[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 37



Tối đó, Dương Cửu Lang lại khóa mình trong thư phòng, cả người ngồi phịch trên ghế, không quá buồn mà chỉ đang im lặng thôi.

Từ miệng của Quách Kỳ Lân mà Đổng Cửu Hàm mới biết được chuyện hồi sáng, cảm thấy đều tại mình sơ ý nên mới hại thiếu gia mừng mụt, hắn muốn xin lỗi Dương Cửu Lang, chí ít thì cũng khuyên hắn ăn chút gì đó, nhưng bất kể có gõ cửa thể nào Dương Cửu Lang cũng không chịu gặp hắn.

Thư phòng cách không xa phòng ngủ, Trương Vân Lôi cũng chưa ngủ, ngồi một mình trong phòng ngủ của Dương Cửu Lang, một tay ôm lấy gối đầu của Dương Cửu Lang, một tay đỡ trán, cũng im lặng giống vậy, y đang nghĩ rốt cuộc tình cảm của mình đối với Dương Cửu Lang là gì?

Thích? Hay không thích?

Chắc chắn không thể nào mà không thích được, chơi với nhau nhiều ngày như vậy, mặc dù toàn ầm ĩ nhưng y chưa từng cảm thấy Dương Cửu Lang có chỗ nào không tốt, ngược lại còn cảm thấy con người hắn rất trượng nghĩa, cũng rất dịu dàng.

Nhưng cũng không phải là quá thích, dù sau thì từ đầu y đã chưa chuẩn bị gì mà phải thành thân, hoàn toàn ôm tâm thái đi xung hỉ cho Cửu Lang nên mới lấy chồng, sau đó kiệu hoa đưa nhầm đến nhà họ Dương, y cũng chỉ lo làm trễ nải việc xung hỉ cho Cửu Lương thì phải làm sao đây?

Mãi cho đến khi thấy Cửu Lương và Mạnh ca đôi lứa có tình, y mới buông bỏ trách nhiệm này, trở về với dáng vẻ trước kia, ý nghĩ ngập tràn trong đầu không phải chơi bời thì vẫn là chơi bời, chưa từng nghĩ đâm lao thì phải theo lao mà chấp nhận Cửu Lang.

Suy nghĩ đến đây, đột nhiên Trương Vân Lôi nhớ đến dáng vẻ phấn chấn của Dương Cửu Lang lúc nãy khi bày tỏ tâm ý với mình, lại nhớ đến dáng vẻ vừa cô đơn vừa bàng hoàng của hắn sau khi biết là đã bói sai ngày, trong khoảnh khắc đó hắn như thể đã đánh mất cả thế giới của mình vậy.

Trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác áy náy, Trương Vân Lôi đành gián đoạn suy nghĩ, liều mạng ở trong phòng thuyết phục bản thân, đây không phải lỗi của y, đây đều là mong muốn từ một phía của Dương Cửu Lang, không liên quan gì tới y!

Tiếc là cuối cùng Trương Vân Lôi vẫn không thể nào khuyên được chính mình, bực bội vò vò tóc, đứng dậy đi ra ngoài, nhanh chân đi đến thư phòng, nếu hôm nay không giải quyết cho xong chuyện này thì cả đêm nay hắn cũng đừng mong được ngủ ngon giấc!

Từ xa đã thấy Đổng Cửu Hàm còn đang gõ cửa thư phòng, Trương Vân Lôi không muốn mất công, ba chân bốn cẳng bước tới lôi Đổng Cửu Hàm ra, đạp một đạp khiến cửa phòng bật ra. truyện ngôn tình

Dương Cửu Lang sợ giật mình, bỗng ngồi xuống, hơi luống xuống nhìn Trương Vân Lôi phá cửa đi vào, thầm nghĩ chẳng lẽ sau khi quay về y càng nghĩ càng giận, bây giờ đến đây để đánh mình?

''Biện nhi? Ngươi...'' Dương Cửu Lang còn chưa nói hết, đột nhiên Trương Vân Lôi quay đầu thở hồng hộc nguýt hắn, dọa cho Dương Cửu Lang cuống cuồng ngậm miệng, thở cũng không dám thở.

Trương Vân Lôi thu tầm mắt lại, quay đầu nói với Đổng Cửu Hàm: ''Ngươi! Đi chuẩn bị một phần thức ăn, lát nữa đưa tới cho hắn!''

''Được được!'' Đổng Cửu Hàm cũng bị dọa sợ, lúc phản ứng kịp thì liên tục gật đầu, mau chóng thoát khỏi chỗ thị phi này.

Trương Vân Lôi dùng sức đóng cửa phòng lại, khí thế hung hăng đi qua chỗ Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang bị dáng vẻ này của hắn làm cho sợ, vội vàng muốn đứng lên chạy trốn, Trương Vân Lôi lại tăng tốc đi đến trước mặt hắn, đưa tay ấn hắn về lại trên ghế.

