Dục Vọng Vô Miên (Dục Vọng Không Ngủ)

Chương 5



Phó Diễm đứng dậy đặt bàn tay thô ráp của mình lên vai Vạn Vân, giọng nói trầm ấm vang vọng bên tai.

"Báo cáo chậm một chút, trì hoãn được bao lâu thì hay bấy lâu."

Vạn Vân biết hắn không cam lòng, một cô gái trẻ tự tử, ai mà không muốn bắt hung thủ chứ.

"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa ở văn phòng pháp y.

Lâm Linh Linh tiến vào sốt ruột nói: "Phó đội, cục trưởng gọi."

Trong lúc vụ án đang căn thẳng mà lão Trương này còn gọi tới chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho, xác định không thoát khỏi quan hệ với vụ án đang nổi ở Lăng đại.

Phó Diễm căng da đầu, ngồi lên bàn làm việc, tiếp máy.

"Trương cục, đêm hôm khuya khoắt, lão nhân ngài có gì chỉ thị?"

Trương cục không có thời gian để cười đùa cợt nhả với Phó Diễm, đi thẳng vào vấn đề.

"Đội cảnh sát hình sự của cậu có phụ trách vụ án xác chết nữ ở Lăng đại không?"

"Có."

"Các ngươi không phải có Lâm Linh Linh ở tổ tin tức rất lợi hại sao! Sao không nhìn xem trên mạng dư luận xôn xao thành cái dạng gì! Cho dù tối hôm nay, đội các cậu có thức sáng đêm tới đột tử, sáng ngày mai bắt buộc phải cho tôi câu trả lời!"

Trong điện thoại, Phó Diễm còn có thể nghe thấy âm thanh cúp máy của Trương cục, đủ thấy ông ấy tức giận đến cỡ nào.

Lão già này chỉ biết tức giận rồi kiếm chuyện! Còn phải trả lời vào ngày mai! Hắn là thám tử Sherlock chắc, phá án trong một đêm?

Phó Diễm trong lòng mắng Trương cục, nhưng không thể không tăng nhanh tiến độ phá án.

Hắn nhảy từ trên bàn xuống, nghiêm khắc nhìn về phía Lâm Linh Linh: "Chuyện trên mạng mà Trương cục nói là như thế nào?"

Vừa rồi Trương cục lớn tiếng khiển trách trong điện thoại, tuy rằng Phó Diễm không bật loa ngoài, nhưng hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy, nhất là khi nhắc tới Lâm Linh Linh. Là thành viên chủ chốt của đội thông tin, bây giờ cô buồn đến nỗi muốn kiếm chỗ vùi đầu khóc một trận.

"Thực xin lỗi... Phó đội..." Lâm Linh Linh cực lực che giấu tiếng khóc của mình, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm mấy vết nứt trên mặt đất trả lời, "Tôi sẽ xem ngay bây giờ..."

Phó Diễm là một người đàn ông thô bạo, hắn không thể nhìn nỗi dáng vẻ nữ nhân muốn khóc mà phải nhịn xuống ủy khuất. Hắn gãi gãi cái đầu như ổ gà, nửa ngày mới nói ra được một câu: "Cái đó... mấy lời nói của lão Trương cô không cần phải để trong lòng... hôm nay mọi người đều bận rộn như vậy, thời gian đâu mà kiểm tra điện thoại."

Lâm Linh Linh gật gật đầu, khịt mũi, nhanh chóng quay trở lại làm việc giúp Phó đội.

"Phó đội!" Dư Phiên thanh niên tràn đầy hỏa lực, vẫn tràn đầy năng lượng vào ban đêm, tiếng kêu Phó đội bất thình lình làm linh hồn nhỏ bé của Phó Diễm suýt bay mất!

"Trong cổ họng tiểu tử ngươi có cái loa hả! Có thể nhỏ tiếng chút không!" Phó Diễm thật sự muốn một chân đem cậu đá xuống đất.

