Dục Tiên Đồ

Chương 96: Chữ viết



Huống Hàn Thần đã nói xong nhưng Độc Mỗ sững sờ tới mức không đáp trả.

Hắn sợ Độc Mỗ đổi ý bèn khinh khi nhướn mày, “Chẳng lẽ Độc Mỗ tính nuốt lời?”

Sao Độc Mỗ có thể cho phép loài giun dế coi khinh mình, bà ta cười gằn, “Yên tâm, Độc Mỗ ta đã nói là sẽ giữ lời.”

Huống Hàn Thần cười, “Tiểu nhân muốn tin Độc Mỗ lắm nhưng để chắc ăn thì mong ngài lấy máu lập lời thề tâm ma.”

“Tống Cư, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Độc Mỗ lạnh lùng lườm hắn.

Huống Hàn Thần cố gắng chịu đựng uy lực của bà ta, hắn vội cúi đầu, “Độc Mỗ đừng giận, ngài là một trong những tiền bối hùng mạnh nhất, ngài đã không dám lập lời thề tâm ma…thì tiểu nhân còn ép uổng làm gì?”

Độc Mỗ phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, “Ai nói ta không dám!”

Gã Tống Cư này sẽ chết dưới tay bà ta trong vòng hai ngày. Đến lúc đó, bà ta có tố cáo với ma quân cũng chẳng bị tính là lật lọng.

Bà ta đủ kiên nhẫn chờ hai ngày cho cái chết của Sở Nhược Đình.

Độc Mỗ cắn đầu ngón tay và lập lời thề máu, Huống Hàn Thần thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng sấm liên tục ầm vang trên bầu trời.

Bao năm qua, Độc Mỗ từng hỏi vô số người có tình nguyện thử thuốc cho bà ta không nhưng kẻ nào cũng sợ đến nỗi tim gan nứt toác. Tống Cư lại vô cùng bình tĩnh, làm bà ta không khỏi bực bội chất vấn, “Tống Cư, ngươi thích Sở Nhược Đình dữ vậy à? Thích tới độ sẵn sàng thí mạng mình?”

Huống Hàn Thần chau mày.

Thích?

Hình như chưa tới mức đó.

Cặp mắt Sở Nhược Đình chứa ánh sáng, là thứ mà cả đời hắn cũng chẳng có được. Hắn làm vậy vì không muốn ánh sáng ấy lụi tàn thôi.

Trên hết, hắn có tính toán riêng.

Trở thành người thử thuốc của Độc Mỗ tất nhiên là nước cờ hiểm.

Song như người ta đã nói, cược càng lớn thì thắng càng nhiều.

Huống Hàn Thần hạ quyết tâm, hắn cười thong dong, “Chưa biết chừng sau hai ngày là Độc Mỗ chả nỡ giết ta ấy chứ.”

Hắn chọc Độc Mỗ phì cười.

Bà ta ung dung đến trước mặt Huống Hàn Thần; con rắn trên cây gậy sống động như thật, nó vươn cái đầu tam giác rồi thè lưỡi bên tai Huống Hàn Thần.

Độc Mỗ vươn bàn tay lốm đốm lẫn khô quắt hệt cành cây rồi túm cổ tay hắn cái “bộp”.

Mặt mũi Huống Hàn Thần cứng đờ.

“Thế mà ta tưởng ngươi coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.” Độc Mỗ kịp thấy nỗi sợ hãi thoáng qua trong hắn, bà ta cười u ám, “Đi nào, đi cùng ta đến phòng trừng phạt.”

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình lập tức đi tìm Kinh Mạch sau khi trộm đèn Uẩn Hồn.

Hôm nay Kinh Mạch không cần ngồi trong trận bàn Hoàng Cực.

Chàng trai phấn khởi lắm, hắn đang tính ôm hôn Sở Nhược Đình thì nàng giữ chặt vai hắn rồi nghiêm túc nói, “Kinh Mạch, ta sắp ra ngoài và sẽ không trở về trong thời gian ngắn.”

Đôi mắt Kinh Mạch ươn ướt, “Nàng lại phải đi sao?”

