Đừng Bỏ Anh

Chương 36



#36

Ra đến cổng bệnh viện, chào tạm biệt mấy bạn đi cùng xong thì bụng Linh Đan bắt đầu kêu. Đói thật! Nó xoa bụng, quay sang nhìn Chấn Phong. Thực ra bụng dưới của nó vẫn đau âm ỉ theo từng cơn, nhưng mà thế thì có liên quan gì chứ, đói quá, con bé muốn ăn. Nhìn cặp mắt long lanh đầy tội nghiệp, anh mỉm cười:

- Đói hả?

Linh Đan gật đầu. Anh đưa một tay xoa xoa mái tóc ngắn của con bé làm nó rối lên, con bé hơi giận dỗi, lại phải đưa tay lên vuốt lại.

Anh chìa tay nắm lấy tay nó, đan ngón tay vào nhau. Chấn Phong nhìn Linh Đan, mang bàn tay bụ bẫm của nó lên trên môi hôn nhẹ, cười cười:

- Nhớ nắm chặt, kẻo lạc.

Linh Đan cười tít mắt, biết là sẽ được Chấn Phong dẫn đi ăn nên rất vui, lần này con bé phải ăn cho bể bụng mới được.

- Nếu tớ lạc thì cậu không tìm được tớ hả?

- Ừm, cậu lùn thế này giữa đám đông sẽ bị người ta ép bẹp mất. Rất khó tìm.

Linh Đan nghe anh nói thế, phụng phịu tủi thân. Đâu phải con bé muốn lùn đâu, mà anh nói đúng, cái phận không nổi một mét rưỡi như nó đứng giữa đám đông chắc sẽ bị ép bẹp mất.

Thấy bộ dạng tủi thân của bạn gái, anh cười ra tiếng, Phong khi ở bên Linh Đan thường cười rất nhiều vì độ ngốc, đáng yêu của con bé, anh không còn trầm, lạnh, suốt ngày chỉ biết một mình không cần ai như trước nữa.

- Ngốc! Nếu cậu lạc tôi chắc chắn sẽ tìm ra. Dù ở giữa đám đông, cậu nhỏ như đứa trẻ cấp hai thế này tôi cũng sẽ thấy cậu. Biết vì sao không?

Linh Đan tròn mắt ngạc nhiên, lắc đầu chưa hiểu.

- Bởi vì tôi cao, sẽ nhìn thấy cậu đứng giữa bọn họ. Với lại cậu đã in sâu vào trí nhớ tôi rồi, tuyệt đối sẽ nhận ra cậu ngay. Cậu rất đặc biệt.

- Thật không?

- Cậu không tin?

Linh Đan cười tươi, vui thật, nó nhón chân lên, định thưởng cho Chấn Phong một cái kiss nhưng mà cố gắng lắm môi nó cũng chỉ chạm đến cổ anh. Thấy con bé tủi thân buồn bã, anh bật cười, đành phải ra tay giúp đỡ. Anh vòng tay xuống dưới hai cánh tay nó, nhẹ nhàng nhấc nó lên. Tuy nó đã lên cân, nhìn bụ bẫm cực cute nhưng mà anh thấy nó vẫn nhẹ quá.

Được anh nhấc lên. Linh Đan vui sướng đặt đôi môi nhỏ nhắn hồng hào lên môi anh, nó hôn cái "chụt" sau đó còn cắn nhẹ vào cánh môi dưới của anh.

Thả Linh Đan xuống đất, hai má anh phiếm hồng. Anh nói:

- Đi ăn nào. Có đi được không, tôi cõng cậu.

- Cõng thì cũng được, nhưng mà....

Linh Đan do dự nhìn xuống chân mình, nó đang mặc váy, cõng thì bất tiện lắm.

Tuy Linh Đan chưa nói lí do, nhưng Chấn Phong đã nhanh chóng hiểu ra. Anh cởi áo ngoài của mình, buộc vào eo của con bé. Linh Đan hốt hoảng, đưa tay tháo ra.

