[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 106



''Con nói cái gì cơ?''

Tạ Kim còn tưởng là mình nghe nhầm, hắn bỗng ngồi bật dậy khỏi giường, nhìn Trương Cửu Nam với vẻ đầy khó tin: ''Con mới nói cậu ta muốn về nhà hả?''

Trương Cửu Nam dùng cách chạy để tới đây, còn đang thở hồng hộc, nghe giọng điệu của hắn rất nóng ruột, vội lắc đầu: ''Không, huynh ấy không có nói, huynh ấy chỉ kêu con đi đưa tin cho anh trai của huynh ấy giúp, bảo ngày mai tới đây một chuyến.''

''Nói vậy là không phải cậu ta muốn về?'' Chỉ trong chốc lát hai mắt Tạ Kim tỏa sáng, giống như đã nhìn thấy được hi vọng.

''Con đâu có biết chứ!'' Trương Cửu Nam nói với vẻ mặt như đưa đám, liếc nhìn ra cửa sổ thấy trời sắp sáng, hắn vội vàng xoay người đi: ''Thôi, con phải đi đưa tin cho huynh ấy đây, muộn nữa là không kịp!''

''Này, con quay lại đây!'' Tạ Kim vội nhảy xuống giường, túm cánh tay hắn lại: ''Con còn đi đưa tin cho cậu ta làm gì chứ, nếu cậu ta thật sự đi về thì phải làm sao?''

''Nhưng mà huynh ấy đã dặn rồi, nếu con không đi đưa tin cho huynh ấy, huynh ấy mà hỏi tới thì chẳng phải con sẽ mất mạng sao?'' Trương Cửu Nam tránh tay hắn ra, vừa đi ra cửa vừa nói với hắn: ''Những gì con cần nói với người con đã nói rồi đó, còn lại người tự xem xét rồi giải quyết đi!''

Còn chưa dứt lời, Trương Cửu Nam đã biến mất ngoài cửa, Tạ Kim nhíu chặt mày đứng im tại chỗ, trong đầu hắn liên tục hiện ra cảnh cãi nhau lúc nãy, bên cạnh đó là hình ảnh trời vừa sáng, Lý Hạc Đông đã vác theo túi lớn túi nhỏ đi theo anh trai của y rời khỏi đây.

Không được! Không thể đợi tới sáng mai được, nhất định phải tranh thủ thời gian nghĩ cách đi xin lỗi y thôi!

Tạ Kim hít một hơi sâu, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng kiên quyết, hắn khẽ vươn tay kéo áo khoác trên giá áo xuống, không kịp mặc vào, hắn vò đại thành một cục trong tay sau đó vội vã chạy ra khỏi cửa phòng.

Lúc trời vừa hửng sáng, Lý Hạc Đông ngáp dài một hơi đứng ở cửa chính đợi anh trai y, đừng thấy Lý Vân Kiệt béo núc ních chứ hắn là một người rất chăm chỉ, hơn nửa đêm nhận được lời nhắn, còn tưởng là huynh đệ của mình chịu tủi chịu uất ức ở nhà họ Tạ, chưa đợi đến bình minh hắn đã chạy tới từ rất sớm rồi, hắn còn dẫn theo một đống các huynh đệ và hai chiếc xe đẩy tay to, trên xe đẩy tay lần lượt chở rất nhiều rương hành lý lớn, ai mà không biết nhìn vào còn tưởng là hắn đang đi tịch thu tài sản.

''Ca!''

Từ xa Lý Hạc Đông đã nhìn thấy hắn, y gọi, chậm rãi bước xuống bậc thềm đi tới trước mặt Lý Vân Kiệt, nhìn lướt qua đám người sau lưng hắn, y thoáng sững sờ: ''Đây là sao vậy?''

Lý Vân Kiệt sốt ruột không chịu nổi, hắn vội vàng nắm chặt lấy cánh tay y. Nhìn đệ đệ mình từ trên xuống dưới: ''Đông tử! Bị thương chỗ nào rồi? Có nặng lắm không vậy? Cái tên Tạ Kim này được lắm! Mới chết đi sống lại đã tung cánh rồi, huynh đệ đứng sang một bên chờ đi, ca ca đi xử hắn cho đệ!''

