Dục Vọng Vô Miên (Dục Vọng Không Ngủ)

Chương 3



"Tống Thư, thư trong thư sinh."

"Không tồi." Phó Diễm gật đầu: "Cái tên này rất đặc biệt."

"Vậy... cảnh sát... chúng tôi có thể đi rồi chứ....?"

Phó Diễm đột nhiên thay đổi gương mặt hiền lành: "Bạn học Tống mau đi đi, đừng để chậm trễ việc học."

"Bái bai."

Phó Diễm thà không thay đổi sắc mặt, chứ hắn mà đổi thì Tống Thư còn thấy bối rối hơn, cuối cùng cậu bị bạn gái kéo đi.

Phó Diễm thấy họ rời đi, liền quay trở lại bộ mặt lúc nãy.

"Cá phi lê!"

"Tới đây! Phó đội có gì chỉ thị?"

"Đôi bạn trẻ tìm thấy thi thể vừa rồi, nam tên Tống Thư. Trong vòng ba phút, tôi muốn tất cả thông tin của cậu ấy."

"Ba phút!" Dư Phiên kêu thất thanh: "Phó đội...."

Phó Diễm hạ lệnh xong thì đi về hướng xe cảnh sát, Dư Phiên đi theo phía sau "năn nỉ"

Phó Diễm nhìn xuống đồng hồ, lạnh lùng nói: "Một phút đã trôi qua..."

Dư Phiên nghiến răng: "Tôi đi làm ngay lập tức!"

"Trừ những người đang tìm kiếm quanh hồ, mấy người còn lại, thu đội!'

Trên đường trở về, Phó Diễm đang suy nghĩ đến việc gọi cho đồng sự Lâm Linh Linh bên tổ tin tức, nhưng chỉ trong vài phút, tất cả thông tin cá nhân của Tống Thư đều được gửi đến máy tính bảng của Phó Diễm.

Phó Diễm đang lái xe không tiện nhìn, Dư Phiên đọc cho anh nghe.

"Tống Thư, nam, sinh năm 1995, diện mạo bình thường..."

Phó Diễm phanh gấp, Dư Phiên suýt chút nữa đã va vào kính chắn gió.

"Nói cái hữu dụng!" Phó Diễm nóng nảy, nếu không phải ở trong xe chật chội, hắn nhất định đá Dư Phiên đến khi nào mông nở hoa thì thôi!

Dư Phiên trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Phó Diễm, miệng lẩm bẩm: "Phá án quan trọng chi tiết..."

Phó Diễm lần nữa nổ máy lái xe, sắc mặt không vui: "Tiểu tử cậu lầm bầm cái gì đấy!"

Dư Phiên nhìn xuống máy tính bảng tiếp tục đọc: "Sinh viên năm ba khoa lịch sử của trường đại học Lăng Âm, người hướng dẫn là Chu Chính Đức..."

Dư Phiên đọc xong vừa lúc đến cửa cục cảnh sát, Phó Diễm đậu xe, lấy máy tính bảng lại.

Hắn nhảy xuống xe, đi thẳng đến đội thông tin.

"Xác định thân phận người chết chưa?"

Lâm Linh Linh tra ra thông tin cá nhân của người chết từ hệ thống, nói đơn giản: "Người chết tên là Hà Thanh Miên, cha mẹ khỏe mạnh, có một em trai đang học lớp 12, là sinh viên năm ba khoa lịch sử của trường đại học Lăng Âm, người hướng dẫn là Chu Chính Đức..."

"Đợi một chút" Phó Diễm lấy con chuột, trượt đến câu vừa rồi: "Ha, đây thật sự là trùng hợp! Xem ra tôi phải đi một chuyến đến Lăng đại!"

"Lâm Linh Linh đi cùng tôi, cá phi lê đi thông báo cho người nhà Hà Thanh Miên đến đây."

Tin tức án mạng ở Lăng đại lan nhanh như cháy rừng, nhanh chóng truyền trên weibo, trở thành tin nóng của ngày hôm nay.

