Đừng Buông Tay Anh - Hoa Nguyệt Cầm

Chương 2: Bác Sĩ Sản Khoa



Khi tôi đến bệnh viện phá thai, tôi nhìn thấy chồng tôi đang xoa cái bụng bầu của người phụ nữ khác.

Vừa lúc, cuộc trò truyện của họ truyền vào tai tôi:

“Cảm ơn anh, lần sau em đến, em lại gọi anh.”

“Được.”

Giây phút đó, bức tường thành trong tôi dường như sụp đổ hoàn toàn, sự mạnh mẽ tôi xây dựng trước giờ tan vỡ.

Tôi khổ sở ôm ngực, chạy vội vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu, nôn khan đến mức nước mắt cứ chảy ra.

Tôi buồn nôn khủng khiếp, dù chẳng thể nôn được chút nào, nhưng cổ họng cứ xộc lên mùi tanh tưởi, cứ mỗi lần “oẹ” là nước mắt tôi lại rơi.

Hoá ra, toàn bộ sự kiêu ngạo và mạnh mẽ trước giờ của tôi đều là do có tình yêu của anh. Nhưng đến khi anh vạch trần sự giả dối ấy, tôi tựa như quả cảm bị bóc hết vỏ, trần trụi đau đớn, trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết.

Tôi đã từng kiêu hãnh, cho rằng tôi mãi mãi sẽ độc chiếm được tình yêu ấy của anh.

Tôi từng cho rằng, anh đã yêu tôi như vậy, kể cả khi biết sự thật rằng tôi chỉ giả làm chị tôi yêu đương với anh, anh vẫn chấp nhận, vẫn sẽ bỏ qua cho tôi.

Nhưng tôi nhầm hoàn toàn.

"Sau này... nếu anh phát hiện rằng... em không thành thật với anh, anh có ghét bỏ em không?"

"Phải xem đó là chuyện gì. Anh yêu em, nhưng anh sẽ không dung túng cho sự dối trá của em. Em giấu anh chuyện gì sao?"

"Không có, em hỏi vậy thôi. Yêu đương mà, cũng lo xa chút thôi."

"Ừ, nhưng đừng lo, anh sẽ không phạt em, cũng không ghét bỏ em đâu."

"Thật hả?"

"Ừm, vì anh yêu em, cho nên anh sẽ không nỡ."

"Anh nhớ câu này nha, không được ghét bỏ em."

Tôi ở trong nhà vệ sinh rất lâu, vừa nhớ lại từng câu từng chữ ngày đó, vừa khóc lớn. Tôi chỉ mong bây giờ không ai vào, để không ai nghe thấy tiếng khóc của tôi.

Anh nói anh sẽ không ghét bỏ tôi, không phạt tôi, nhưng anh lại bỏ tôi một mình trong đêm tân hôn, anh lại nói ra những câu nói tổn thương tôi. Đúng vậy, không ghét bỏ, mà là ruồng bỏ rồi.

Cho đến khi tâm trạng kích động bình tĩnh lại, cho đến khi tôi không còn buồn nôn nữa.

Tôi chỉnh trang lại bản thân, nhìn thấy đôi mắt không còn đỏ oạch tơ máu nữa mới bước ra ngoài.

“Mời vào. Cô là?”

“Tôi là Hạ Tiểu Du, chào bác sĩ.”

Bác sĩ phụ sản tên là Mai Tiến Tùng.

Vừa bước vào căn phòng ấy, tôi bỗng nhiên thấy tâm trạng lắng lại nhiều.

Bác sĩ đeo khẩu trang y tế màu trắng, mặc áo blouse ngồi sau bàn gỗ, trên mặt bàn đầy hồ sơ bệnh án, những ngón tay thon dài của anh đang cầm bút ghi chép gì đó trên một tập hồ sơ.

Anh đeo một cặp kính gọng đen, tóc không vuốt lên mà lại để loà xoà xuống trán. Bộ dạng đó có chút lười biếng, nhưng cũng rất tuỳ ý thoải mái, khiến cho một bệnh nhân như tôi nhìn thấy cũng thoáng cảm thấy thật thân thiết gần gũi.

Tôi đột nhiên cảm thấy, anh rất sạch sẽ và tươi sáng, y như tiên nhân không nhiễm bụi bẩn vậy.

Chỉ có điều, giọng anh khàn khàn, có lẽ mắc cảm cho nên anh phải đeo khẩu trang.

Trên người anh có mùi thuốc sát trùng, ngẩng đầu nói chuyện với tôi:

“Chào cô Hạ Tiểu Du, ngồi đi. Trước đây có từng dùng thuốc tránh thai không?”

Vốn là anh đang ghi chép hồ sơ bệnh án, nhưng khi tôi vừa ngồi xuống ghế, anh dừng bút, gập hồ sơ lại, bỏ sang một bên. Anh ngẩng đầu nghiêm túc trò truyện với tôi, không để tôi phải chờ, gác mọi việc riêng sang một bên.

“Thưa bác sĩ, tôi chưa từng sử dụng thuốc tránh thai.”

Anh nhìn thẳng vào tôi thông qua cặp kính gọng đen, tôi có hơi hồi hộp, vô thức cúi đầu không dám nhìn anh.

Mai Tiến Tùng rất kiên nhẫn, anh kiên nhẫn hỏi tôi từng câu hỏi về tình hình sức khoẻ, huyết áp, tiền sử bệnh án

Tôi cũng phối hợp đáp lại anh từng câu một, về cơ bản tôi chưa từng gặp bệnh tật gì nghiêm trọng.

Sau mỗi câu trả lời của tôi, anh đều gật đầu hoặc “ừ” một tiếng, tựa như sợ tôi cảm thấy căng thẳng, đôi lúc anh còn chêm thêm một vài câu vui đùa, như “cô không sợ phá thai sẽ bị em bé hiện hồn về ám à”, hay là “sức khoẻ của cô ngàn năm có một”.

Đúng vậy, tôi vốn khoẻ mạnh, thậm chí cảm vặt cũng hầu như không có, trước giờ số lần đến bệnh viện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Anh nói: “Tôi nói thẳng, việc phá thai của cô, tôi không muốn nhận.”