Dư Phiên ngượng ngùng cười cười: "Này không phải là bên đội tang vật đưa ra kết quả giám định sao, cao hứng đó!"

Đồng nghiệp ở lại hiện trường điều tra dấu vết trở về làm giám định, không ngờ nhanh như vậy đã có kết quả.

"Kết quả thế náo?" Phó Diễm vươn tay, Dư Phiên liền đặt túi hồ sơ nóng hổi vừa ra lò vào tay hắn.

Phó Diễm mở ra xem, sau đó nhắm mắt lại, thở dài một hơi, lấy hết sức vỗ một chưởng lên đỉnh đầu của Dư Phiên.

"Cao hứng ông nội ngươi!"

Trong lúc bị đánh Dư Phiên dùng dư quang thoáng liếc qua, hóa ra là tất cả các dầu vết thu thập tại hiện trường, tương đối lộn xộn, không có giá trị sàng lọc, dấu chân quá nhiều, không thể phân biệt.

Dư Phiên khóc không ra nước mắt!

Lúc này, Lâm Linh Linh đem các tin tức mà Trương cục nói đưa cho Phó Diễm xem.

Sau một ngày khiến dư luận dậy sóng, vụ án xác chết ở Lăng đại hiển nhiên đã trở thành đề tài nóng hổi của ngày hôm nay, thậm chí có người còn khoe khoang về tâm lý học tội phạm, trong tình huống cái gì cũng chưa thấy đã bắt đầu miêu tả chân dung nghi phạm, cái miệng nhỏ đó cứ lảm nhảm, dụ dỗ đám quần chúng ăn dưa không biết chân tướng một trận cao trào, như thể tận mắt nhìn thấy xác chết tại hiện trường!

Tuy nhiên, bài đăng hàng đầu trong hai giờ qua là một bài viết về hành vi sai trái của Chu Chính Đức, quấy rối tình dục các nữ sinh, thậm chí bài viết còn công khai chỉ ra rằng Chu Chính Đức đã giết Hà Thanh Miên! Phó Diễm nhấn vào xem kỹ, nó giống hệt như lời miêu tả của Tống Thư lúc sáng, thậm chí còn chi tiết hơn!

Cùng lúc đó, Chu Chính Đức, Lăng đại, cảnh sát hình sự Lăng Âm đều nằm trên hot search.

Thảo nào Trương cục tức giận đến vậy!

Vụ án này được phơi bày trần trụi trước mắt mọi người, mọi động thái đều có thể gây ra một làn sóng dư luận rất lớn, bất cẩn một chút là ra đi với cái mũ không uy tính trên đầu!

Phó Diễm cả ngày hôm nay chạy tới hiện trường, không ngừng đặt câu hỏi, kết quả khám nghiệm tử thi lại là một vụ tự sát. Bây giờ tất cả các bên đều đang gây áp lực lên hắn, não Phó Diễm sắp bị nổ tung vì mấy tên cặn bã này!

Dư Phiên thấy biểu tình muốn chửi rủa của đội trưởng, thận trọng hỏi: "Phó đội... chúng ta làm gì tiếp theo..."

Phó Diễm hận không thể có một bao cát trước mặt, loảng xoảng loảng xoảng thô bạo đánh cho một trận.

"Lâm Linh Linh!"

"Có!"

"Cô ở lại đội, quan trọng nhất là phải tra ra địa chỉ IP của bài viết về Chu Chính Đức. Cá phi lê theo tôi đến căn nhà thuê mà Hà Thanh Miên sống!"

Phó Diễm ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, Vạn Vân bất ngờ mở cửa xe ghế phụ, cũng lên xe.

Phó Diễm bất ngờ nhìn anh, tùy ý nói đùa: "Không tan làm mà muốn cùng tôi xông vào nhà nhân hả?"

Vạn Vân bình tĩnh nói: "Vụ án của Trương cục cần nhanh chóng xử lý, tôi sợ cậu không đủ nhân lực, tới giúp đỡ."

