Đừng Dán Vào Tôi

Chương 9: Xin cậu thương xót



“Nếu không hai ta lại đánh nhau thử xem?”

Tác giả: Trượng Mã

Editor: Cherry109577599

Đây là người sao?!

Lâm Đa biết thành tích hai người bọn họ tốt, Văn Khoát ngoài miệng khiêm tốn nửa thật nửa giả, thực ra tiếng Anh nhiều lần đều trên 140 điểm, Giang Bùi Tri thường xuyên đạt điểm tối đa môn tiếng Anh bất thường, nhưng bộ đề này không giống, nó khó nha, bài thi có thể khiến học sinh ban một kêu thảm thiết như vậy đã rất lâu không xuất hiện.

Bởi vì lớp bọn họ hầu như tập hợp tất cả học sinh nổi bật ở Nhất Trung, trình độ không biết cao hơn các lớp khác bao nhiêu, mặc dù có vài học sinh thoạt nhìn cà lơ phất phơ không đứng đắn, chẳng hạn như Lý Kỳ “Vạn người khinh thường”, nhưng điểm tiếng Anh của Lý Kỳ cũng không dưới 130.

Cứ như vậy một đám học bá tụ lại một chỗ, hôm nay lúc làm bộ đề này cũng sai đến cực kỳ bi thảm, cuối cùng hai người này hoàn toàn đúng?

Lâm Đa trong nháy mắt bị đả kích.

Những lỗi sai nhiều người mắc phải ở đề này về cơ bản là thiên phú và cảm nhận ngôn ngữ, Lâm Đa không hoài nghi độ chính xác của đề thi khi làm đó, chứng minh rằng cảm nhận ngôn ngữ và ý nghĩ của nhỏ sai.

Nhỏ đang tự hỏi đề thi này rốt cuộc có cho nhỏ nghiên cứu hay không thì nghe thấy một giọng nói:

“Câu thứ sáu quả thật có vấn đề, tôi nhìn lầm AC mới chọn đúng.”

Lâm Đa ngẩng đầu, người nói chuyện là “Giang Bùi Tri”, cậu chậm rãi gạch một chỗ to trong sách: “Đề không dễ, suy nghĩ chủ yếu rất chênh lệch.”

“Văn Khoát” bên cạnh đang làm báo tiếng Anh cũng dành thời gian trả lời một câu: “Quả là rất tệ, không khó bằng đến đúng giờ”

Đồng ý đi.

Lâm Đa nhìn hai vị đại lão, giống như được an ủi, lại giống như không được an ủi.

Nhỏ định vào học sẽ hỏi chị Hoa.

Nhưng Lâm Đa không nghĩ tới, đề này cũng đùa giỡn với chị Hoa.

Trước khi chị Hoa giảng đề cũng sẽ tự làm một lần, nhưng không đối chiếu đáp án, về cơ bản là giải thích theo ý nghĩ của mình, đến câu thứ sáu, cái loa ong mật nhỏ của chị Hoa phát ra câu trả lời của cô: “A.”

Trong lớp đầu tiên là yên lặng, sau đó bắt đầu bảy miệng tám lưỡi.

“Vậy là sao cô, tụi em cũng cảm thấy chọn A.”

“Đề này chính là đồ rác rưởi, đáp án quá lệch, trong lớp không mấy người chọn đúng.”

“Chính Thiên Vương lão tử làm đề này cũng chọn A.”

Trường hợp đáp án không giống nhau này chị Hoa đã thấy nhiều lần, trước tiên đều sẽ mời một học sinh nói suy nghĩ của bản thân một chút, cô nhìn một vòng rồi vô cùng chuẩn xác gọi “Giang Bùi Tri”.

“Em khẳng định em làm đúng không? Em nói xem vì sao chọn C?”

“Người ra đề ngu ngốc.”

Chị Hoa: “……”

Văn Khoát không có chút ngạc nhiên nào khi bị kêu, dù sao Giang Cẩu kiểm tra cuối kỳ môn tiếng Anh đạt điểm tối đa, chị Hoa thích nhất là làm khó hạng nhất, giống như có niềm vui từ việc đó.

Cậu nói một câu không đã ghiền, lại nói thêm: “Không chỉ có nội dung ngu ngốc, bố cục cũng ngu ngốc, bài viết ngắn còn chia trang.

