Dùng Cái Chết Để Rời Đi

Chương 2



Quỷ sai đứng lên thổi tan bàn cờ.

“Anh phải đi rồi?”

“Ừm, cũng sắp đến giờ rồi, tôi còn phải giám sát hai con quỷ nữa.”

Tôi vừa nghe nói còn có hai người anh em cùng tình cảnh như tôi liền không khỏi nhíu mày: “Xảy ra gần đây?”

“Ừ, sao gần đây ngày càng nhiều kẻ ngu si vậy chứ.”

“…”

Quỷ sai xua tay: “Không có việc gì thì suy nghĩ cho kỹ sao lại như vậy đi, hẹn gặp lại.”

“Tạm biệt.”

Sau khi Quỷ sai rời đi, tôi quay người đi tới vị trí mỗi ngày nhảy lầu ngồi xuống nhìn về phía trước, quỷ sai nói chỉ khi nào tôi buông bỏ chấp niệm trong lòng mới có thể thoát khỏi cực hình mỗi ngày phải chết, nhưng tôi không buông được.

Gương mặt cha mẹ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, họ chỉ vào tôi mắng tôi không biết xấu hổ, nói tôi là một con quái vật, bệnh tâm thần, nếu người ngoài nói như vậy tôi, tôi có thể không để ý đến anh ta, dù gì tôi cũng đã quen rồi, nhưng cha mẹ là người thân nhất của tôi, tôi thực sự không thể chấp nhận điều này.

“Con đang nói gì vậy? Con và Dương Nhất? Hai đứa…”

Cha mẹ ngơ ngác nhìn tôi, lời nói của mẹ bị mắc kẹt trong cổ họng không thể nói nên lời, ly rượu trong tay cha đột nhiên đập vào tôi, tôi vô thức nhắm mắt lại, chỉ cảm giác trán rất đau.

Khi mở mắt ra, tôi thấy ánh mắt buồn bã của mẹ tôi, bà lo lắng cho tôi nhưng bà cùng chiến tuyến với cha nên bà sẽ không thể hiện ra ngoài.

Tôi không trốn, hẳn đây là những gì tôi phải nhận lấy: “Con xin lỗi.”

“Hai đứa chúng mày có điên không! Hai đứa mày là cái thứ gì vậy! Chúng mày có thấy ghê tởm không!”

Tôi cúi đầu nắm chặt góc áo và lặng lẽ thừa nhận những lời chửi rủa của họ, cảnh này tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều lần rồi, nhưng khi tôi thực sự đối mặt với nó, nỗi đau này khiến tôi muốn khóc, tôi nghĩ rằng tôi rất mạnh mẽ nhưng sự thật không phải như vậy.

“Bọn con thật lòng.”

“CMM!” Lần này cha trực tiếp lật bàn, mẹ sợ hãi trốn sang một bên, đồ ăn trên bàn trực tiếp bay tung tóe trên người tôi, trước đây tôi thích đồ ăn mẹ nấu nhất, mùi vị đó phải nói là độc nhất vô nhị nhưng bây giờ mùi vị này làm tôi thấy nó thật lạ lẫm.

Tôi ngẩng đầu lên thấy cha đã đi vào phòng bếp, lúc đi ra trong tay ông còn cầm dao nhà bếp, ông dùng dao chỉ vào tôi rồi hét lên: “Mày vừa thi đậu công chức, tháng sau sẽ đến cục thuế làm việc, nếu để lãnh đạo và đồng nghiệp của mày biết mày là đồng tính luyến ái, tiền đồ của mày sẽ hủy hoại đấy mày biết không!”

“Con biết nên con mới muốn nhân dịp vui vẻ nói chuyện này với hai người.”

“Sao tao lại sinh ra thứ không biết xấu hổ như mày chứ!” Cha tôi quăng thứ đó về phía tôi, tôi cứ nghĩ ông sẽ dùng dao chém tôi, nhưng ông ấy chỉ dùng cạnh của con dao làm bếp tát vào miệng tôi.

Mẹ sợ tới mức hét lên: “Lão Bạch đừng!”

Mặt đao lạnh lẽo đau hơn tay người nhiều, nó không có nhiệt độ, hơn nữa còn cứng rắn cực. Tôi thật sự rất hy vọng ông có thể dùng tay đánh tôi, má trái truyền đến cơn đau rát, tôi chậm rãi quay đầu nhìn cha, ánh mắt ông nhìn tôi tựa như nhìn kẻ thù.

“Cha…”

“Tách ra! Hai đứa chúng mày lập tức chia tay ngay!”

“Con không làm được.”

Mẹ đi đến nắm lấy cánh tay tôi: “Tiểu Tư! Xin lỗi cha đi con! Xin lỗi đi! Nói với ông ấy con chỉ hồ đồ một lúc thôi đúng không!”