Dương Cửu Lang trợn tròn mắt nhìn y, nuốt nước bọt, ra sức giãy dụa muốn đứng lên, Trương Vân Lôi giật mình, vội dùng hai tay để đè hắn, tiếc là chênh lệch sức mạnh quá lớn, Trương Vân Lôi lại là kiểu người cố chấp đến chết cũng không chịu thua, thấy không đè hắn lại được thế nên nhấc chân ngồi hẳn lên đùi hắn!

''Ơ?'' Dương Cửu Lang giật bắn mình, cuống quít ngả người ra sau, cũng không dám lộn xộn nữa, ai mà biết tên ngốc này còn có thể làm ra chuyện gì nữa!

Trương Vân Lôi thấy hắn còn đang trốn tránh mình, càng giận không có chỗ xả, đột nhiên đưa hai tay ấn hai vai hắn xuống, nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: ''Hỏi ta đi!''

''Hả? Hôn ngươi á?'' Dương Cửu Lang lại giật mình, cái tiến triển long trời lở đất gì đây?

Trương Vân Lôi ghét bỏ tặc lưỡi, nói chậm lại, gằn từng chữ: ''Hỏi ta! Ngươi hỏi ta thích loại người nào đi!''

''Ta...Ta hỏi ngươi như vậy làm gì?'' Dương Cửu Lang mù mịt, hắn thật sự không hiểu nổi mạch não của tên nhóc này, đột nhiên nói cái gì vậy chứ?

Trương Vân Lôi cũng lười giải thích với hắn, không nhịn được mà rống lên: ''Kêu ngươi hỏi thì hỏi đi! Hỏi đi!''

Dương Cửu Lang sợ đến mức khẽ run lên, vội hỏi y: ''Ngươi, ngươi thích kiểu người thế nào?''

''Trời ơi! Không phải hỏi như vậy!'' Trương Vân Lôi không hài lòng đập lên bả vai hắn một cái: ''Ngươi phải hỏi ta cụ thể, nếu ngươi đã thích ta thì hẳn là rất tò mò chuyện này chứ!''

Dương Cửu Lang cũng dần bình tĩnh lại từ cơn khiếp sợ, hơi thở dài bất đắc dĩ, nghiêm túc hỏi y: ''Vậy, nam nhân hay là nữ nhân?''

''Không quan trọng!'' Trương Vân Lôi trả lời, phất tay, dáng vẻ cực kỳ tùy ý: ''Thích là thích thôi, mặc dù Trương Vân Lôi ta có tư tưởng truyền thống, nhưng ta chấp nhận bất kỳ kiểu yêu thích nào!''

Y đã có thể chấp nhận gả cho Cửu Lương để xung hỉ, chắc hẳn cũng sẽ không để ý đến chuyện này, trong lòng Dương Cửu Lang ít nhiều cũng biết chắc, rất bình tĩnh khẽ gật đầu, lại hỏi y: ''Yêu cầu về tướng mạo thì sao?''

''Cái này cũng không có.'' Trương Vân Lôi nhíu mày không chắc lắm, suy nghĩ nghiêm túc một hồi, đột nhiên lại sửa lời: ''Chậc...Không phải không phải, vẫn phải có chứ!''

Dương Cửu Lang hơi sửng sốt, chuyện này thì không thể nào bình tĩnh được mà căng thẳng hỏi y: ''Nhất định phải xinh đẹp à?''

''Ai mà không thích đẹp? Nhưng cũng không cần quá đẹp, dễ nhìn là được rồi.'' Trương Vân Lôi nói, đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội bổ sung một câu: ''Tất nhiên nếu con người hắn tồi tệ thì có đẹp cũng vô dụng thôi! Người mà tốt thì có khó coi cũng không sao cả, ta tuyệt đối không phải loại người ham sắc đẹp đâu!''

Dáng vẻ đàng hoàng đứng đắn trả lời câu hỏi của y còn có chút đáng yêu, Dương Cửu Lang không nhịn cười được, hỏi cũng càng lúc càng tự nhiên hơn: ''Gia cảnh thì sao?''

''Cái này hoàn toàn không có!'' Trương Vân Lôi trả lời vô cùng dứt khoát.

''Ồ?'' Dương Cửu Lang thật sự có chút bất ngờ: ''Ngươi thật sự không quan tâm? Không thích gia tài kếch xù?''

Trương Vân Lôi gật đầu: ''Không quan tâm đâu! Mặc dù ta hơi keo kiệt chút, nhưng cũng không thiếu tiền, gia cảnh chênh lệch chút cũng không sao, có ta đây! Chẳng qua nếu có tiền thì tốt, ai lại đi chê tiền chứ đúng không?''

Vừa dứt lại, đột nhiên Trương Vân Lôi nhíu mày ghét bỏ, sao lại cảm giác mình rất thực dụng, rất nông cạn vậy nhỉ?

''Ngươi đúng là rất thành thật!'' Dương Cửu Lang cũng không nhịn được mà cảm thán, nhưng cũng cảm thấy câu trả lời của y rất chân thành, cũng rất chân thật, nghĩ tới nghĩ lui xem còn gì có thể hỏi nữa không, Dương Cửu Lang lại hỏi: ''Thích cao hơn ngươi hay thấp hơn?''

''Càng không quan trọng! Ta cao như vậy ta còn không để ý, đi để ý chiều cao của người khác làm gì?''

