Đừng Chọc Nhầm Công Chúa

Chương 60: Ném đá giấu tay



Tất thảy mọi người trong điện, kể cả Định Luân hay là Tử Lâm đều không khỏi kinh ngạc.Đại điện lại một phen huyên náo, mọi người đều giẫy tên một nỗi hoang mang, sợ hãi khôn cùng.Quần thần như không để ý đến sự hiện diện của hoàng thượng mà dáo dác bàn tán, ai nấy đều thấp thỏm bất an. Rốt cuộc là kẻ nào lại dám to gan lớn mật đến mức dám giết người trước mắt thiên tử như vậy?Vương pháp hắn để vào đâu?

Giữa đám đông huyên náo, duy chỉ có Mộ Dung Khanh là bình thản đến lạ thường. Hắn nhẹ nhàng thu tay, thản nhiên như không. Nhìn kĩ mới thấy trên đầu ngón tay hắn là một cây kim bạc nhỏ, mỏng, thon dài, đỉnh đầu dính một thứ chất màu tím. Đây chính là ám khí mà hắn sử dụng để thực hiện thủ đoạn giết người ban nãy.Tuy lợi hại nhưng ám khí này chỉ sử dụng được trong một cự li gần, ví như Mã Thế Hoan chỉ cần đứng xa hắn hai trượng vậy thì thủ đoạn này sẽ không thể nào thực hiện được.

Hành động của hắn rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, nhanh tới mức người thường sẽ không phác giác ra điều gì.Thủ đoạn tàn nhẫn, ném đá giấu tay này tưởng chừng như có thể qua mắt được tất cả mọi người ở đây. Có điều, hắn không hề biết rằng nhất cử nhất động của hắn đã bị ai đó thu cả vào tầm mắt, không thiếu một li. Không phải một mà là hai người. Cả Tử Lâm và Định Luân ngay từ khi bắt đầu đã luôn dõi theo từng hành động của hắn. Mà biểu hiện trên gương mặt của bọn họ lại lạnh tanh và thờ ơ, như chưa hề thấy chuyện vừa nãy, làm người ta khó đoán trong đầu họ đang nghĩ cái gì.

Ngay sau khi Mã Thế Hoan rời đi, Bát Vương Gia, một kẻ thờ ơ với màn kịch đấu đá kia bỗng nhiên cất lời:

- Khởi bẩm hoàng thượng, Mã Đê sứ sợ tội tự sát nhưng những người ở đây ắt sẽ không tránh khỏi liên can.Phàm là những kẻ bao che, dung túng cho ông ta đều phải bắt lại trị tội nghiêm khắc!

"Sợ tội tự sát?Rõ ràng là ông ta bị ám sát.Tại sao Bát Vương Gia lại.." Nghĩ đến đây, Lý tướng quân thấy có chút bất ổn,ánh mắt chiếu lên một tia sáng, công môi khẽ động như muốn nói hết những tâm tư của mình thì bỗng nàng cảm giác có một hơi ấm đột ngột tuyền đến từ cổ tay.Quay người nhìn xuống phát hiện An Vương đang nắm lấy cổ tay mình

- Đừng làm loạn...

Thanh âm trầm ổn của Định Luân vang lên, nhẹ như gió cuốn bay đi, tựa như chỉ có nàng mới nghe được những lời nói ấy. Tự sát hay ám sát chung quy lại là giống nhau, người chết rồi, điều tra thế nào nữa?Vả lại có kẻ ngang nhiên giết người trước mặt bao nhiêu quan văn võ trong triều như thế, hoàng thượng cũng ở đây, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thể diện của hoàng thất biết đặt vào đâu? Lên tiêngs vào lúc này chỉ có thể rước họa vào thân.