Tôi không để ý tới mẹ cứ nhìn chằm chằm bà ấy mãi, không biết vì sao thấy ông càng phẫn nộ trong lòng tôi càng sảng khoái: “Con không hồ đồ, con cũng không rời xa anh ấy.”

“Mày… Mẹ nó tao nên đánh chết cái đồ kinh tởm này!” Cha vứt con dao trong tay đi, xoay người cầm lấy ghế gấp bên cạnh đập về phía tôi.

Mẹ sợ hãi trốn sang một bên, tôi lặng lẽ chịu đựng nỗi đau và hận thù mà cha tôi mang lại cho tôi, trong trái tim tôi hy vọng họ có thể nhanh chóng chấp nhận chúng tôi nhưng tôi của lúc đó đã quá ngây thơ.

Tôi bị cha ra sức đánh một trận, sau đó ông tịch thu điện thoại rồi đóng cửa, họ thậm chí còn rút dây mạng trong nhà, nhưng những điều này sao có thể làm khó tôi được, tôi nhân lúc họ không ở nhà nhảy ra ngoài từ cửa sổ, khi ấy tôi thực sự thấy may vì nhà của chúng tôi ở tầng hai.

Lúc tôi gặp lại Dương Nhất, tôi suýt chút nữa bật khóc, vết thương trên mặt anh ấy còn nhiều hơn tôi nữa, cả người thoạt nhìn rất tiều tụy, tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh: “Dương Nhất, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”

Dương Nhất nắm lấy tay tôi nhìn vết thương trên đó nói: “Cha em cũng đánh em à?”

“…”

“Anh… Tiểu Tư cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa, có thể lúc đầu cha mẹ khó chấp nhận nổi nhưng sau một thời gian dài bọn họ sẽ không như vậy nữa.”

“Nhưng em… Em… Mẹ nó em rất khó chịu.”

Dương Nhất hít sâu một hơi: “Tiểu Tư, chúng ta không thể bỏ họ mà đi, trước sau gì họ cũng là cha mẹ chúng ta.”

“Em biết nhưng… Ánh mắt của cha em nhìn em như… Như nhìn một đống phân vậy, anh biết không? Ông ấy ghê tởm em, em thật sự không thể chịu đựng được!” Tôi vẫn biết Dương Nhất rất coi trọng cha mẹ anh ấy nên anh không thể bỏ họ lại được, trong tình cảnh thế này mà anh ấy không buông tay tôi là tôi đã rất cảm kích rồi, nhưng trong lòng tôi vẫn bức bối. Đôi khi tôi thực sự hy vọng Dương Nhất có thể nhẫn tâm vứt bỏ cha mẹ mình.

Dương Nhất ôm tôi, vỗ vỗ lưng tôi nói: “Nếu em muốn hiểu họ thì cũng phải cho họ thời gian để chấp nhận.”

“Thời gian bao lâu?”

Tôi cảm giác được cơ thể Dương Nhất đột nhiên cứng đờ.

“Anh không có cách nào cho em một đáp án chính xác, nhưng chúng ta phải kiên trì.”

“Dương Nhất, mẹ nó em mệt, em rất mệt mỏi.”

“Có anh đi cùng em sẽ không mệt nữa.” Tôi từ từ nhắm mắt lại và chôn mặt vào lòng anh, tôi thực sự hy vọng anh ấy có thể nói rằng chúng tôi sẽ rời đi cùng nhau.

Tôi không biết mình ngồi đây bao lâu, đến khi phục hồi tinh thần bên cạnh lại có thêm một người, là Dương Nhất, sau khi tôi chết ngày nào anh cũng đến đây.

“Anh tới rồi.”

Dương Nhất nhìn phía trước, không đáp lại tôi, tôi chỉ biết cười khổ, hẳn là anh ấy không nghe tôi nói gì.

“Tiểu Tư, anh lại tới rồi.”

Tôi nhìn anh, anh ấy vẫn vô cảm nhìn về phía trước, cái này cũng xem như là một kiểu ăn ý đi: “Nơi này lạnh như vậy, sao anh không mặc nhiều một chút chứ.”

Dương Nhất nắm lấy cổ áo run rẩy, anh cứ run rẩy như vậy mãi, bởi thế tôi mới phát hiện anh là người còn tôi thì không phải.

“Nơi này lạnh thật đấy, sao em lại chọn một chỗ như này chứ?”

“Nơi này là nhà em, em không chết ở đây thì biết chết ở đâu.”

“…” Dương Nhất không trả lời tôi, anh ấy chỉ biết cười khổ với không khí.

Mỗi lần anh ấy cười như vậy tôi đều hận không thể đạp anh xuống, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi chọn tìm đến cái chết cũng không phải là vì khiến anh cười như vậy cả ngày.

Tôi cứ đứng đó nhìn anh ấy cười, anh ấy càng cười càng xúc động, cuối cùng thậm chí còn cười ra nước mắt, tôi đứng dậy đối mặt với anh ấy sau đó khẽ hôn lên đôi môi anh.

“Em xin lỗi.”