Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 157: Không rét mà run



Mỹ Lam cảm thán không thôi vừa bất ngờ vừa xúc động. Bức tranh thật đẹp a.

Mỹ Lam ôm chú mèo xuống lầu, ngồi vuốt ve một hồi cô mới nãy ra một suy nghĩ:"Mèo con mày là con cái nhỉ! Con cái thì phải biết sửa soạn thì mới nhiều con đực theo biết không?"

Nói xong Mỹ Lam đưa mèo cho người hầu giữ, rồi chạy lên lầu. Không quá lâu Mỹ Lam thay một bộ đồ năng động để chuẩn bị đi dạo phố.

Mỹ Lam ôm chú mèo vài lòng rồi chuẩn bị bước ra ngoài thì bị dì Phương chạy từ sau bếp ra, gọi:"Mỹ Lam! Cháu định đi đâu sao?"

Mỹ Lam gật đầu, vừa nhìn chý mèo vừa nói:"Cháu định mua mấy cái phụ kiện cho mèo, rồi dẫn nó đi sapa chi thú cưng luôn."

Mỹ Lam nói xong quay đầu định đi, nhưng bị dì Phương chặn lại:"Cháu không thể ra ngoài đâu! Cháu muốn mua cái gì thì cứ lên mạng đặt, không thì đưa mẫu để người hầu đi mua giùm cho."

Mỹ Lam không hiểu, và cũng không muốn hiểu Dì Phương nói:"Dì nói sao? Cháu không hiểu! Tại sao cháu lại không được ra ngoài?"

Dì Phương lắc đầu nói:"Dì không biết, chỉ là cậu chủ dặn không cho cháu ra ngoài khi không có cậu ở nhà!"

Mỹ Lam dù hiểu nếu đi là sẽ làm khó dì Phương,nhưng bản tính con người đã vậy càng cấm lại càng muốn làm. Mỹ Lam giả vờ gật đầu đồng ý, nhưng khi dì Phương vừa vào bếp, Mỹ Lam đã vừa chạy vừa ôm chú mèo chạy ra ngoài.

Nhưng chạy cũng chưa được bao xa, thì đã bị mấy tên vệ sĩ áo đen to cao chặn lại. Vừa muốn bỏ trốn thì lại bị tóm lại.

Mỹ Lam năn nỉ mấy tên áo đen:"Mấy anh cho tôi đi đi mà! Tôi đi sẽ về sớm không la cà ở đâu đâu mà lo!"

Mấy tên vệ sĩ tất nhiên là không đồng ý rồi. Mỹ Lam tức giận lấy điện thoại ra, gọi điện.

Tại phòng họp hội đồng

Mấy tên cổ đông đang ngồi thấp thỏm, vừa sợ vừa mừng. Mừng là vì Cảnh Sâm đã trở lại, bọn họ lại có chỗ dựa vào. Còn sợ là vì, họ đã dám bán hết đống cổ phiếu đó và còn đi theo phe cái tên điên Nam Hoàng kia nữa. Nếu đã biết có ngày này, boni họ có chết thì cũng sẽ đem theo đống cổ phiếu mà chết chung.

Cảnh Sâm ngồi ở đầu bàn, thảnh thơi quan sát mọi người trong phòng, phòng họp nhưng  yên lặng và lạnh lẽo vô cùng. Chả ai dám lên tiếng cả.

Cảnh Sâm mới bắt đầu nói:"Cứ tưởng chả ai tới! Không ngờ vẫn có nhiều người mặt dày mặc kệ mọi chuyện đến đây nhỉ!" Một câu nói cứ như có nhiều dao nhọn trong đó, cứa đến nhiều trái tim đen đang thấp thỏm nãy giờ.

"Ông Lãnh!" Một tên cổ đông trong một đám cổ đông bị gọi tên, vừa giật mình vừa hốt hoảng khi bị gọi tên. Hắn ta đứng phắt dậy, mệng lắp bắp nói, mồ hôi lạnh cứ không ngừng chảy xuống làm ông ta không rét mà lạnh nói:"D...ạ...dạ....Vâng..!"

"Tôi không ngờ ông dám bén mảng tới đây luôn đấy! Tôi nghe đồn ông là chủ nhân của phong trào bán cổ phiếu rồi theo Mặc Thị nhỉ!" Hắn ta bị nói trúng tim đen, đứng yên như tượng. Miệng muốn nói để giải thích nhưng một câu cũng không thể nói ra, miệng ông ta cứ như cứng lại. Biết thế hắn cũng chả tới, hắn cứ nghĩ Cảnh Sâm sẽ coi như chưa có chuyện gì, cho qua chuyện hết. Nhưng có lẽ hắn đã lầm.

Cảnh Sâm định nói cái gì đó, nhưng điện thoại trong túi lại vang lên, định xem coi ai lại gan gọi anh giờ này, thì Cảnh Sâm lập tức thấy dòng chữ Vợ, đúng vậy là Mỹ Lam.