Dư Phiên ngồi ở ghế sau, đôi mắt nhỏ đầy vẻ kinh ngạc!

Cậu không biết nhiều về pháp y Vạn, có vẻ như nghe mọi người đồn về cô vợ cũ của anh, bởi vì tính cách không hợp mà chưa đến một năm đã ly hôn, độc thân cho đến nay.

Tính cách của vị pháp y Vạn này suốt ngày như tảng băng, rất hiếm khi giao tiếp với đồng nghiệp. Người duy nhất có thể nói chuyện với anh cũng chỉ có Phó đội. Trong tình huống bình thường, Dư Phiên không muốn tiếp xúc với anh ta cho lắm, vừa bước vào văn phòng pháp y, sau lưng cậu đã cảm thấy lạnh lẽo. Nói chuyện với cột băng hai câu, buổi tối Dư Phiên không cần phải ngủ nữa!

Cậu vào đội được một năm, đây là lần đầu tiên cậu thấy "núi lửa" và "tảng băng" trong cùng một khung hình! Tưởng chừng sẽ rất xấu hổ nhưng ngược lại trông hài hòa đến đáng kinh ngạc nhờ!

Đây là lần đầu tiên cậu nghe pháp y Vạn trong một hơi nói tận hai mươi từ!

Trời đất ơi!

Đêm nay có nguyệt thực hả?

Dư Phiên đang ngồi ở hàng ghế sau chợt nhớ ra gì đó, thái độ chăm học, cậu hỏi Phó đội: "Phó đội, sao anh lại kêu chị Linh Linh tra địa chỉ IP của bài viết đó vậy?"

"Não của cậu chứa toàn là hồ dán hả?" Phó Diễm như thường lệ mắng trước trả lời sau: "Buổi sáng vừa thẩm tra Tống Thư xong buổi chiều liền có bài đăng, cậu viết báo cáo cũng không nhanh bằng hắn!"

Dư Phiên chợt nhận ra, tiếp tục nói: "Anh nghi ngờ bài đăng đó là do Tống Thư viết?"

"Vẫn ổn, ít ra trong não cậu còn có chút protein."

Dư Phiên được khen ngợi nhịn không được cười trộm một chút, mặc dù lời khen này không dễ nghe cho lắm.

Xe jeep một đường bay nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài căn nhà thuê.

Chủ nhà là một phụ nữ trung niên người địa phương, mặc áo ngủ đang ngáp ở trước cửa.

Căn phòng không lớn lắm, hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích chỉ 60 mét vuông, nhưng nơi ở rất gọn gàng và ngăn nắp, gian giữa phòng khách còn được trang trí bằng ngàn con hạc giấy gấp bằng tay, treo trên đèn chùm, trông rất ấm áp, không giống như hành động của một người muốn tự sát.

"Hà Thanh Miên sống ở đây một mình à?"

Nghe câu hỏi của Phó Diễm, chủ nhà thành thật trả lời: "Cô ấy sống với một cậu trai khá gầy gò khoảng tầm 3 4 năm."

Con trai?

Ba người đang truy tìm bằng chứng không thể không dừng lại khi nghe được điều này. Trong thông tin được biết, không có một cậu bé gầy ốm nào.

Dư Phiên nhanh chóng tìm túi tư liệu lấy hình ảnh của Tống Thư, hỏi chủ nhà: "Có phải cậu ấy không?"

Chủ nhà xem xong hình, cười lắc đầu nói: "Đồng chí cảnh sát, nhìn tên này vừa béo vừa xấu, sao có thể là cậu ấy! Tôi đã thấy cậu ta vài lần, trông rất thanh tú. Nếu trang điểm ăn diện lên, nói cậu ấy là một cô gái xinh đẹp cũng không quá đâu!"