Văn Khoát đến bây giờ còn ghim cái này, cậu thấy, người ra đề có thể tách phần điền vào chỗ trống trong bài viết ngắn với trắc nghiệm ít nhiều gì cũng hơi có vấn đề.

Học sinh trong lớp bùng nổ.

“Giang gia đỉnh vãi, Giang gia uy vũ.”

“Giang gia nói đúng! Đề này ngu ngốc.”

“Học sinh ngu ngốc chọn lầm nha cô.”

“Tôi còn tưởng tôi là người duy nhất làm được bài thi ngu ngốc này, cười chết.”

Chị Hoa bị tiếng “ngu ngốc” mạnh mẽ đập vào tai, lập tức nhướng mày: “Các em bớt ba hoa tại đây đi, người ngu ngốc cũng có thể làm đúng, các em nhìn xem ngoại trừ cái câu ngu ngốc này các em sai bao nhiêu?” Chị Hoa nói xong liền bước xuống, dọc đường nhìn qua từng cái một chỉ đích danh: “Lâm Đa, ba; Lý Kỳ, bốn; Dư Bằng Phi, ba; Miêu Giai, hai……”

Đọc một vòng, cuối cùng cũng tới hàng cuối.

“Giang Bùi Tri, không, nhìn ra chênh lệch không? Đừng nghĩ rằng sai cùng một câu hỏi với người khác là vinh quang, người khác đều làm sai nhưng em làm đúng mới lợi hại, chỉ biết la hét vớ vẩn, đến lúc lên trường thi ai hét với các em? Nắm chắc điểm mới là vua, cô nói đúng không Triệu Gia Hứa?”

Triệu Gia Hứa không phản ứng kịp.

Chị Hoa gõ vào sau ót hắn: “Phía sau có sẵn hai người thầy ngồi đấy, nếu không có việc gì thì có thể nhờ chỉ bảo một chút, kì thi tháng em dám tuột khỏi hạng 50 cô chắc chắn sẽ treo ngược em lên đánh.”

Triệu Gia Hứa “Hức” một tiếng, chị Hoa: “Những người khác?”

“Nghe rồi ạ ——”

“Bộ dạng chết chóc gì đây, lớn tiếng chút!”

“Nghe rồi ạ!”

Chị Hoa kết thúc tra tấn nhưng bóng ma của Triệu Gia Hứa vẫn còn, trong giờ học nhịn không được xoay xuống, âm thanh cực nhỏ hỏi: “Thầy Giang, xin chỉ bảo cái này.”

Văn Khoát: “?”

Cậu giật mình một cái, trong lòng nói thầy Giang bà nội cậu.

Bị chị Hoa chế giễu, đầu óc đồ ngốc này cũng không thay đổi chút nào.

“Thả rắm gì chứ, cút.”

Giọng nam sinh vừa trầm vừa lạnh, lông mày sắc bén lạnh lùng, bình thường vừa nhìn đã thấy dữ, lần này Triệu Gia Hứa nghe một câu như vậy thiếu chút nữa tè dầm, nhưng bản thân Văn Khoát không hề tự biết, bởi vì ngày thường cậu cũng nói như vậy.

Cậu không ý thức được mình và Giang Bùi Tri thật ra theo khía cạnh nào đó mà nói là hai loại người, Văn Khoát cũng là học bá, kiêu ngạo giả nai thiếu đánh hơn bất cứ ai, khi không vui phát cáu không ít, đánh nhau như gia súc nhưng học sinh ban một không sợ cậu bởi vì cậu rất mềm lòng, ai cũng hiểu rõ.

Trước kia trong lớp có một nam sinh beta bị bắt nạt, mỗi ngày đều mang theo thương tích đi học, gia đình nhỏ của cậu ta cũng không giàu, loại chuyện này có thể nhịn được thì nhịn, kết quả là Văn Khoát không nói một tiếng ra ngoài nằm vùng đánh những người đó một trận, một đấu tám, đánh một trận thành danh.

Cho nên học sinh ban một đều thích cậu, trong đầu cũng tôn trọng cậu.

Nhưng Giang Bùi Tri không giống vậy.

