Dùng Cái Chết Để Rời Đi

Chương 4



“Cái đồ súc sinh này! Súc sinh! Tại sao lại như vậy? Tại sao! Rốt cuộc cha mẹ đã làm gì mà anh phải làm vậy với cha mẹ! Đồ khốn! Anh trả thù cha mẹ như vậy! Cha… Con trai tôi… Con trai tôi!”

Cha ôm thi thể tôi khóc rất nhiều, đó là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc và cũng là lần duy nhất, tôi rất vui vì tôi đã giành chiến thắng, cuối cùng khi ông nhìn thấy tôi cũng không còn đánh đập, không còn mắng, chỉ có lúc này tôi mới cảm thấy tôi là con trai ruột của ông.

Tôi mỉm cười đi tới bên cạnh ông nói: “Đây là kết quả của việc cha không thành toàn cho bọn con, đây không phải là kết quả mà cha muốn à? Khóc gì chứ?”

“Cậu lại lơ đãng.”

“Ừ?” Tôi lấy lại tinh thần, bóng dáng cha không thấy đâu chỉ thấy trước mặt là gương mặt khó coi của quỷ sai: “Xin lỗi.”

Quỷ sai đặt quân cờ xuống: “Lại nghĩ tới gì nữa? Cậu vừa cười.”

Tôi sờ mặt, vừa rồi tôi có cười à?

“Tôi vừa nghĩ đến cha tôi.”

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Tôi… Đôi khi vẫn cảm thấy chết rồi rất tốt.”

Quỷ sai thở dài: “Đây là nguyên nhân vì sao cậu không thoát khỏi biển khổ.”

“Tại sao vậy??”

“Cậu cho rằng tự tử có thể giải quyết tất cả vấn đề?”

“…” Ánh mắt quỷ sai rất lười biếng còn mang theo chút không kiên nhẫn, trông rất giống một giáo viên đã làm trong nghề nhiều năm đang nhìn một học sinh không biết gì hết.

“Vì sao cậu tự sát?”

“Trả thù bọn họ.”

“Trả thù xong rồi? Có giải quyết được vấn đề nào không?”

“Tôi…”

“Cậu chết rồi, cha mẹ cậu vẫn không chấp nhận các cậu, cũng không chấp nhận bạn trai cậu, thậm chí còn càng hận cậu ta hơn. Mà bạn trai của cậu còn đang trị liệu lại mất đi tình yêu của cậu và điều quan trọng nhất chính là, hai người không thể ở bên nhau, vĩnh viễn không thể ở bên nhau được nữa. Còn có, khi cậu làm quỷ cậu còn phải chấp nhận sự trừng phạt vì tội tự sát, thậm chí ngay cả thời điểm được đi đầu thai cũng không biết, đây là kết quả của việc cậu tự sát đấy, cậu cảm thấy thế nào?”

“Anh nói đúng… Nhưng lúc đó tôi lại không nghĩ tới…” Có một khoảng thời gian tôi rất hối hận, nhưng vẫn hưởng thụ khoái cảm trả thù đó, có lẽ đó là lý do tại sao tôi không thể rời khỏi đây.

“Không phải cậu không nghĩ tới mà do cậu ngu đấy.”

“Tôi ngu.”

“Haha cậu cũng không cần nghĩ như vậy, dù sao trên đời này không chỉ có một kẻ ngu si như cậu.”

“Anh đang an ủi tôi đấy à? Tôi không thích cách này chút nào.”

“Có thể, cậu đừng nghĩ nhiều làm gì*.”

(*gốc 要啥自行车: một thuật ngữ phổ biến trên Internet, thể hiện ý nghĩa khuyên can người khác đừng suy nghĩ quá nhiều.)

Khi trời sắp tối, quỷ sai rời đi, tôi ngồi một mình trên mái nhà thưởng thức cảnh đêm của thành phố, mặc dù đã ngắm cảnh quan này nhiều lần lắm rồi nhưng tôi vẫn thấy rất đẹp.

“Dương Nhất…”

Ngay khi tôi chuẩn bị nhớ lại quá khứ, phía sau tôi đột nhiên có một cô gái mười bảy hoặc mười tám tuổi bước tới, trông cô ấy rất quen nhưng tôi không thể nhớ nổi đã gặp cô ấy ở đâu, có thể là hàng xóm cũ của tôi.

Cô gái đó vừa hay ngồi bên cạnh tôi, tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy vẫn mãi nhìn về phía xa, mái tóc dài buông xõa sau lưng, đôi má tròn đầy đặn tràn đầy sức sống. Tôi nhìn mà ghen tị với cô ấy, không chỉ ghen tị với giới tính của cô ấy mà còn ghen tị vì cô ấy vẫn còn sống.

Cô gái đó ngồi một hồi liền lặng lẽ khóc, làn gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt làm khô nước mắt trên mặt cô, nhưng không bao lâu sau lại bị nước mắt của cô làm ướt đẫm.

“Vì sao không cần em… Em không tốt ở đâu… Em… Có chỗ nào em không bằng cô ấy… Đồ khốn… Khốn nạn…”

Từ lời nói của cô gái đó, tôi biết cô ấy thất tình: “Thì ra em thất tình.”

Cô gái đó đột nhiên nhìn tôi: “Ai! Ai đang nói chuyện.”

Tôi từng nghe quỷ sai nói, bình thường khi một người có ý nghĩ không muốn sống trong đầu sẽ nghe được âm thanh của tôi, cái này là thuận tiện cho tôi tìm thế thân à?

Tôi muốn rời khỏi nơi này, không muốn chịu nỗi khổ tự sát nữa, nhưng so với những thứ này tôi càng không thể buông bỏ tình yêu với Dương Nhất và sự thù hận với cha mẹ mình được.

“Quên anh ấy đi.”

Cô gái đó đứng lên nhìn xung quanh, mặt cô ấy lập tức trắng bệch: “Rốt cuộc anh là ai? Ra đây! Mau ra đây!”

Tôi thầm nghĩ cô gái này có lá gan lớn thật, hơn nửa đêm mà dám tới đây một mình, cho dù không sợ gặp cô hồn dã quỷ như tôi, chẳng lẽ không sợ gặp người xấu à?

“Đây không phải là nơi em nên tới.”

“Anh… Rốt cuộc anh là ai! Ra đây!”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, ghé sát tai cô ấy nói một câu: “Anh là quỷ.”

“A a a a a a a a!” Cô gái đó sợ hãi chạy trốn khỏi đây.

Tôi nhìn cô ấy chạy khỏi đây cười khổ ra tiếng, tôi hiểu đạo lý mà, nhưng tôi đi ra kiểu gì đây?