Những người trong cuộc bắt đầu tung tin cho nhau, là bạn cùng lớp hay bạn thân của Hà Thanh Miên, nhìn ảnh nói: có người cho rằng là bị cưỡng gian đến chết, có người lại nói bất hòa với bạn cùng phòng nên bị sát hại, cảnh tượng được miêu tả sống động như thể họ đang ở ngay hiện trường Hà Thanh Miên bị giết.

Lâm Linh Linh trên đường nói chuyện với Phó Diễm, Phó Diễm nghe xong chỉ coi như chuyện cười.

Hai người đi thẳng tới phòng hành chính, giáo viên trong phòng hành chính bận rộn đến mức sắp nổ tung.

Ai mà nghĩ tới hôm nay mới mở lớp đã xảy ra sự việc lớn như vậy?

Bây giờ các loại hồ ngôn loạn ngữ bay thấu trời, không thể để bọn họ tùy ý bàn luận bừa bãi như vậy.

Nếu mà không hỏi không quan tâm, vậy tôn nghiêm của trường để đâu?

Phó Diễm gõ cửa, nhưng mà chả có giáo viên nào chú ý tới, hắn dựa vào cửa, khinh bỉ nhìn mấy người lãnh đạo này chỉ vì giữ thể diện mà sứt đầu mẻ trán, nhốn nháo bay loạn như ruồi mất đầu.

Lâm Linh Linh thở dài: "Có thời gian thì tốt hơn hết là đi tìm hiểu ngọn nguồn sự việc."

Phó Diễm không có thời gian mà nhìn mấy vị lãnh đạo này bận tới bận lui, ngữ khí đặc biết không tốt nói: "Cảnh sát phá án, mời các người hợp tác!"

Giọng nói vang vọng có lực như nện vào linh hồn thối nát trên sàn nhà, mọi người đều dừng bước.

Nhà trường nhanh chống sắp xếp phòng bên cạnh để thẩm tra, Tống Thư, Chu Chính Đức cùng với những người có liên quan đến Hà Thanh Miên đều bị gọi đến.

Người đầu tiên đến là Chu Chính Đức, vì tiết sau phải lên lớp giảng, Chu Chính Đức liền chủ động lấy lời khai trước.

Chu Chính Đức đẩy cửa bước vào, tây trang cùng giày da, tuy đã hơn sáu mươi nhưng vẫn rất phong độ.

Ông chỉnh lại cà vạt, hòa ái nói: "Đồng chí cảnh sát muốn hỏi gì?"

Phó Diễm ra hiệu cho ông ta ngồi xuống: "Học sinh của ông Hà Thanh Miên chết bất đắc kì tử..."

Phó Diễm còn chưa nói xong, Chu Chính Đức không tự chủ được mà lau nước mắt.

"Một ngày làm thấy, cả đời làm cha..." Chu Chính Đức thở dài, chốc lại lắc đầu: "Đứa nhỏ này rất ưu tú, ngày thường đối nhân xử thế tự nhiên phóng khoáng. Tôi đã dẫn dắt qua nhiều học sinh, chưa có ai ưu tú như vậy, làm sao em ấy có thể..."

Nói xong khóe mắt Chu Chính Đức lại ướt, Lâm Linh Linh cũng bị cảm động, chủ động đưa khăn giấy.

"Cảm ơn." Chu Chính Đức khách khí lễ độ, không hề giả vờ là một giáo sư, bày tỏ lời xin lỗi: "Tôi thật sự xin lỗi, đồng chí cảnh sát, tôi xúc động quá, làm trì hoãn quá trình điều tra của các cậu."

Phó Diễm bất động thanh sắc: "Mất đi một học sinh xuất sắc như vậy, bất kì ai cũng không tránh khỏi thương tâm khổ sợ, giáo sư Chu không cần quá mức tự trách."

Toàn bộ lời khai được ghi chép lại, Chu Chính Đức không có gì khả nghi, Phó Diễm liền cho ông ta ra ngoài.