Loại học thần này vốn là không dính khói lửa phàm tục, người khác gần như không thể móc nối chuyện thiện lương thích giúp đỡ mọi người này với anh, anh thoạt nhìn là một bộ dạng lạnh nhạt, hơn nữa dáng dấp còn không dễ chọc, đôi mắt hẹp dài đảo qua một chút là có thể khiến bắp chân người ta bị chuột rút.

Bội phục là bội phục, nhưng không ai dám trêu chọc.

Cho nên có thể tưởng tượng được, Alpha 1 mét 87 vừa nhìn bề ngoài đã cảm thấy lực chiến đấu nổ tung nói một câu “Cút”, lực sát thương lớn bao nhiêu.

Triệu Gia Hứa không chút nghi ngờ Giang Bùi Tri có thể một quyền đánh hắn thành hai khúc, hắn cũng không dám hỏi lại “thầy Văn” bên cạnh, dù sao vẫn cảm thấy anh Văn của hắn hôm nay cũng trở nên kì lạ.

Văn Khoát không biết Triệu Gia Hứa nói thầm cái gì, nhưng cậu thật sự khó chịu.

Không sai, thuốc nổ chính là câu “thầy Giang” của Triệu Gia Hứa.

Tối hôm qua vốn dĩ ngủ không ngon, một câu “thầy Giang” này khiến Văn Khoát trực tiếp nhớ đến giấc mơ “Tiết vệ sinh sinh lý”.

Vốn dĩ cậu cũng đã quên, lần này thì tốt rồi, nhớ lại toàn bộ.

Nói là thời gian càng lâu thì ký ức về cảnh trong mơ càng mơ hồ, nhưng Văn Khoát cả buổi sáng suýt bị “thầy Giang” càng ngày càng rõ ràng tra tấn chết.

Cảnh trong mơ lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu, cậu lại hết lần này đến lần khác phân hóa trước mặt “thầy Giang”, hết lần này đến lần khác chịu đựng ánh mắt của “thầy Giang” dường như thật sự đảo qua tuyến thể của cậu, Văn Khoát cả buổi sáng nhanh chóng điên lên.

Giữa trưa tan học các học sinh khác như chạy nạn trùng trùng điệp điệp đến căn tin, trong phòng học chỉ còn thừa lại hai người.

Văn Khoát, và Giang Bùi Tri bị Văn Khoát ngăn lại bên trong.

“Xin cậu thương xót, nghĩ biện pháp.”

Giang Bùi Tri: “?”

“Nếu không hai ta lại đánh nhau thử xem? Đánh một trận cũng được.”

Giang Bùi Tri đóng sách trên bàn lại: “Tôi cảm thấy chúng ta đánh nhau thành đồ ngốc có khả năng khá cao.”

“Vậy cậu nói làm sao bây giờ?!” Lông mày Văn Khoát đều nhíu lại.

Giang Bùi Tri dừng một chút, quét mắt nhìn cậu một cái, đột nhiên hỏi: “Trước kia cậu có phải……”

Văn Khoát: “? Có phải cái gì?”

Đối phương lại không thả rắm: “Rốt cuộc là cái gì? Cậu nói chuyện nửa câu rồi ngừng là có nhân tính hay không?!”

“Cậu có phải rất sợ tôi không?”

Văn Khoát: “?”

Đồ rùa này nói cái rắm gì thế?

“Tôi sợ cậu? Buồn cười, cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Tôi lại sợ cậu……”

Văn Khoát bắt đầu nói quát quát quát, chuyện vừa rồi quả nhiên vứt sau đầu, nói một hồi lâu mới phản ứng được.

“…… Tôi cảm thấy đầu óc cậu có bệnh.” Văn thiếu gia chậm rãi quăng ra một câu.

Giang Bùi Tri dùng tay chỉ vào đầu: “Đầu óc của cậu.”

“Cút.”

Chuyện khiến Văn thiếu gia bối rối một buổi sáng vẫn không có kết quả, Giang Bùi Tri không đề ra biện pháp giải quyết, cũng không có ý định đánh nhau với cậu, cãi cọ cùng cậu vài phút thì đi ra ngoài, còn dư lại một mình Văn Khoát khiến cậu rất lo lắng.

Cậu dựa vào tường xoay bút, xoay một lúc lại chú ý tới bóng dáng quen thuộc từ bên cửa sổ đi qua.

