Đừng Bỏ Anh

Chương 64



#64

Mặt hắn rạng rỡ trái ngược hoàn toàn với lúc nãy. Thiên Nhi cau mày khó chịu, từ khi nào tên này lại có cái kiểu được đằng chân lên đằng đầu vậy? Nhưng không sao, vậy càng tốt, sẽ càng thuận lợi cho cô hơn.

Đưa tay gạt tay hắn ra, cô không nói gì mà đứng dậy bước ra ngoài. Trực giác nhận ra có cái gì đó không ổn, Thiên Vương liền kéo tay cô lại:

- Vợ đi đâu?

Cô thầm khinh bỉ hắn trong lòng, cái tên có thể gọi cô là "vợ" mà không hề ngượng miệng, một câu vợ, hai câu vợ. Lần nữa tự an ủi bản thân rằng không sao, Thiên Nhi cô sẽ nhịn.

Cố gắng hít một hơi thật sâu, cả người Thiên Nhi gồng lên, biểu cảm lạnh băng trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất, trên môi xuất hiện một nụ cười tươi, cố gắng để cho mình ngọt ngào nhất, cô trả lời:

- Thì chồng kêu đói còn gì, vợ đi ăn... à vợ đi mua đồ ăn cho chồng!

Do buổi tối trời trở lạnh hay là mắc bệnh mà tự nhiên hắn cảm thấy cả người vừa bị một cơn gió lạnh thổi qua làm hắn rùng mình.

Nghe được những lời đó phát ra từ miệng Thiên Nhi, trái tim của hắn liền bị mềm nhũn, bộ dáng này thật đáng yêu, hắn thật muốn phạm tội!

Chưa thấy hắn có phản ứng, cô bồi thêm một câu:

- Chồng đang không thể đi, vợ giúp chồng mua đồ ăn.

Thiên Nhi tỏ ra rất có thành ý.

- Em mau nhìn lại mình đi, nội y không thèm mặc, em tính mặc mỗi 'tấm vải' này đi ra ngoài để tụi đàn ông kia bỏng mắt à?

Hắn trách móc, đã phát hiện ra sự sai sót đó. Thiên Nhi bây giờ chỉ mặc chiếc váy ngủ ren đen, nếu đi ra ngoài thì xác định không thể về được, quá quyến rũ rồi. Hắn không nhịn nổi mà tiếp tục mắng:

- Rồi ra ngoài trúng gió, cảm rồi chết thì sao? Để anh cho ai nuôi? Để anh làm người đàn ông góa vợ à?

Hắn dùng sức, kéo mạnh Thiên Nhi ngã vào lòng mình, thì thầm bên tai cô:

- Hơn nữa, bộ dạng này của em, chỉ có thể để mình anh thấy, nhé vợ yêu!

- .....

- Mau đi thay đồ đi, mặc đồ gì kín đáo một chút, mặc cả áo ngực vào, em cứ để vậy bị xệ sớm đấy. Nay chúng ta đi hẹn hò luôn.

Hắn nhắc nhở cô. Thiên Nhi không nói lại, nghe lời hắn đi thay đồ. Trong lúc đó hắn liền sắp xếp người bí mật đi theo bảo vệ.

Cả người đau nhức vì lúc nãy cử động mạnh, hắn nghiến răng mặc kệ cơn đau, vì tình yêu hắn bất chấp tất cả.

Thiên Nhi đã thay đồ xong, cô mặc một chiếc quần đùi ngắn với áo ba lỗ ngắn quá eo, tóc búi cao, không trang điểm mà chỉ thoa một chút son, bộ dáng này đã đủ gây kinh diễm rồi.

Vừa bước ra ngoài, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng hắn làu bàu:

- Sao không nude mà đi ra ngoài luôn đi, em ăn mặc kiểu gì vậy?

Cô cau mày, rất khó chịu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn:

- Không phải rất xinh sao? Chỗ nào cần che đã che rồi.

Hắn tức giận, hai tai đỏ lên, gọi người mang đến một cái áo khoác để Thiên Nhi khoác vào.

Buổi "hẹn hò" diễn ra suôn sẻ, không có gì xen vào phá hoại. Thiên Nhi đòi về sớm vì cô còn phải học, mặc kệ hắn nỉ non, cầu xin, năn nỉ cỡ nào cũng không thay đổi quyết định. Ngoài trả thù hắn ra, mục tiêu từ đầu của Thiên Nhi chính là học bổng của Harvard, mục tiêu này khá khó để một cô gái như Thiên Nhi có thể đạt được.

Thiên Vương đã chuyển nơi "cư trú" sang phòng của cô vì hai người đã làm lành. Nằm trên giường bệnh bất lực nhìn con mọt sách tương lai sẽ là vợ mình kia, suốt ngày chỉ học, học, học!!!

Hắn chán nản mở miệng:

- Vợ, đừng học nữa, ở nhà anh nuôi em!

Muốn chú tâm đọc tài liệu mà cứ bị hắn làm phiền, Thiên Nhi cau mày:

- Tiền ăn sáng 30000/bữa, tiền ăn trưa 50000/bữa, tiền ăn tối trung bình 60000/bữa chưa kể những ngày muốn ăn đồ nhà hàng 5, 6 sao. Tiền nhà 5 triệu/tháng, tiền mĩ phẩm ít nhất 5 triệu/tháng, tiền quần áo, giày dép 2 triệu một tháng đấy là chưa tính đồ hàng hiệu, chỉ mua đồ chợ, còn tiền ăn vặt, chi phí phát sinh... Bình quân mỗi tháng 20 triệu, anh nuôi nổi? Với cái thân xác này của anh bản thân anh còn chưa chắc tự mình sống nổi còn đòi nuôi vợ anh.

Hắn câm nín, lập luận có cần kĩ càng đến vậy không? Hắn thừa nhận, hắn chưa nghĩ đến chuyện này!

Dù vậy nhưng Thiên Vương vẫn cố mở miệng cãi:

- Nhưng.....

Lời nói của hắn liền bị cô chặn lại:

- Hãy im lặng trước khi những phát ngôn của anh trở nên thật ngu ngốc đối với em, làm gì thì làm chứ im lặng để em còn học.

Ừ thì im lặng, lời vợ là chân lí. Hắn lôi điện thoại ra nghịch một hồi thì chán, quăng luôn nó ra một góc, lẩm bẩm:

- Đúng là ngắm vợ mới không thấy chán!

Ngước mắt nhìn phản ứng của cô, thật đáng thương cho Thiên Vương, hắn cứ tưởng nghe được câu nói đó Nhi sẽ vui lắm nhưng cô lại không hề phát giác ra, chăm chú bấm lia lịa lên bàn phím máy tính.

Vị trí hắn nằm nhìn đến chỗ cô đang ngồi học cạnh giường là góc nghiêng, bao nhiêu sắc xuân thu hết vào mắt hắn. Cô đã mặc lại chiếc váy ngủ đó, áo ngực không mặc, thứ mềm mại kia cứ đập vào mắt hắn, lôi kéo hắn. Eo thon, chân thon, vợ hắn đang dần giết hắn vì cơ thể này!

Hắn không kiềm chế được, đưa tay chạm nhẹ vào một bên ngực của Thiên Nhi, vô sỉ hỏi:

- Vợ, em cứ để thế này không sợ nó sẽ bị xệ sao?

Bánh bao cảm nhận được rõ đang bị bàn tay xấu xa của hắn làm phiền, cô liền đáp lại:

- Nó sẽ không xệ nếu anh đừng sờ nó.

____còn___