Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 186: Chuyện khó nói



Mỹ Lam đang trong phòng khám, Cảnh Sâm thù đứng ở phía sau lưng cô. Bác sĩ nhìn vào kết quả siêu âm lắc đầu Nhíu mày nhìn vào hai người,hỏi:"phu nhân đây có phải đã từng sảy thai?"

Cảnh Sâm nghe xong câu hỏi của bác sĩ thì lơ đãng không muốn trả lời, Cảnh Sâm tỏ vẻ khó chịu đập mạnh tay xuống bàn rồi trừng  mắt với bác sĩ nói:"chỉ cần nói những gì cần nói."

Đối với thái độ của Cảnh Sâm tên bác sĩ tay cầm bệnh án rung bầp bật chảy mồ hôi lạnh hết cả sống lưng, miệng run cầm cập nói:"Đứa bé đã được 3 tuần tuổi, đứa bé rất khỏe. Để đứa bé khỏe người mẹ cần ăn những thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng."

Mỹ Lam vui mừng khi nghe tin của bác sĩ quay sang cười tít mắt với Cảnh Sâm. Rồi cô chợt nhớ cái gì đó quay lại hỏi bác sĩ:"Nhưng tại sao lúc nãy ông lại hỏi về vấn đề xảy thai."

Ông bác sĩ nhìn thấy thái độ của Cảnh Sâm và cười ngượng nói:" Tôi chỉ hỏi lại cho chắc, bởi trong bệnh án có ghi đã từng sảy thai nhưng phu nhân đâyvẫn có thể mang thai một đứa trẻ khỏe mạnh."Mỹ Lam cười hạnh phúc với lời khen của bác sĩ.

Sau khi khám xong Cảnh Sâm dặn dò Mỹ Lam ngồi ở bên ngoài chờ đợi anh đi tính tiền. mỹ làm ngoan ngoãn yêu phận ngồi yên tại chỗ sờ chiếc bụng chưa nhô lên của mình, mà miệng không ngừng cười.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Cảnh Sâm sau khi thấy Mỹ lam lơ là liền đổi hướng vào phòng khám lúc nãy. Tên bác sĩ thấy Cảnh Sâm bước vào phòng cũng chả tỏ vẻ ngạc nhiên bình tĩnh lật tờ bệnh án ra.

Cảnh Sâm ngồi xuống ghế, nói!"Nói rõ tất cả đi."

Tên bác sĩ trầm trầm giọng nói!: "Tình hình của đứa bé thì không sao, vẫn khỏe mạnh. Nhưng với bệnh án đã từng sảy thai thì sinh mổ hay sinh thường cũng được gặp khó khăn, đã có nhiều trường hợp mất cả mẹ lẫn con. Tôi mong cả gia đình cùng cân nhắc điều này. Đứa bé chỉ mới ba tuần tuổi lên vẫn có thể phá được  Nếu để lâu dài thì tỉ lệ phá sẽ càng thấp và khó."

Trên cả quãng đường đi về nhà, Cảnh Sâm không nói gì cả trong đầu không ngừng suy nghĩ những lời nói lúc nãy của bác sĩ càng suy nghĩ anh càng thấy khó chịu. Còn Mỹ Lam thì chưa biết chuyện gì vẫn còn đang rất vui vẻ, cô đang còn đòi anh dẫn đi mua đồ cho trẻ sơ sinh.

Nhìn thái độ của Mỹ Lam thì Cảnh Sâm cũng đủ biết cô sẽ không bao giờ chịu buông bỏ đứa bé đâu.

Để từ chối lời đề nghị đi mua đồ với Mỹ Lam thì Câm Sâm chỉ có thể vờ nói:" Anh vẫn còn khá nhiều tài liệu chưa giải quết xong, khi nào rảnh anh sẽ dẫn em đi sau."

Cả buổi tối hôm đó, Cảnh Sâm không tài nào mà ngủ được đã khá lâu rồi anh mới bị mất ngủ lại. Cảnh Sâm nhìn Mỹ Lam đang rụt đầu trong ngực mình thở đều đều mà ngủ, mà không khỏi thở dài. Có vẻ vì quá vui nên cô không bận tâm điều gì mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cảnh Sâm nhẹ nhàng bước xuống giường, anh đi ra ngoài ban công rút ra một điếu thuốc, trời đã sắp sang đông nên khá lạnh từng làn khói anh thở ra màu trắng xóa lan toả xung quanh che mờ đi ánh mắt đầy ưu tư sự mệt mỏi của anh. Cơn lạnh lại càng làm anh tỉnh táo hơn và càng…..khó chịu hơn.