Chỉ là lòng chàng bấy giờ lại giấy lên một câu hỏi, câu hỏi mà chàng không thể nào lý giải nổi.Bát Vương gia vốn là có thể đứng ngoài cuộc ngư ông đắc lợi, không đắc tội triều thần mà có được sự tin tưởng của hoàng thượng. Nhưng lúc này đây, Bát Vương lại chọn ủng hộ chàng, lên tiếng đắc tội với những triều thần đứng đây, cũng có nghĩa là công khai đối đầu với Thái Hậu.Tại sao chứ?

Lại nói đến hoàng thượng, nghe được câu nói ấy thì lộ ra một nụ cười hài lòng. Ánh mắt y quyết đoán điểm qua hết một lượt từng người từng người một rồi phán:

- Những kẻ coi thường vương phát, ai cũng không thoát tội!

Còn chưa kịp để quần thần mở miệng vang xin, y dứt khoát dứng dậy, nói tiếp:

- Bãi triều!

Dứt lời y phất áo rời đi, để những kẻ tham quyền hám lợi ở dưới chỉ còn tự cầu phúc cho mình.Lần này đến cả Thái Hậu cũng không thẻ cứu nổi chúng.

Rời khỏi điện chính, hoàng thượng lộ rõ một nụ cười mãn nguyện, y nhĩ thầm:"An Vương điện hạ đúng là liệu việc như thần, lại có thể một lần thanh tẩy hết đám gian thần phách lối kia "

....

Lát sau, Định Luân từ chính điện đi ra, trước mạt chàng là Bát Vương gia, khoảng cách giữa hai người chỉ có vài bước chân. Chàng bước tới, ưu nhã mà hành lễ, lời nói thể hiện sự kính trọng:

- Bát Vương Gia!

Tử Lâm thấy vậy thần tình có chút ngạc nhiên song lại khôi phục dáng vè bình thản,nhã nhặn đáp lễ:

- Điện hạ không cần đa lễ.

Hai người thâm trầm nhìn nhau,cặp mắt phản chiếu gương mặt tuấn mĩ của nhau.Trong mắt lại ẩn chứa những điều nghi hoặc khó nói.

- Việc hôm nay, Định Luân xin đa tạ Vương gia đã nói giúp ta. Truyện Linh Dị

Tử Lâm giơ tay, ý chỉ không có gì:

- Điện hạ không cần khách sáo. Là triều thần phò tá hoàng thượng,chúng ta đều có chung một mục tiêu,vậy tiếc gì mà không liên thủ?Huống chi có cây "kẻ thù của kẻ thỳ là bạn"!

Định Luân nghe thấy lại cười nhạt, buông ra một câu:

- Bạn..? Hà... đúng vậy!

Hai con người như nước với lửa kia bình thường đứng trước mặt Thời Nghi đều là đấu đá đến sứt đâuù mẻ trán mà hôm nay trên quan trường cử chỉ nho nhã, hợp lẽ hợp tình, hòa hảo đến lạ.Một kẻ là điện hạ cao cao tại thượng, một kẻ là vương giả cao quý.Cả hai từ hành động đến cử chỉ đều chuẩn mực, toát lên phong thái của kẻ có quyền.Nói lý ra cái dáng vẻ so đo nhỏ mọn kia chỉ thấy khi họ đứng cạnh cô.Hoặc có lẽ chỉ bên cô họ mới thật sự sống đúng bản thân mình,thoải mái nói ra những tâm tư đã giấu kín.

Ánh mắt chàng gợi lên một tần ưu tư, ngũ quan tinh tế, đẹp như một bức tranh thủy mặc,lại thêm phần rực rỡ dưới nắng.Bát Vương cũng chẳng kém cạnh,khí chất sang quý, khiến người ta nhìn vào cảm thấy thấp kém,đến cả những quý tộc cũng cảm giác có thứ gì đó không bằng nổi.Bát Vương ôn hòa dịu dàng nhưng lại không thể nào với tới được, An Vươn bá đạo,cuồn vọng chống trời đạp đất,ngạo nghễ như muốn chọc thủng cả đất trời,đôi bên cùng sánh bước tưởng như cả thiên địa này chỉ có mình họ,chỉ xoay quanh mình họn,không một ai có thể sánh bằng.