Dùng Cái Chết Để Rời Đi

Chương 6



“Tôi đã chết bao lâu rồi?”

Quỷ sai đột nhiên biến một quyển sách ra, anh ta lật xem một lát rồi nói: “Bảy năm tám tháng mười ngày.”

“Chẳng trách…”

“Chẳng trách gì?”

Tôi nhìn Dương Nhất bên cạnh nói: “Anh ấy già rồi.”

“Cậu quan sát tỉ mỉ thật.”

“…” Từ sau khi chết, khái niệm về thời gian của tôi rất mơ hồ, tôi chỉ biết rằng sau mỗi lần trải qua trừng phạt chẳng khác nào đã qua một ngày.

“Bảy năm nay hầu như ngày nào bạn trai cậu cũng đến, ừm… Ít nhất có một chuyện hẳn là cậu nên ăn mừng.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Dương Nhất nói: “Chuyện gì?”

“Cậu không yêu sai người.”

“…” Nghe anh ta nói như vậy ngược lại tôi cứ cảm thấy không thoải mái, tuy rằng tôi không yêu sai người, nhưng chính tôi cũng đang hại anh ấy.

Gương mặt quỷ sai đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Dương Nhất: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Cậu đang nghĩ cậu đã hại cậu ta à?”

“Liên quan gì đến anh.” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, hôm nay người đàn ông này bị sao vậy? Lúc nói chuyện cứ thích đâm chọt người ta mới chịu.

“Tức?”

“…” Tôi trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của anh ta luôn, chỉ tập trung nhìn chằm chằm mặt Dương Nhất, nhưng không biết hôm nay quỷ sai uống lộn thuốc gì mà nói rất nhiều.

“Ai, tôi có tin tốt và tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

Tôi trợn trắng mắt, không nghĩ anh ta thật lòng thật dạ đâu, nhưng lời nói của anh ta đầy cám dỗ: “Xấu.”

“Mấy năm nay bạn trai cậu vẫn mãi độc thân đấy, không tìm nam cũng không tìm nữ.”

“Cái này anh không cần nói tôi cũng biết, nói tin tốt đi.”

“Tin tốt là cha mẹ cậu đã tha thứ cho cậu ta.”

“Anh nói cái gì?” Trong ấn tượng của tôi cha là một người rất có nguyên tắc, chuyện ông đã quyết định tuyệt đối không thay đổi, ngay cả về vấn đề tính hướng của tôi ông cũng chưa từng nhượng bộ, tôi không nghĩ tới ông lại tha thứ cho Dương Nhất.

Quỷ sai chỉ Dương Nhất nói: “Sau khi cậu chết cứ cách ba năm là cậu ta lại chạy đến nhà cậu chịu đòn nhận tội, tôi đoán hẳn là cậu ta tốn không ít công sức đấy đi.”

Ta nhìn Dương Nhất chằm chằm, cho dù đã qua bảy năm nhưng anh ấy mới chỉ hơn ba mươi, sao trên mặt lại xuất hiện nhiều nếp nhăn như vậy, còn có bọng mắt kia, tôi nhớ trước kia rõ ràng không có thứ này: “Sao anh lại ngốc như vậy…”

“Khụ khụ! Có cần tôi giúp gì không?”

Tôi còn đang buồn, anh ta lại đến quấy rầy tôi lần nữa: “Anh muốn làm gì, anh phiền quá đấy!”

“Chậc! Hôm nay tâm trạng tôi đang tốt, cơ hội chỉ có một lần, cậu đừng làm tôi giận.”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Tôi cho cậu một cơ hội, một cơ hội có thể nói chuyện với anh ta.”

“Thật chứ!”

“Nhưng thời gian chỉ có hai phút.”

“Ngắn vậy.”

“Đã bảo rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì.”

“Hai phút thì có thể nói gì được đây!”

“Chỉ cần cậu nghĩ kỹ điều muốn nói thì dù là nửa phút cũng đủ.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, có phải anh ta đang đùa tôi không, hai phút thì có thể nói gì? Thậm chí còn không đủ thời gian để anh ấy hết hoảng sợ, nói không chừng đến khi anh ấy có phản ứng là thời gian đã qua rồi.

Quỷ sai lấy một cây hương ra ngậm trong miệng nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, không phải con quỷ nào tôi cũng cho cơ hội này đâu.”

“Tôi cảm thấy hẳn là tôi không dùng được.”

“Cậu đừng từ chối quá sớm, trước tiên tôi giúp cậu giữ cơ hội này lại, khi cần thì nói trước cho tôi biết.”

Quỷ sai nói xong còn nháy mắt với tôi anh ta cho rằng gương mặt của mình đáng yêu lắm hay gì? Không có giá trị nhan sắc cao thì đừng tùy tiện làm biểu cảm này được không anh trai?

“Tôi biết rồi.” Tôi tiếp tục nhìn về phía Dương Nhất vì tâm trạng không tốt, tôi dùng ngón tay chạm nhẹ lên đầu anh: “Đã nói anh mặc nhiều một chút, ở đây lạnh như vậy, sao anh không biết chăm sóc bản thân thật tốt chứ!”

“…” Chắc chắn Dương Nhất không nghe được âm thanh của tôi, anh ấy vẫn đờ đẫn nhìn phía trước.

“Này, tôi còn có việc, đi trước đây.” Âm thanh của quỷ sai truyền đến từ trên đỉnh đầu tôi.

“Không tiễn.”

Quỷ sai bay lên trời, khi anh ta mới bay được một quãng không xa vừa hay gặp được đồng nghiệp đi ngang qua, đồng nghiệp thấy anh ta liền trêu chọc: “Tôi nghe thấy chuyện lúc nãy rồi, cậu vừa giở trò gì đó.”

Quỷ sai lắc đầu: “Đây không phải là giở trò, chỉ là chút chuyện nhỏ giúp cậu ta thôi.”

Đồng nghiệp nhìn thoáng qua một người một quỷ phía dưới: “Vì cậu ta thay đổi?”

“Nếu không thì vì cái gì! Nếu cậu ta có thể nhanh chóng rời đi thì không phải là tiết kiệm thời gian của tôi hơn à?”

Đồng nghiệp nói đùa: “Cậu tiết kiệm thời gian làm gì? Ăn uống hay vui chơi?”

“Không phải việc của cậu! Không nói với cậu nữa, bên phố C còn có một tên xui xẻo cần tôi xử lý đây.”

Quỷ sai vòng qua đồng nghiệp bay về phía mình cần đến, trên đường đi anh ta bỗng nhớ tới Bạch Tư, lúc Bạch Tư vừa mới biến thành quỷ, oán khí trên người rất nặng, lúc nào cũng có thể biến thành lệ quỷ. Đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy một người có thể dùng ánh mắt này nhìn cha mẹ mình, sự thù hận trong cơ thể cậu như làn khói dày đặc bay ra bên ngoài, khi quỷ sai vừa tới địa điểm tử vong, anh ta suýt chút nữa cho rằng tòa nhà này đang bốc cháy.

“Hy vọng tôi không giúp nhầm người.”