“Ừm.” Sở Nhược Đình vừa nhón chân hôn khóe miệng hắn, vừa hứa hẹn, “Trong vòng một năm tới, ta nhất định sẽ dẫn chàng rời khỏi Vô Niệm Cung. Chàng cứ chơi với Tống Cư nếu thấy chán.”

Kinh Mạch cười rạng rỡ, “Ừa, ta sẽ chờ Sở Sở về.”

Sở Nhược Đình đi chưa bao lâu thì Hách Liên U Ngân hồi tỉnh.

Đáng lẽ hắn sẽ hôn mê suốt mười hai canh giờ, nhưng xích Phụ Hồn chà xát ma cốt với nguyên thần làm hắn đau tới mức chịu hết nổi, và chuyển từ trạng thái say ngủ sang tỉnh táo.

Dải lụa màu vàng của Sở Nhược Đình vẫn đang trói cổ tay hắn.

Hách Liên U Ngân nhíu mày rồi dễ dàng cởi trói. Hắn định vứt dải lụa nhưng chợt nhớ đến vẻ quyến rũ của người con gái, thành thử hắn cứ thấy tiếc tiếc.

Nàng đã thích trói hắn thì hắn sẽ giữ lại để lần sau chơi tiếp.

Hách Liên U Ngân cất kỹ dải lụa.

Hắn bóp trán, sao hồi nãy chưa kịp nhấm nháp Sở Nhược Đình cho thỏa thích mà hắn đã ngủ rồi? Hách Liên U Ngân Nghĩ tới nghĩ lui và nghi ngờ nguyên nhân nằm ở xích Phụ Hồn.

Sở Nhược Đình để lại đá Lưu Ảnh, nàng nhắn rằng thời gian eo hẹp nên nàng phải nhanh chóng tìm ngọc trai Tử Dương cho hắn.

Hách Liên U Ngân cầm đá Lưu Ảnh với lửa giận bừng bừng. Mới về đã đi luôn, nàng muốn rời Vô Niệm Cung thế ư?

Có điều đến lúc Đại Anh hoàn thành nhiệm vụ thì Sở Nhược Đình sẽ hết muốn bỏ đi…

Nghĩ đến đây, Hách Liên U Ngân thấy thoải mái phần nào.

Hiện giờ hắn quan tâm chuyện khác hơn việc Sở Nhược Đình rời đi.

Sở Nhược Đình có dạy hắn đọc nhưng toàn mấy từ cơ bản như số đếm. Nàng mà không hỏi thì hắn cũng chẳng nhận ra mình quên sạch những từ đơn giản đấy chỉ sau vài ngày.

Sao có thể chứ?

Hách Liên U Ngân được lão ma quân truyền thụ Cực Ý Minh Lục, từ ngày đầu óc biết ghi nhớ, mọi người đã ca tụng hắn là thiên tài; thậm chí xét riêng lĩnh vực luyện khí thì chẳng ai sánh bằng. Người xuất chúng như hắn sao lại mù chữ được?

Hách Liên U Ngân không tin.

Hắn chộp đại một ma tu, ma tu kinh hãi òa khóc, “Ma quân! Đừng giết ta, ta…ta chỉ là người qua đường!”

Đôi mắt Hách Liên U Ngân rét căm căm khi lật sách và chỉ hú họa một từ ít nét, hắn lạnh lùng hỏi, “Từ này đọc sao?”

Ma tu kia khóc sướt mướt, “Đọc là ‘nhất’, ‘nhất’ trong nhất nhị tam.”

Hách Liên U Ngân cố nhớ rồi nhấc chân đá văng ma tu.

Về sau Vô Niệm Cung đồn thổi rằng ma quân sẽ bất thình lình chọn một kẻ xui xẻo để kiểm tra thiên văn địa lý, trả lời không được thì bị bóp chết. Lời đồn này trở thành nỗi kinh hoàng của ma tu Vô Niệm Cung; bọn họ không ẩu đả hay cướp đoạt báu vật nữa, ai cũng cột tóc lên xà nhà với lấy dùi đâm đùi mà chong đèn đọc sách suốt đêm.

Hách Liên U Ngân không biết hành động nho nhỏ của mình đã thay đổi triệt để bầu không khí tại ma cung.