Lý Vân Kiệt vừa nói vừa xắn tay áo lên, các huynh đệ sau lưng cũng móc một đống các loại vũ khí chẳng biết từ đâu ra, dọa cho Lý Hạc Đông thoáng chốc giật mình, vội vàng ngăn hắn lại.

''Ca, huynh nói gì vậy? Ai nói với huynh là đệ bị thương? Đệ gọi huynh qua đây một chuyến để nói chuyện với huynh, rốt cuộc là tên tiểu tử Trương Cửu Nam đó đã đưa tin kiểu gì vậy!''

''Chỉ nói chuyện thôi hả?''

Lý Vân Kiệt hơi không tin lắm, nhưng thấy thần sắc của huynh đệ mình không tệ, cũng không có bị thương tích gì, lúc này hắn mới thở phào, lòng vừa mới thả lỏng thì cơn giận lại nổi lên, cả một đoạn đường đi hốt hoảng lo lắng biến thành lửa giận, hắn bỗng vỗ một phát lên gáy Lý Hạc Đông.

''Tiểu tử thối! Đệ đưa tin lúc nào không đưa, cứ phải lựa nửa đêm đi đưa! Dọa ta sợ gần chết! Ta còn tưởng là đệ chịu tủi khổ gì chứ! Chị dâu đệ suýt chút đã đi báo quan rồi!''

Lý Hạc Đông xoa gáy, ghét bỏ nói: ''Anh còn mang theo mấy người nay, nếu mà báo quan thật thì không biết là bắt ai nữa, chưa rõ chuyện gì mà đã động tay động chân rồi, đúng là phí công anh sống lâu năm như vậy!''

Lý Vân Kiệt hơi sửng sốt, hắn quan sát đệ đệ lần nữa, không khỏi bật cười: ''Được lắm nha tiểu tử! Ở nhà họ Tạ mấy tháng thế mà đã học được sự chững chạc rồi!''

''Tất nhiên rồi!'' Lý Hạc Đông nhướng mày đắc ý, sau đó y kéo anh trai lại gần một chút, nói nhỏ: ''Ca, đệ bảo huynh tới là có chuyện muốn hỏi huynh, cái núi vàng của huynh đã khai thác chưa?''

''Sắp rồi, khoảng trong hai ngày này, cho nên mấy ngày nay ta phải tới Sơn Đông, nếu đệ mà lại có chuyện gì thì ta cũng không thể tới đón đệ được đâu!''

''Đệ đã bao lớn rồi chứ, không cần huynh phải tới đón!'' Lý Hạc Đông vội trả lời, rồi lại hỏi: ''Vậy huynh đã thảo luận với bạn hàng chưa?''

''Đệ còn không biết xấu hổ mà đề cập chuyện bạn hàng với ta!'' Lý Vân Kiệt ghét bỏ liếc y: ''Không phải nghe hết theo đệ, vẫn luôn giữ lại cho đệ đấy à!''

''Hì hì! Vậy thì được rồi!'' Lý Hạc Đông vỗ vai anh trai y, kề đến gần tai hắn, kể cho hắn nghe chuyện Tạ lão gia đã giao gia sản cho y.

''Vãi! Đệ nói thật à!'' Lý Vân Kiệt nghe xong thì trợn to mắt lên, thầm nghĩ Tạ lão gia này mắt mờ nhìn không rõ chỗ nào mà lại đi đem gia sản cho tiểu tử ngốc nghếch này.

Lý Hạc Đông hất cằm đầy vẻ đắc ý: ''Bởi thế nên sau này việc kinh doanh của nhà họ Tạ chính là của nhà chúng ta, vàng của huynh cũng đừng tìm khách hàng nữa, cứ bán cho đệ đi!''

Lý Vân Kiệt nhếch mày: ''Sao, người ta cho đệ chút lợi ích là đệ để phù sa chảy ra ruộng ngoài à? Ta bán vàng cho đệ, đệ đưa ta được bao nhiêu tiền? Không lừa ta đó chứ?''

''Đệ mặc kệ đấy!'' Lý Hạc Đông lăn ra ăn vạ luôn, chỉ vào hắn rồi nói với vẻ uy hiếp: ''Nếu huynh không đồng ý, ta sẽ...''