Người tiếp theo là Tống Thư, chưa đầy vài giờ, cậu lại lần nữa đi đến trước mặt Phó Diễm.

Phó Diễm bắt chéo chân, móc ra gói thuốc trong túi, không nghĩ tới chỉ còn cái gói không.

Hắn mới nhớ ra chưa kịp mua, điếu cuối cùng đã vào miệng Vạn Vân rồi.

Hắn mặc kệ, Vạn Vân bắt buộc phải mua gói khác cho hắn!

Không có gì để ngậm trong miệng, Phó Diễm có chút bực bội, không tự chủ mà mắng một câu.

Đem Tống Thư chột dạ đến hoảng sợ.

Cậu bật khỏi ghế ngay lập tức, đứng giống như học sinh tiểu học bị giáo viên mắng, mắt dính chặt xuống đất.

Phó Diễm gác chân lên bàn, Lâm Linh Linh tiếp tục ghi âm.

"Nghe cho rõ, ở hiện trường vụ án cậu đã nói dối một lần rồi, đừng để tôi nói với cậu lần thứ ba."

Tống Thư gật đầu lia lịa: "Tôi nói... tôi nói hết..."

Cậu lo lắng nuốt nước miếng, thấy trước mặt Phó Diễm có cốc nước, không biết lấy đâu lá gan dám động vào đồ của "diêm vương", cậu cầm lên uống một hơi, làm giảm bớt đi căng thẳng.

Cậu nắm chặt ly giấy: "Tôi biết người chết, cô ấy tên là Hà Thanh Miên, tôi với cổ là bạn cùng lớp, chúng tôi học đại học dưới sự hướng dẫn của giáo sư Chu Chính Đức. Lúc đó tôi không biết thi thể trong hồ là Thanh Miên, sau khi gọi cảnh sát vớt thi thể lên, tôi mới nhận ra là Thanh Miên."

"Vậy tại sao lúc đó không nói ra quan hệ của cậu với nạn nhân?"

Tống Thư dường như đã hạ quyết tâm, cũng không sợ Phó Diễm nữa, đến gần hắn, thì thầm nói: "Tôi nghi ngờ người hướng dẫn của tôi, Chu Chính Đức là hung thủ."

Lời này vừa nói ra đã khơi dậy lòng hiếu kì của hai người.

Phải biết rằng vừa rồi ở đây giáo sư Chu thương tâm rơi lệ cả ngày, không hề giống một tên sát nhân.

Lâm Linh Linh đang ghi âm, cũng dừng gõ phím ngay khi nghe điều này, mặt đầy nghi ngờ.

Phó Diễm biết đứa trẻ này có quỷ, nhưng hắn không thể kết tội người ta chỉ với một câu. Hắn khoát vai Tống Thư, thản nhiên nói: "Cậu nhóc, cậu có bằng chứng không?"

"Tôi... tôi tận mắt chứng kiến!" Tống Thư đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ bất định.

Ánh mắt như chim ưng của Phó Diễm trực tiếp tới gần Tống Thư, khiến người ta không khỏi rùng mình, khí thế áp bức của hắn làm cả người Tống Thư run rẩy: "Cậu chính mắt nhìn thấy cái gì!"

Tống Thư cảm thấy mình sắp bị bức điên, âm thanh nghẹn ngào nức nở cùng sợ hãi: "Tôi... tôi thấy giáo sư ông... cưỡng... hiếp Thanh Miên..."

Ngay khi những lời này nói ra, Lâm Linh Linh cũng bị sốc đến mức ngừng gõ. Phó Diễm cũng sững sờ, trực tiếp nâng áo Tống Thư lên, như đang gầm lên: "Giáo viên nào!"

"Tôi... tôi..." Đại não của Tống Thư như bị cho vào máy xay sinh tố, muốn nổ tung.

"Nói!" Phó Diễm lần nữa nắm chặt áo phông.

Giọng nói của Tống Thư cùng với áp lực trút xuống: "Là Chu Chính Đức!"