''Béo hay gầy?''

''Không thành vấn đề! Cao thấp mập ốm đều quy về yêu cầu về tướng mạo rồi!''

''Tính tình tốt hay xấu?''

''Tất nhiên là tốt tính rồi! Ai mà thích xấu tính chứ?''

''Ta đó, ta thích người bốc đồng, xấu tính.''

''Vậy ngươi thật đúng là...Ủa? Không đúng! Ngươi chửi khéo ta đúng không!''

''Không không! Ngươi thích trắng hay đen?''

''Bỏ qua bỏ qua bỏ qua! Cái này cũng là câu hỏi về tướng mạo!''

''Mặc mã quái hay là mặc trường sam?''

''Linh tinh cái gì vậy, ngươi hỏi cho đàng hoàng coi!''

...

Sau một nén nhang, Trương Vân Lôi vẫn ngồi trên đùi Dương Cửu Lang, khoanh tay kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của hắn, còn Dương Cửu Lang vẫn ngồi trên ghế, cũng khoanh tay không ngại phiền mà hỏi y.

Cho đến khi đã hỏi hết các loại người trên thế giới xong, Dương Cửu Lang gật đầu ra chiều đã hiểu, âm thầm tổng kết lại trong lòng: Không phân biệt nam nữ, để ý đến nhân cách, xấu cũng được, có tiền thì tốt, cao thấp mập ốm hay đen trắng đều không quan trọng, tính cách phải tốt một chút, có mặc đồ, có thể luôn luôn ở bên cạnh y, đừng ngây thơ quá, cũng đừng có ngu ngốc như Quách Kỳ Lân, cũng không được thở nặng như sắp chết kiểu Châu Cửu Lương, dịu dàng quan tâm, khéo hiểu lòng người, tâm địa lương thiện, có kiên nhẫn, có nội hàm...Sao cái này càng tả càng giống Mạnh Hạc Đường vậy?

Thấy hắn đột nhiên dừng lại, Trương Vân Lôi thúc giục: ''Hỏi tiếp đi!''

Những điều muốn hỏi đã hỏi rồi, chỉ còn lại một câu cuối cùng, Dương Cửu Lang hít sâu một hơi, cô cùng nghiêm túc mà nhìn về phía y: ''Có khả năng nào ngươi sẽ thích ta không?''

''Chuyện này à...'' Bất thình lình hắn hỏi như vậy, Trương Vân Lôi không trả lời được, nhìn hắn từ trên xuống dưới, vừa suy nghĩ vừa trả lời: ''Ngươi là người rất có tiền, dáng dấp cũng xem như ưa nhìn, mặc dù bụng dạ có chút ý nghĩ xấu xa, nhưng nhân cách cũng không có vấn đề, cao thấp mập ốm đều vừa vặn, mấy ngày nay ở chung, ta phát hiện ngươi rất trượng nghĩa, cũng rất hiền, không phải kẻ ngốc, cũng không tính là hướng nội, quan trọng hơn là ngươi bằng lòng ở bên cạnh ta bất kể là khi nào hay ở đâu, đêm hôm khuya khoắt cũng sẽ tiễn ta về nhà, còn đồng ý với bất kỳ yêu cầu gì của ta vô điều kiện, thấy thế thì...''

Trương Vân Lôi gật đầu: ''Rất có thể là ta sẽ thích được ngươi đấy!''

Nghe thấy câu kết luận này, Dương Cửu Lang cũng không tỏ ra vui vẻ là bao, sự bàng hoàng đã lấn át tất cả cảm xúc, thật sự không ngờ y có thể thành thật đến vậy! Thật sự có cái gì là nói cái đó!

''Phản ứng của ngươi vậy là sao?'' Trương Vân Lôi liếc hắn, cao ngạo khoanh tay lại: ''Ta ghét nhất là kiểu người không biết tốt xấu đó nha!''

''Không phải! Không có! Ta chỉ là quá vui thôi!'' Dương Cửu Lang vội vàng giải thích với y, cười vui vẻ, hai tay không tự chủ mà vòng lấy eo của y.

''Này!'' Trương Vân Lôi kéo tay hắn: ''Ta chỉ nói là sau này có thể thôi, không có nghĩa là bây giờ ta thích ngươi!''

''Được được được! Có khả năng là được rồi!'' Dương Cửu Lang vội buông y ra, hai tay không có chỗ để, dứt khoát để ra sau lưng, nhớ đến kết quả xem tướng mệnh, lại lo lắng hỏi y: ''Nhưng ngươi không sợ ta sẽ khắc ngươi sao?''

''Toàn là ngươi sợ thôi! Ta có sợ hồi nào đâu!'' Trương Vân Lôi nói ngay.

Dương Cửu Lang hơi sửng sốt, chậm rãi cúi đầu: ''Ta, ta cũng chỉ là không muốn hại ngươi thôi....''

Trương Vân Lôi bực mình tặc lưỡi, dùng hai tay nâng mặt hắn lên, ép hắn đối mặt với mình, gằn từng chữ: ''Vậy thì ngươi cứ khắc đi! Ta cho phép ngươi theo đuổi ta!''