''Mách cho chị dâu đệ biết quỹ đen của ta phải không?'' Lý Vân Kiệt đã sớm quen với mấy chiêu bài này của y rồi, hắn thở dài bất đắc dĩ: ''Thôi thôi thôi, được rồi, cho đệ hết đấy được chưa? Nếu đệ có thể sống tốt thì cả nhà ta đều sống yên ổn.''

''Cảm ơn ca!'' Lý Hạc Đông cười với anh trai y.

''Tiểu tử thối!'' Lý Vân Kiệt cũng không nhịn được phì cười, sau đó quay người bảo các huynh đệ đi về.

''Đợi chút!'' Lý Hạc Đông gọi họ lại, đưa mắt nhìn mấy cái rương rỗng trên xe đẩy tay, y nói với Lý Vân Kiệt: ''Các huynh đệ đi một chuyến chắc cũng mệt, đâu thể nào để mọi người quay về tay không đúng chứ?''

''Huynh đệ của ta còn học được cả đối nhân xử thế rồi à?'' Lý Vân Kiệt cười với vẻ mừng rỡ, còn tưởng là Lý Hạc Đông muốn cho các huynh đệ chút tiền thưởng hoặc là quà gì đó, ai ngờ giây sau Lý Hạc Đông nói: ''Ta thấy mấy cái rương này rất bền chắc, cho ta nha?''

Nụ cười của Lý Vân Kiệt lập tức tiu nghỉu, hắn hít một hơi, phất tay với y: ''Lấy đi lấy đi! Hôm nay đệ mà không lấy thì ta nhìn chúng cũng thấy bực mình!''

Lý Hạc Đông còn biết ngại, y gãi đầu cười cười, nhảy lên trên chiếc xe đẩy tay, gọi hạ nhân canh cửa của nhà họ Tạ tới, dời mấy cái rương rỗng đưa cho họ.

''Khoan đã!''

Cảnh này đúng lúc bị Tạ Kim chạy tới từ bên đường nhìn thấy, còn tưởng là Lý Hạc Đông đang chuyển hành lý về nhà, hắn vội vã chạy tới, đẩy hạ nhân đang định nhận cái rương ra, hắn vừa thở vừa nhìn trừng trừng vào Lý Hạc Đông.

Lý Hạc Đông thấy hắn khó hiểu, y nhìn hắn với vẻ kỳ quái: ''Ngươi làm gì vậy?''

Tạ Kim không trả lời, hắn chỉ vẫy tay về hướng mà hắn vừa chạy tới, trong chốc lát gần hai mươi chiếc xe đẩy tay ùn ùn kéo tới từ con phố đối diện, trên mỗi chiếc xe đều chở vò rượu nhiều vô số kể.

Cảnh này làm tất cả mọi người ở đây sợ đến ngây người, Lý Vân Kiệt há miệng thật to, Lý Hạc Đông cũng choáng váng, Tạ Kim dường như hơi căng thẳng, hắn hít sâu, cướp lấy cái rương trong tay Lý Hạc Đông, tiện tay đặt xuống đất, sau đó nắm chặt lấy cổ tay y, kéo y từ trên xe đẩy xuống rồi lại kéo đến trước những chiếc xe xếp thành hàng chở đầy vò rượu kia.

''Nữ Nhi Hồng, Trúc Diệp Thanh, Bộ Tư Tiểu Tao, Tuyên Tứ Bích Hương, Tướng Quân Lệ, Mãn Giang Hồng, Tuế Hàn Đường, Tiêu Dao Nhưỡng, bảy mươi hai loại rượu của Hạc Cục, tổng cộng 1357 vò, toàn bộ đều ở đây!''

Lý Hạc Đông nghe hắn nói, rốt cuộc cũng kịp nhận ra là xảy ra chuyện gì, lúc này y đẩy hắn một cái: ''Ngươi điên rồi à! Ta chỉ nói chơi thôi!''

''Ta không điên!'' Tạ Kim nhìn y với vẻ vô cùng kiên quyết, hắn gằn từng chữ: ''Ta biết chẳng qua ngươi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, ta mua những vò rượu này không phải vì muốn ngươi tha thứ cho ta, chỉ là ta muốn ngươi thấy được ta mong ngươi tha thứ cho tấm lòng của ta!''