Hắn ngồi xuống ngai vàng rồi lật sách ra, đống chữ trước mặt hắn trở nên nhòe nhoẹt hết cả.

…Từ nào là “nhất”?

Quả nhiên hắn nỗ lực thế nào cũng chả nhớ nổi.

Hách Liên U Ngân đóng sách lại, nội tâm hắn nặng trịch trong lúc nhíu mày suy ngẫm.

Hắn nghĩ đến cái gì đấy bèn dùng tay phải rạch không khí, một tấm gương lớn hình chữ nhật xuất hiện.

Đây là gương Vấn Thiên[1] với khả năng phản chiếu ba hồn bảy phách của một người.

Đầu ngón tay Hách Liên U Ngân bắn phép thuật, gương Vấn Thiên mau chóng tỏa ánh sáng trắng chói lòa. Người đàn ông thấy hồn phách màu xanh nhạt của mình lượn lờ giữa màu trắng sáng.

Tuy khó phát hiện nhưng Hách Liên U Ngân vẫn tìm ra điểm kỳ lạ.

…Hồn phách xanh nhạt thiếu một góc nhỏ xíu.

Nếu không nhìn kỹ thì chẳng đời nào nhận ra.

Sắc mặt Hách Liên U Ngân sa sầm, hắn giơ tay vỗ vỗ mặt gương sáng bóng và soi đi soi lại. Cuối cùng, hắn xác nhận một sự thật.

Có kẻ đã lén trộm một sợi hồn phách của Thấp Hải ma quân, người sở hữu tu vi đỉnh cao.

Hách Liên U Ngân như bị sét đánh, hắn ngẩn ngơ đứng trước gương Vấn Thiên giữa đại sảnh trống trải.

Hắn đang nắm giữ hồn phách Kinh Mạch, còn hồn phách hắn…nằm trong tay ai?

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình ăn trộm đèn Uẩn Hồn rồi chạy một mạch về gò Côn Luân.

Nhạn Thiên Sơn không ngờ nàng trộm đồ nhanh vậy, hắn kinh ngạc hỏi, “Hách Liên U Ngân chẳng biết gì hết đúng không?”

“Tuyệt đối không có sai sót.” Trước lúc rời đi, mọi việc vẫn nằm trong kế hoạch của Sở Nhược Đình.

Nhạn Thiên Sơn nhẹ nhàng gật đầu.

Khi Sở Nhược Đình nôn nóng rời đi, hắn lo nàng mà về Vô Niệm Cung thì Hách Liên U Ngân sẽ gây hại cho nàng. Tuy nhiên, trước mắt có vẻ mọi chuyện đều ổn.

Nhạn Thiên Sơn bước vào hồ sen ở đỉnh núi phía tây và bắt đầu làm phép.

Trận pháp khổng lồ bao phủ hồ sen, muôn vàn vầng sáng chớp tắt trên trời cao.

Sở Nhược Đình nhìn không chớp mắt, nàng căng thẳng song chả lo sợ vì nàng tin tưởng Nhạn Thiên Sơn.

Ba canh giờ sau, tay trái Nhạn Thiên Sơn nâng đèn Uẩn Hồn còn tay phải vẽ pháp chú lên không trung bằng bút phán quan. Lá bùa đỏ dán trên ngọn đèn cháy thành tro bụi.

Đèn Uẩn Hồn bay tới bên trên sen tuyết, dòng khí đen lượn lờ hợp làm một với ánh sáng thanh khiết.

Trán Nhạn Thiên Sơn lấm tấm mồ hôi dù hắn đang ở vùng núi tuyết băng giá. Lát sau, hắn xoay người để nói với Sở Nhược Đình, “Xong rồi.”

Sở Nhược Đình cực kỳ vui sướng, nàng nghểnh cổ nhìn hồ sen và thấy ánh sáng ở tim sen ngưng tụ thành quả cầu màu trắng tuyền mờ mờ ảo ảo.

“À, Nhạn tiền bối,” Sở Nhược Đình móc ra quyển sách da thú rồi đưa cho hắn, “ta tìm thấy cái này từ đèn Uẩn Hồn.”

