nào đó…”

Hắn chẳng kịp nói hết câu.

Bởi vì Tịch Huyễn đã giơ thiền trượng.

Sở Nhược Đình kéo Tạ Tố Tinh ra sau nhưng họ còn chỗ nào để thối lui đâu?

Tạ Tố Tinh chăm chú ngắm nhìn người con gái và khắc ghi bóng hình nàng vào tâm khảm. Mặt nàng dính đầy máu trông hết sức nhếch nhác, song hắn cảm thấy nàng xinh đẹp tuyệt trần.

Vào cái đêm hắn lần đầu xâm nhập động phủ của nàng, kỳ thật…hắn đã thấy nàng đẹp vô ngần.

Đẹp hơn hẳn vầng trăng đêm đó.

“Ngươi còn nhớ hồi trước ta bảo mình có kế sách hoàn hảo để giết Lâm Tiêu Phong không?” Tạ Tố Tinh nhếch mép cười, đôi mắt đen lấp lóe muôn vàn ánh sao li ti. “Ta không xài cho Lâm Tiêu Phong được thì sẽ tặng lão yêu tăng kia!”

Sở Nhược Đình đang dốc sức góp nhặt linh lực, nàng nghe vậy liền sửng sốt, “Ngươi nói gì?”

Ngay sau đấy, Tạ Tố Tinh buông tay thiếu nữ rồi vét hết sức lực mà tung chưởng về phía nàng.

Vào khoảnh khắc này, Sở Nhược Đình yêu hay hận hắn chẳng quan trọng nữa. Dù sao tình yêu của hắn chỉ có một; với hắn thì hoặc không trả giá, hoặc trả giá hết thảy.

Cú đánh từ hắn khiến gió gào thét và thô bạo hất văng Sở Nhược Đình ra ngoài. Thế rồi nàng thấy bóng người cao lớn của Tạ Tố Tinh quyết đoán…lao thẳng vô Tịch Huyễn!

Tịch Huyễn tính mỉa hắn châu chấu đá xe, nhưng cơ thể Tạ Tố Tinh chợt bùng phát ánh sáng đỏ như có ngọn lửa cháy hừng hực bên trong hắn. Hào quang chói lòa bắn ra khỏi da thịt thiếu niên.

Đến Tịch Huyễn cũng hãi hùng lúc hiểu Tạ Tố Tinh định làm gì, y vô thức lắp bắp, “Ngươi muốn…cho nổ nguyên thần[3]!”

Thằng điên chết tiệt này chui từ đâu ra!

Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cho nổ nguyên thần thì mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm sẽ bị san thành bình địa!

Nhưng giới tu chân đâu có kẻ nào tình nguyện cho nổ nguyên thần của mình! Tu luyện khó khăn, nguyên thần vẫn cướp xác được nếu mất thân thể gốc; nhưng nguyên thần tan biến thì mất tất cả.

Kể từ đấy, dấu vết của ngươi hoàn toàn biến mất khỏi trời đất, biển cả, non nước, thời không.

Đầu óc Sở Nhược Đình choáng váng như vừa bị gậy đập, trái tim nàng đau tới ngạt thở giống có một bàn tay đang bóp chặt nó. Nàng lập tức chảy nước mắt, đôi mắt nàng nhòe nhoẹt khi nhìn đốm sáng đỏ và gào khản cả giọng, “Đừng–”

Đừng cho nổ nguyên thần! Đừng vứt bỏ mạng sống!

Đừng…trả giá vì nàng như vậy.

Dường như nàng nghe thấy thiếu niên thì thầm bằng giọng ngoan cố lẫn trẻ con từ cõi hư vô, “Sở Nhược Đình, ngươi có thích ta không?”

Có thích một chút nào không…

Ầm!

Cỏ cây và đất đá bốn phía vỡ tan thành mảnh vụn. Cơn cuồng phong giống món đồ hình tròn vô hình, nó nặng khủng khiếp và dùng sóng xung kích nghiền nát vạn vật.

Chính lúc ấy, Sở Nhược Đình khôi phục chút linh lực. Tại giây phút ngàn cân treo sợi tóc, nàng lấy thẻ tre Mị Thánh Quyết từ trong thức hải rồi kích hoạt cỏ thi. Khi sóng xung kích ập đến thì nàng đã lăn vào gò Côn Luân.

Cơn gió lạnh thấu xương trên núi Côn Luân chẳng tài nào che giấu tiếng gào khóc của nữ tử.

Toàn thân Sở Nhược Đình đau đớn nhưng nàng cố vác tấm thân tàn mà chạy điên cuồng trên nền tuyết, máu đỏ nhỏ giọt theo bước chân nàng.

Cô gái phát rồ và hoảng loạn khôn xiết, nàng cuống cuồng gọi, “Nhạn tiền bối! Nhạn tiền bối!”

Nhạn Thiên Sơn đã cảm nhận được ngay lúc nàng mở cửa gò Côn Luân, hắn dịch chuyển tức thời lại chỗ nàng.

Sở Nhược Đình đâm đầu vô một vòng tay mát lạnh. Nàng cuối cùng đã tìm thấy chỗ dựa, tâm trạng căng như dây đàn chùng xuống làm nàng kiệt quệ quỳ gối.

Nhạn Thiên Sơn chưa bao giờ thấy nàng yếu đuối nhường này.

Tay phải hắn dừng giữa không trung, nó chần chừ giây lát rồi dịu dàng vỗ lưng nàng, “Sao thế?”

Trong cơn gió tuyết, Sở Nhược Đình thận trọng mở đôi bàn tay; thẻ tre Mị Thánh Quyết được nàng dùng làm pháp khí tạm thời.

Thẻ tre chứa một sợi nguyên thần mờ nhạt, tựa ánh nến leo lắt cứ chợt tắt chợt sáng.

Sở Nhược Đình ngẩng đầu, nước mắt nàng rơi lã chã. Nàng túm tay áo Nhạn Thiên Sơn rồi khóc không thành tiếng khi van xin, “Cứu…cứu hắn…”
Chú thích

[1] Chỉ sự giận dữ trong đạo Phật.

[2] Nguyên gốc là Thập Vạn Đại Sơn. Mình google thì có một dãy núi mang tên này thật, nó dài khoảng 170km và rộng khoảng 15-30km. Sau một hồi suy xét, mình nghĩ để như trên sẽ khiến người đọc hiểu ngay là thần thức của Tịch Huyễn rộng cỡ nào.

[3] Tinh hoa/cốt lõi của một người, có vẻ là từ khác để chỉ linh hồn.