Lý Hạc Đông thật sự cũng không ngờ, tên này bình thường nhìn thì rất thông minh mà lại là một tên ngốc, lại còn ngốc đến cỡ này nữa! Nhiều xe rượu như vậy xài hết bao nhiêu tiền cơ chứ!

Thấy y không nói câu nào, trong lòng Tạ Kim càng thấy không chắc, hắn vội kéo vai y qua, không thèm để ý tới mặt mũi gì, hắn nói xin lỗi với y ở ngay trước mặt mọi người.

''Xin lỗi Đông tử, đều là lỗi của ta, ta không nên lợi dụng ngươi, cũng không nên làm cho ngươi giận, không nên không nghe theo lời ngươi, tóm lại tất cả đều là lỗi của ta hết, ngươi đừng đi được không?''

''Hả?'' Lý Hạc Đông nghe thì hơi bối rối? Cái gì mà đi hay không đi? Ai nói muốn đi chứ?

Tạ Kim không chú ý đến vẻ mặt đó của y, hắn cứ cúi đầu nói xin lỗi, càng nói càng lo lắng, càng nói càng sợ hãi, càng nói càng rối, cuối cùng đến giọng cũng bắt đầu run rẩy.

''Vốn dĩ ta vẫn không hiểu, vì sao ta cứ không chịu đưa thư bỏ vợ cho ngươi, mãi đến giây phút ta nhìn thấy ngươi muốn rời khỏi đây, đột nhiên ta mới nhận ra, ta không nỡ bỏ ngươi, ta không mong ngươi đi, suốt khoảng thời gian này cho đến hiện tại, mặc dù ta với ngươi vẫn luôn ở trong mối quan hệ lợi ích, nhưng ta thật sự rất thích ngươi, thậm chí ta còn cảm thấy ngươi càng nhìn càng đáng yêu...''

''Con mẹ nó chứ ngươi nói ai đáng yêu!'' Lý Hạc Đông nghe câu này xong lập tức đưa tay định đánh hắn.

Tạ Kim vẫn cúi đầu, nhìn cũng chưa nhìn y dù chỉ một chút nhưng vẫn cản được nắm đấm của y một cách chính xác không lệch một li, hắn bao lấy thật chặt trong lòng bàn tay mình, tiếp tục nói xin lỗi.

''Xin lỗi, ta sai rồi! Vì ta đã từng chọc ngươi giận, bao gồm cả những thành kiến lúc trước đối với ngươi, tất cả mọi thứ, xin lỗi ngươi, ngươi không phải tên nhóc côn đồ, ngươi có sự thẳng thắn và đạo nghĩa mà ta không có, ngươi tốt đẹp hơn ta rất rất nhiều, ta xin ngươi đừng đi, cho dù là gia sản hay là cái gì, ngươi muốn bất cứ cái gì cũng được...''

Rốt cuộc Lý Hạc Đông cũng nhận ra là hắn đang hiểu lầm, y thở dài bất đắc dĩ: ''Ai nói với ngươi...''

''Đừng quan tâm là ai nói với ta, tóm lại là ta sẽ không để cho ngươi đi đâu! Nếu ngươi còn đang giận thì ta sẽ nghĩ cách cầu xin sự tha thứ của ngươi, nếu như ngươi còn ghét ta thì ta sẽ cố gắng để ngươi thích, nếu như ngươi có chỗ nào không vừa mắt ở ta, ta cũng bằng lòng sửa chữa vì ngươi, ta thật lòng hi vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội, hi vọng ngươi có thể ở lại bên cạnh ta...''

Tạ Kim sợ y không chịu ở lại, vốn không để cho y giải thích, hắn nói năng lung tung lộn xộn một tràng, nói hết vốn liếng từ ngữ rồi thì lại bắt đầu xin lỗi không ngừng.

''Rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi...''

''Xin lỗi cái mà mẹ ngươi ấy!''

Lý Hạc Đông không chịu được, ghét bỏ đẩy hắn ra, rốt cuộc Tạ Kim cũng im miệng, nhìn y với vẻ đáng thương, Lý Hạc Đông cũng rất cảm động với mấy lời tràng giang đại hải của hắn, nhưng bây giờ trước bàng dân thiên hạ thế này thì đúng là quá ngại, y liếc nhìn Lý Vân Kiệt và các huynh đệ đang cười trộm, Lý Hạc Đông thoáng chốc thẹn quá hóa giận, lại đạp cho Tạ Kim một phát.

