Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 10: Tôi tin tưởng cô



Thẩm Viên Hân nhìn anh thì lại thấy gương mặt bình tĩnh nhởn nhơ ấy của anh làm cho cô muốn bực tức nhưng lại không dám, cô thật không hiểu nổi tính kỳ hoặc của anh.

- Được rồi, chủ tịch hãy theo tôi ngồi xuống đây đi

Thế mà Lục Sở Uyên lại ngoan ngoãn nghe lời của cô làm mọi người một lần nữa một phen hú hồn, sau đó cô nhờ quản gia Từ lấy hộp sơ cứu đến đây.

- Cô Thẩm, hộp sơ cứu đây

Cô cầm máu nhanh chóng nhất có thể bằng cách đè chặt vị trí bị rách bằng bông gòn sau khi cầm máu hết rồi cô bắt đầu rửa sạch vết thương cô chọn nước muối sinh lý, ánh mắt cô lo sợ mà nhìn anh.

- Sẽ rất đau chủ tịch hãy ráng chịu một chút nhé nhưng tôi sẽ nhẹ nhàng

- Không cần đâu, mấy cái này không là gì đối với tôi

Nghe vậy cô cũng không kiêng nể nữa tiếp tục thoa nước muối sinh lý vào vết thương cô còn khẽ ngước lên nhìn xem anh có đau hay không nhưng thật sự trên mặt anh lại không biểu hiện gì ngược lại rất bình tĩnh, vậy là cô đang lo lắng dư thừa rồi sao?

Xong xuôi hết cả rồi cô tiếp tục lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau khô vị trí bị rách vết và vùng xung quanh cuối cùng là cô băng bó cho vết thương, từ đầu đến cuối Lục Sở Uyên luôn luôn nhìn chằm chằm vào hành động của cô không rời một bước nào.

Thẩm Viên Hân nhìn anh với một người là thư ký.

- Chủ tịch, sao anh lại bất cẩn quá vậy bình thường anh hay rất tinh ý và cẩn thận kia mà

Tuy nhiên anh lại trả lời cô một cách ngắn gọn.

- Đâu lúc nào cũng tinh ý được

A Cửu bên cạnh âm thầm bĩu môi khinh thường rõ ràng anh tự làm bản thân mình bị thương để được thư ký Thẩm quan tâm chú ý, hắn không nghĩ chủ nhân của hắn lại trẩu đến như vậy nhưng lại chỉ riêng một mình cô mà thôi.

Thế là Thẩm Viên Hân chăm sóc cho anh tận đêm khuya đến khi anh ngủ say cô mới chuẩn bị đi về thì A Cửu đi đến trước mặt cô.

- Cô Thẩm, để tôi đưa cô về

- À không cần đâu tôi tự về được mà

Cô từ tốn từ chối nhưng A Cửu vẫn một mực muốn đưa cô trở về nhà một cách an toàn nếu như cô xảy ra bất trắc gì thì e là cái mạng nhỏ của hắn không giữ nữa mất.

- Đêm khuya như thế này rồi rất khó để bắt xe về với lại chủ nhân sẽ không để cho cô về một mình được

Thấy hắn cũng có lòng như vậy cô cũng gật đầu đồng ý.

...

Ngày hôm sau Thẩm Viên Hân theo Lục Sở Uyên đến khách sạn để ký hợp đồng nhưng lần này rất quan trọng đối tác của anh chính là người nước ngoài còn là một người đàn ông trẻ tuổi.

- Kính mời Lục tổng một ly

- Được

Lục Sở Uyên vì tay phải bị thương nên chỉ có thể dùng tay trái còn cô bên cạnh thì đang lo lắng cho anh tuy nhiên không có chuyện gì xảy ra, hai bên cạn ly với nhau bỗng dưng người đàn ông lai kia hướng ánh mắt nhìn sang cô không quên khen ngợi.

- Không ngờ thư ký bên cạnh ngài Lục lại xinh đẹp tuyệt trần đến như thế, nói thật tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào xinh đẹp khác biệt như cô thư ký của ngài

Được khen Thẩm Viên Hân cũng có chút ngượng ngùng bèn khẽ cười đáp.

- Cảm ơn lời khen của ngài Carla

- Haha ngay cả cách nói chuyện cũng rất ngọt ngào quả là mẫu người con gái mà tôi rất thích

Lục Sở Uyên khẽ nheo mắt khi nghe những lời này của hắn ta sắc mặt cũng tệ đi, lời nói của hắn ta chẳng khác nào như đang tán tỉnh thư ký của anh, bàn tay đang băng bó thì bị anh siết chặt có chút máu rỉ ra.

- Ngài Carla quá khen rồi, giờ thì chúng ta có thể ký hợp đồng được chưa?

- Thế ngài Lục không muốn kiểm tra lại hay sao?

- Không cần

Hắn ta nhất định kinh ngạc cả cô cũng vậy, Lục Sở Uyên chỉ đành cười như không cười từ tốn nói.

- Tôi và ngài Carla là đối tác làm ăn sao phải nghi ngờ năng lực làm việc của đối phương huống hồ nếu xảy ra chuyện thì công ty Ari sẽ phải chịu trách nhiệm cho hợp đồng này

Carla nghe mà cảm thấy rất thích thú khẽ nhếch môi khẽ đẩy bản hợp đồng về phía anh.

- Được thôi, xin mời ký

Thẩm Viên Hân đang lo lắng cho anh vì anh có thể cầm bút lên ký được hay không thì đột nhiên anh quay qua nhìn cô bằng ánh mắt kiên định và tin tưởng, điều này làm cô có chút khó xử.

- Cô ký đi

- Chủ...chủ tịch ngài đang đùa cái gì vậy? Hợp đồng lần này rất lớn và quan trọng không thể ký bừa bãi được

Lục Sở Uyên vẫn dùng ánh mắt đó nhìn cô.

- Tôi tin tưởng cô như vậy thì cô cũng nên tin tưởng bản thân mình đi

Cô khẽ bặm môi do dự nhưng vì không muốn chậm trễ thế là cô cầm cái bút định ký nào ngờ anh đưa cho cô một cây bút khác, mà cây bút này cô đã tặng cho anh nhân dịp sinh nhật của anh giờ nhìn nó trên tay anh làm cô ngỡ ngàng.

- Cầm lấy đi, tôi tin tưởng ở cô

Thẩm Viên Hân khẽ gật đầu, cuối cùng cô cũng ký thành công lúc này cô vô cùng thở phào nhẹ nhõm vừa rồi quá áp lực với cô rồi, nhưng cô không hiểu sao anh lại tin tưởng cô đến vậy lại giao ký hợp đồng lớn như thế này nữa.