Phó Diễm bất ngờ buông cậu ra, cậu lập tức xụi lơ xuống đất, mồ hôi trên trán đổ như mưa, nhanh chống ướt cả xung quanh.

"Tôi rốt cuộc cũng nói ra... hahaha... tôi rốt cuộc cũng nói ra rồi!" Tống Thư cười thành tiếng rồi đột nhiên chuyển sang bi thương, câu trước câu sau chả liên quan: "Làm ơn tha cho tôi... tha cho tôi..."

Lâm Linh Linh nhìn dáng vẻ của cậu, không nhịn được nói: "Phó đội, dáng vẻ bây giờ của cậu ấy hình như tinh thần không được bình thường."

Phó Diễm sắc mặt u ám, nhìn chằm chằm Tống Thư, một lúc sau mới nói: "Cô tiễn cậu ta ra ngoài đi, mời người tiếp theo vào."

Lâm Linh Linh đem tên mập chết tiệt này từ mặt đất nhấc lên, sắc mặc cậu tái nhợt, làm như mới kiểm tra thể chất.

Bạn gái của Tống Thư đã đứng ở ngoài đợi rất lâu, cẩn thận đỡ cậu từ tay Lâm Linh Linh, trong mắt toàn là sự quan tâm, trước khi rời đi còn không quên cảm ơn Lâm Linh Linh.

Lâm Linh Linh không nhịn được ở trong lòng lẩm bẩm: một kẻ vô dụng như Tống Thư sao có thể kiếm được cô bạn gái tốt như vậy, ông trời thật bất công!

Tiếp theo, câu trả lời của các bạn học và giáo viên có liên quan không khác biệt nhau lắm, đa số đều nói Hà Thanh Miên có nhân cách tốt, rất tốt bụng.

Do lời khai của Tống Thư, Phó Diễm cũng đặc biệt hỏi về Chu Chính Đức. Sau một lúc ngập ngừng, hầu hết mọi người đều nở một nụ cười giả tạo, khen ngợi giáo sư Chu và những bài giảng hài hước, sinh động của ông, là một giáo viên ưu tú hiếm có.

Khi người cuối cùng kết thúc, giờ ăn trưa cũng đã qua.

Lãnh đạo trường khách khí mời họ ăn cơm, Phó Diễm không có tâm trạng cũng không muốn đi ăn cơm với mấy người miệng lưỡi chính trực này.

Cục cảnh sát.

Cha mẹ và em trai của Hà Thanh Miên cuối cùng cũng chạy tới, Dư Phiên và Áp tử thấy họ từ huyện lận cận chạy tới rất vất vả, ngay lập tức đi rót nước cho họ.

Mẹ của cô, Triệu Xuân Hoa, trên mặt không có một chút lo lắng nào, ngược lại, bà còn hỏi Dư Phiên với giọng đầy nghi vấn: "Đồng chí cảnh sát, con gái tôi thực sự đã chết?"

Hà Hạo, em trai của Hà Thanh Miên, như tên du thủ du thực ngồi trên băng ghế thứ hai chơi game, cậu ta thản nhiên nói: "Đúng đó anh cảnh sát, anh phải nói rõ ràng chị tôi đã chết chưa, chỉ đã đòi sống đòi chết bao nhiều lần rồi, có khi chỉ còn đang nói dối anh đó."

*du thủ du thực: ở không ăn rồi chơi, không nghề nghiệp.

Hà Cát, cha của Hà Hạo nghe con nói như vậy liền nháy mắt với con, ý bảo không cần nói nhiều.

Hà Hạo cắm đầu vào chơi game, như thể cả thế giới không liên quan gì tới cậu ta.

Dư Phiên chưa từng thấy người nhà nào không để tính mạng con người vào mắt như vậy. Cậu tức giận đập mạnh cốc nước xuống bàn, nước trong cốc bắn thẳng lên màn hình điện thoại của Hà Hạo.

Hà Hạo nóng giận đứng lên: "Anh có bệnh hả? Không để ly đàng hoàng được hả?"