"Nhưng cậu ta rất khỏe! Nghe nói đang làm một số công việc chân tay để kiếm sống." Chủ nhà nói với giọng nói có phần tiếc nuối: "Tuổi còn trẻ như vậy lúc ấy sao không đi học tử tế chứ! Haizz..."

"Vậy mối quan hệ giữa cậu ấy và Hà Thanh Miên là gì? Cô có biết không?" Dư Phiên cầm lấy cuốn sổ, nghiêm túc nhớ kỹ.

Chủ nhà trầm tư một hồi, "Quan hệ của bọn họ chưa bao giờ nói cho tôi biết, trước mặt các đồng chí cảnh sát tôi cũng không dám suy đoán, nhưng tôi luôn cảm thấy hai người họ rất thân mật..."

Quả thật rất thân mật, Phó Diễm thấy trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh cá nhân của hai người được đặt ngay ngắn với nhau.

Sau khi Phó Diễm kiểm tra phòng khách, không có gì đáng ngờ. Hắn quay đầu lại và hỏi chủ nhà, "Phòng nào trong hai phòng này là của Hà Thanh Miên?"

Chủ nhà chỉ vào căn phòng bên trái: "Chính là phòng này."

Phó Diễm và Vạn Vân bước vào cùng nhau, Dư Phiên tiếp tục hỏi thăm chủ nhà.

Căn phòng của Hà Thanh Miên đơn giản và trang nhã, màu chủ đạo là màu trắng. Tấm trải tường màu nhạt có in hình cây sơn chi, rèm giường màu trắng sữa, sàn nhà trắng xóa không tì vết, hầu như tất cả đồ trang trí đều là một màu trắng, ngay cả trang phục trong tủ quần áo cũng là màu trắng tinh khiết.

Cạnh giường có một bức tường ảnh, ảnh tập trung ở một chỗ, tất cả đều là ảnh Hà Thanh Miên cười tươi.

Phó Diễm liếc nhìn xung quanh, không tìm thấy manh mối đáng giá nào.

Hắn nằm sấp xuống, nhìn xuống gầm giường, phát hiện một cái chai.

Phó Diễm đưa tay lấy nó ra, hóa ra là một lọ thuốc. Lắc lắc, vẫn còn sót lại mấy viên thuốc trong đó. Hắn đưa nó cho Vạn Vân, Vạn Vân cẩn thận kiểm tra rồi nói: "Là thuốc ngủ, thành phần cụ thể có giống với trong dạ dày của Hà Thanh Miên hay không thì phải đợi tôi về kiểm tra."

Tâm tình Phó Diễm có chút trầm trọng, một cô gái có nụ cười trong sáng, mang theo nỗi tuyệt vọng với thế gian, uống thuốc ngủ tự tử.

Vạn Vân hiểu được suy nghĩ của hắn, dù có bắt được bọn côn đồ hung ác đến đâu thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm lý của hắn như trường hợp này.

Ngoài lọ thuốc, trong phòng của Hà Thanh Miên không có thứ gì có giá trị.

Phó Diễm và Vạn Vân đi đến phòng của cậu trai gầy bên cạnh mà chủ nhà đã nói.

Nếu nói phòng của Hà Thanh Miên ít ra có cái để tìm, thì căn phòng của nam sinh sạch sẽ, không có gì ngoài chiếc giường và những thứ cần thiết.

Vì đã quá muộn nên Dư Phiên yêu cầu chủ nhà về trước.

Đứng trong phòng Phó Diễm cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Dư Phiên báo cáo công việc của mình với đội trưởng: "Phó đội, chủ nhà nói rẳng cổ nghe Hà Thanh Miên gọi nam sinh đó là a Nam, ngoại trừ cái tên mơ hồ ra thì cổ cũng không biết gì hết."

Vạn Vân sau khi nghe xong thì nhíu mày, Dư Phiên sửng sốt trước câu nói đột ngột của cột băng: "Không phải chủ nhà nói hai người họ cùng thuê nhà sao? Trên hợp đồng thuê nhà không có viết tên hả?"