''Nói năng lung ta lung tung cái gì! Ai nói với ngươi là ta muốn đi!''

Gần như là theo bản năng, Tạ Kim thuần thục né tránh cú đạp đó, ngây người nhìn y: ''Không phải ngươi muốn đi? Vậy cái này...''

Lý Hạc Đông bĩu môi ghét bỏ, giải thích với hắn ý đồ mà y gọi Lý Vân Kiệt tới và lý do của mấy cái rương vừa mới di dời.

''Nói vậy...Ngươi không có ý định đi à?'' Tạ Kim xác nhận lại với y bằng vẻ không tin được.

''Eh!'' Lý Hạc Đông gật đầu hơi ngượng ngùng, vì thể diện nên lại bổ sung một câu: ''Nhà họ Tạ của ngươi thuộc về ta hết mà, muốn đi thì cũng phải là ngươi đi mới đúng!''

''Phải phải phải! Không đi là được! Không đi là được rồi!'' Tảng đá trong lòng Tạ Kim rốt cuộc cũng rơi xuống, hắn kích động giang hai tay ra định ôm lấy y, Lý Hạc Đông vội vàng đẩy hắn ra, chỉ vào mấy chiếc xe rượu hỏi: ''Vậy mấy thứ này phải làm sao đây? Uống cũng không uống hết, trong nhà cũng đâu có chỗ chứa.''

''Cái này...'' Tạ Kim đưa mắt nhìn đống rượu đó, hắn nhếch mày, kéo lấy cánh tay y rồi nói: ''Ngươi đi theo ta.''

Nói xong hắn kéo y đi, Lý Vân Kiệt vừa định gọi họ lại, nhưng thấy họ đều đã chạy mất hút rồi, hắn thoáng lắc đầu cười bất đắc dĩ, vừa rồi nghe Tạ Kim nói, hắn cũng yên tâm, mặc dù trước đó Tạ Kim giả chết sau đó còn giành gia sản, thấy không đáng tin lắm, nhưng đệ đệ có thể tìm được một người thật lòng thích y, người muốn tốt cho y, như vậy thì chẳng còn gì tốt bằng.

Mấy phút sau, hai người kia sóng vai đứng trước cửa ra vào của quán rượu Hạc Cục, Lý Hạc Đông nhìn Tạ Kim với vẻ khó hiểu: ''Làm gì vậy? Ngươi tính tìm ông chủ trả lại rượu à?''

Tạ Kim tỏ ra khó xử, gãi gãi đầu, hắn móc ra một cái chìa khóa từ trong túi đưa cho y: ''Ừm...Nghe nói ngươi muốn đi, dưới tình huống cấp bách nên ta đã mua lại quán rượu rồi.''

''Ngươi nói cái gì!''

Trong đầu Lý Hạc Đông vang lên tiếng ong ong, thoáng chốc cảm thấy vô cùng hối hận, biết thế y đã không giỡn chơi với hắn như vậy làm gì, sao người này lại ngốc như thế cơ thứ! Cái này phải xài biết bao nhiêu là tiền!

''Mua cũng mua rồi, ngươi cứ nhận đi.'' Tạ Kim thì rất bình tĩnh, hắn mỉm cười nhét chìa khóa vào tay y: ''Ngươi thích uống rượu mà, sau này uống rượu ở chính nhà mình, ta cũng thấy yên tâm.''

''Ta cảm ơn ngươi nha!''

''Đừng khách sáo!''

''Cút!''

Lý Hạc Đông bực mình nguýt hắn, giật lấy chìa khóa, sải bước đi vào quán rượu, bây giờ Tạ Kim càng nhìn y càng thấy đáng yêu vô cùng, hắn vội đuổi theo sau, to gan ôm lấy vai y, kết quả đổi lại là Lý Hạc Đông vật một phát ngã xuống đất, có thể thấy là mối quan hệ và sự ăn ý của cặp đôi này cần phải rèn luyện thêm một thời gian nữa.