Nàng kể Nhạn Thiên Sơn nghe linh hồn mình bị ảnh hưởng lúc xem nội dung trong sách, vì vậy nàng nghĩ quyển sách này rất mờ ám.

Nhạn Thiên Sơn lật sách ra đọc kỹ lưỡng trong phút chốc, vẻ mặt hắn bình thường và tai hắn chẳng nghe thấy âm thanh hỗn loạn giống Sở Nhược Đình. Thế nhưng…mặt hắn ửng đỏ khi hổ thẹn thừa nhận, “Ta cũng không hiểu chữ viết trong sách.”

Sở Nhược Đình khá bất ngờ.

Đến Nhạn Thiên Sơn còn không hiểu thì chắc thiên hạ này chả ai hiểu.

Sở Nhược Đình hỏi, “Hay nó liên quan tới đèn Uẩn Hồn?”

“Có lẽ vậy.” Nhạn Thiên Sơn đưa mắt nhìn đèn Uẩn Hồn, điềm đạm nói, “Đèn Uẩn Hồn được thờ phụng vạn năm, nó không chứa linh khí nhưng nắm giữ khả năng tái tạo cơ thể người sống. Nó đã tồn tại trước cả khi Vô Niệm Cung được xây dựng.”

“Không ai biết nguồn gốc đèn Uẩn Hồn sao?”

Nhạn Thiên Sơn khẽ lắc đầu, “Sau thần – ma đại chiến, Phù Quang Giới mất rất nhiều nền văn minh. Không khéo quyển sách lẫn ngọn đèn có liên quan đến thời kỳ đó.”

Toàn bộ Phù Quang Giới đều biết thần – ma đại chiến diễn ra vào vạn năm trước, đây giống truyền thuyết người lớn hay kể cho trẻ nhỏ.

Từ thời Bàn Cổ[2] lấy dương làm trời và âm làm đất, vũ trụ đã chứa đựng ba ngàn thế giới. Phù Quang Giới là một trong số đó. Vạn vật trên thế gian có âm có dương, có thiện có ác; ác phát triển thành thiên ma còn thiện trở thành thiên thần. Thần – ma không thể cùng tồn tại, dẫn đến đại chiến bùng nổ vào vạn năm trước. Hai bên đánh nhau suốt ba năm ròng tại vực Ám Thủy của Phù Quang Giới, tạo ra cảnh tượng trăm họ lầm than và xác chết chất đống khắp nơi. Kết cục là thần – ma cùng chết, Phù Quang Giới được rửa sạch. Trăm năm sau, thế giới này dần sản sinh linh khí rồi nuôi dưỡng trời đất mới.

Cuộc đại chiến chỉ còn hiện diện trong lời kể của mọi người, tự dưng tìm ra đồ vật dính líu tới giai đoạn cổ xưa ấy làm Sở Nhược Đình thấy không thật.

Nhạn Thiên Sơn cất quyển sách rồi nghiêm túc bảo, “Ta sẽ thử dịch chữ viết trong sách.”

Biết đâu nhờ vậy mà hắn sẽ đoán ra kiếp số vạn năm của Phù Quang Giới.

Sở Nhược Đình tính thảo luận tiếp nhưng hồ sen phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo quen thuộc, nó cuống quýt gọi nàng, “Sở Nhược Đình! Sở Nhược Đình!”

Nàng quay đầu lại, quả cầu trắng đang nhấp nháy bên trong sen tuyết. Cô gái mừng rỡ tiến lên vài bước, “Tạ Tố Tinh? Ngươi nghe thấy ta nói hả?”

“Ta chẳng những nghe thấy mà còn nhìn thấy.” Nguyên thần to cỡ nắm tay của Tạ Tố Tinh nhảy loạn xạ trong sen tuyết. “Chỗ quái quỷ nào đây? Sao ta không ra được? Còn…thằng chó đứng cạnh ngươi là ai?”

Nhạn Thiên Sơn nhướn mày.

Sở Nhược Đình chuyển từ hân hoan sang giận dữ. Nàng trừng mắt rồi búng cánh sen tuyết, đồng thời quở trách, “Không được bất kính với Nhạn tiền bối!”
Chú thích

[1] Gương hỏi trời.

[2] Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa và sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.