- Không được! Nếu nhỡ nó rây ra áo cậu thì rất ghê, khỏi đi, tớ đi bộ cũng được mà.

Anh lập tức ngăn hành động của con bé lại. Quay người, cúi xuống, vòng tay qua đùi Linh Đan rồi xốc lên lưng. Do bất ngờ nên nó lập tức dùng tay bám lấy vai của anh. Nó tức giận, đánh nhẹ một cái lên vai Chấn Phong.

- Hâm!

Được người khác cõng thật là sướng, lại còn là anh nữa chứ! Linh Đan thích thú hưởng thụ cảm giác được ngắm nhìn mọi thứ. Quả nhiên tầm nhìn của nó được nâng lên một tầm cao mới >< Người anh rất thơm, cơ thịt rắn chắc, thật muốn cắn quá đi. Nó ôm lấy cổ anh, áp vào người anh, đặt má xuống vai, mặt chúi vào cổ anh. Tư thế này chỉ cần anh quay đầu, môi anh sẽ chạm vào mũi, trán hoặc môi nó rồi.

Sau lưng anh cảm nhận rõ hai thứ nhỏ nhắn, mềm mại đang cọ sát vào mình. Vì ngực của Linh Đan nhỏ nên con bé vẫn chỉ mặc áo hai dây, một lớp độn cũng không có. Chết tiệt! Sao anh lại để ý đến mấy thứ nhảm nhí thế này cơ chứ.

Sau khi để Linh Đan ăn no, anh ép con bé đi bộ để thức ăn tiêu bớt đi rồi bớt bắt xe đưa nó về nhà mình.

Vào nhà anh cẩn thận lau mặt cho con bé. Vuốt vuốt mái tóc:

- Cậu đi tắm đi, rồi ra tôi kèm học.

Linh Đan gật đầu, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nó giật mình:

- Chết rồi. Quần áo.... Đam Mỹ H Văn

- Không mang?

Anh hỏi thật thừa. Nó có biết là sẽ về nhà anh đâu. Thôi xong rồi. Giờ đã muộn, phóng xe về nhà nó lấy rồi về đây cũng mất tầm 30 phút. Để Linh Đan ở đây một mình anh cũng không yên tâm, con bé sợ ma nữa chứ.

Cuối cùng, anh lấy đồ của mình cho nó mặc. Khỏi phải nói là bộ dạng khi mặc đồ của anh sẽ thế nào rồi. Trời về đêm khá lạnh nên anh lấy một cái áo dài tay đưa cho con bé, vì nó lùn nên áo đã chùm đến quá nửa đùi rồi. Về phần áo ngực thì đành không mặc, quần lót thì phải tiếp tục mặc cái quần hôm nay, anh không thể nào lấy quần của mình cho Linh Đan mặc được. Dù gì hôm nay cũng đến ngày, chỉ toàn đóng băng nên quần cũng không bị bẩn, mặc lại cũng không sao. Băng vệ sinh tất nhiên là còn của lúc sáng rồi.

Khi Linh Đan mở cửa từ phòng tắm bước ra, anh không thể rời mắt khỏi con bé. Trời, cái áo rộng quá, lệch cả một bên vai trần, kéo thêm tẹo nữa có thể lộ hết vòng một. Hình như Linh Đan lau người chưa kĩ nên áo dính sát vào cơ thể, hai núm nhỏ hiện ra trước mắt khiến anh giật mình quay người đi. Chết tiệt! Anh vừa có suy nghĩ đê tiện. Không được nghĩ linh tinh.

Tuy Linh Đan nhỏ nhắn, mặt dễ thương nhìn chẳng khác gì trẻ con nhưng mà sao nhìn con bé "hấp dẫn" quá. Gương mặt hồng hào mơ màng, áo xộc xệch, lệch vai, chân trần. Ví dụ đây là Thiên Nhi, còn đối diện là Thiên Vương, chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng lột sạch đồ trên người cô trong chưa đến 5 giây.

___còn___