Anh đẩy cửa tiến vào, mang theo cơm trưa, sau khi trở lại đặt trên bàn, Văn Khoát nhìn nhìn hộp cơm, đồ ăn thanh đạm nhạt nhẽo.

Cậu bĩu môi: “Cậu không biết người thành phố Hoài thích ăn cay à?”

Giang Bùi Tri mặt không đổi sắc: “Gần đây bị bệnh, kị cay.”

Văn Khoát nghi ngờ nhìn chằm chằm anh hai giây: “Sao tôi không cảm thấy cậu bị bệnh.”

Giang Bùi Tri không nói thêm gì nữa, Văn Khoát cũng không lại lẩm bẩm, cậu biết người này rất quy củ, lúc ăn cơm tuyệt đối không nói nhảm, hồi bé khi cậu ăn chực nhà anh nhiều lần không thể đánh rắm, cậu cũng đã quen.

1 giờ 40 Nhất Trung vào học, học sinh ăn cơm trưa xong sẽ đến phòng học nghỉ trưa nửa giờ, bởi thời điểm đi học này vốn là thời gian nghỉ trưa lúc trước, trường học biết đoàn sản xuất lừa cũng chịu không nổi giày vò như vậy nên cũng ngầm đồng ý để học sinh có thể ngủ, Lưu Đại Nhãn cũng không chọn giờ này tới lắc lư.

Văn Khoát không buồn ngủ, hỏi Giang Bùi Tri muốn điện thoại.

Không ngờ một đêm một buổi sáng không gặp, điện thoại đã nhanh chóng bùng nổ.

Mở màn hình là thông báo Wechat liên tiếp, Văn Khoát theo thói quen dùng vân tay giải khóa, sau khi giải sai hai lần mới nhấc ngón tay lên.

Chẹp, phiền phức.

Cậu nhập mật mã vào, dễ thấy nhất là “Có Tiền”.

Có Tiền:

Anh anh anh anh anh anh anh anh, anh Văn anh Văn anh Văn, mau mau mau đánh game.

Thời gian biểu thị là 10 giờ đêm qua, lúc ấy cậu đang nước sôi lửa bỏng với Giang Cẩu đây.

Có Tiền:

Anh anh, hôm nay cậu có gì đó không đúng nha, có chuyện vui mới à?

Có Tiền:

Là Nữu Hỗ Lộc · Giai Tông tôi không xứng được cậu sủng ái?

Có Tiền:

Anh anh anh anh mau, đánh game, mẹ tôi đợi lát nữa đến thu điện thoại của tôi, lần này tôi thi không tốt bà ấy quang minh chính đại lắm.

Lúc sau lại không có tin nhắn tới, Văn Khoát đại khái tưởng tượng được đối phương bị rút gân lột da như thế nào.

“Có Tiền” là một người bạn tốt của cậu, tên Cao Giai Tông, hồi còn học cấp hai thì học lớp bên cạnh, cấp ba học ở trường Phụ Trung. Hắn cũng là một đại thiếu gia, là người thừa kế đầu tiên của cửa hàng “Cao Lão Trang” bán lẻ món ăn và quán thịt nướng ở khu phố cổ của thành phố Hoài, cuộc đời thích nhất là ăn, sợ nhất là mẹ hắn, A cao to mỗi ngày đều bị mẹ đánh đến lăn lộn đầy đất.

Văn Khoát cực kì thấy chết mà không cứu, đang câu môi cười thì thấy màn hình lại lóe lên một cái.

Xác chết Cao Giai Tông không biết đã trải qua cái gì lại không khéo đúng dịp vùng dậy.

Có Tiền:

Anh anh anh anh anh sao còn chưa online, đánh game đi, tôi mới lén lấy điện thoại mẹ tôi đang giữ ra nè, có ở đây không, nhanh lên.

A FIRST:

Ở đâu, đăng nhập vào game đi, anh đây mang cậu đi bay.

Có Tiền:

! Xác chết vùng dậy cắn cậu!

A FIRST:

Không biết nói chuyện thì cút.

Có Tiền:

Đăng nhập đăng nhập!

Hết chương 9

______

Editor: Xin lỗi mn nha, hôm qua mình quên đăng truyện mất đấy ạ 😔.