Đúng Độ Gặp Đào Hoa

Chương 1



Lúc tôi đang phơi quần áo ngoài ban công, tay đột nhiên run lên, cái áo hai dây in hình dâu tây nhỏ đáng yêu vèo cái rơi xuống.

Ở tầng dưới, có một đôi tình nhân đang chuẩn bị hôn môi, rồi không lệch một li, áo nhỏ đáng yêu rơi xuống...... đậu ngay trên đầu nam sinh.

Đúng là nghiệt duyên mà.

###

《01》

Nam sinh phản ứng rất nhanh, kéo phăng cái áo hai dây rũ trên đầu mình xuống, ngẩng đầu nhìn lên đây—

Nhà tôi ở tầng 3, với khoảng cách gần mười mét, chúng tôi liếc mắt nhìn nhau một cái.

Cũng là một nam sinh lớn lên rất đẹp trai.

Tôi thậm chí chưa kịp xin lỗi, lòng đã hoảng hốt, theo bản năng giật mình lùi về sau.

Trong phòng, tôi đi qua đi lại, bụng đầy thấp thỏm bất an.

Người này... hẳn là sẽ không tìm tới tận cửa đâu nhỉ, hẳn là…… Không thể đâu?

Nhưng mà, đời không như mơ.

Không lâu sau, một loạt tiếng đập cửa rầm rầm vang lên.

Chớp mắt đầu tôi choáng váng, xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ mở cửa nhà ra.

Đập thẳng vào mắt, lại là cái áo hai dây in hình dâu tây của tôi.

Nam sinh mặc áo sơ mi đen, đang dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy nó, thấy tôi mở cửa, cậu ấy khẽ quơ quơ qua lại.

“Chào chị, đây là của chị sao?”

Giọng nói rất êm tai, mắt đảo một cái, tôi lướt nhanh đánh giá một lượt.

Nhìn gần, hình như còn đẹp trai hơn chút.

Vừa đẹp vừa trắng, tuyệt.

Nếu không thước phim xấu hổ vừa rồi, nếu cậu ấy không có bạn gái… Nói không chừng còn có thể phát sinh chút chuyện xưa đó nha.

Thật đáng tiếc.

Đối diện vài giây, tôi phục hồi tinh thần, chối đây đẩy: “Không phải.”

Chuyện xấu hổ như vậy, ai thích thì nhận đi.

“Vậy, là người nhà chị làm rơi?”

“Nhà tôi chỉ có mình tôi, không còn ai khác.”

Nói xong, tôi định đóng cửa lại, ai ngờ người nọ trực tiếp duỗi tay tới cạnh cửa chặn lại, “Chị chắc chứ?”

Nói rồi, cậu ấy ý vị thâm trường nhìn tôi một cái, đồng thời chỉ chỉ ban công.

Tôi mờ mịt mà theo hướng ngón tay ấy quay đầu lại nhìn ——

Cái bra nhỏ xinh dâu tây cùng bộ đang vui vẻ tung tăng trong gió.

Tôi: “……”

Có lỗi rồi.

Tôi mạnh mẽ khống chế cơ mặt, nỗ lực duy trì giọng điệu bình thản:

“À, vậy chắc là bị gió thổi bay rồi, cảm ơn cậu đã nhặt giúp tôi nhé.”

Nói xong, tôi liền chuẩn bị duỗi tay lấy cái áo hai dây của mình về.

Nhưng người nọ lại nhấc cái cánh tay lên, không chút khách khí mà nghiêng người lách vào nhà, “Chị gái già à, đừng giả vờ nữa, nói đi, tính bồi thường thế nào?”

Chị gái lớn?

Tôi tăng xông trong nháy mắt, nhưng mà, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, lửa giận lại dần tắt đi.

Ừ, cũng không sai, chính là chị gái lớn mà.

Nhưng mà, cái động tác tôi dùng để tự an ủi lại bị tên này nhìn ra, cậu ta câu môi cười cười:

“Chị gái già, tôi nói chính là tuổi, chị đừng có hiểu lầm nha.”

“……”

Trầm mặc hai giây, tôi bỗng bật cười, liếc mắt nhìn cậu ấy, châm biếm lại:

“Không có gì, tôi cũng không chấp em trai nhỏ làm gì cả.”

Đương nhiên, tôi cũng cố tình nhấn mạnh chỗ nào đó.

Bị tôi châm chọc thế, nhưng người này cũng không tức giận, mà lại đi niết áo hai dây của tôi, sải chân đi tới sô pha, an nhàn ngồi xuống đó.

Lúc này tôi mới chợt bừng tỉnh.

Trong nhà có một người lạ ngồi đó, tôi không dám đóng cửa lại, chỉ cẩn thận đứng trước cửa nhìn cậu ta.

“Cậu muốn làm gì?”

Nam sinh quay đầu nhìn tôi, bỗng nhiên bày ra vẻ tươi cười vô hại, xưng hô còn đột ngột thay đổi:

“Chị đừng hiểu lầm, em tới là muốn đòi bồi thường thôi.”

Biết rõ đối phương giở công phu sư tử ngoạm, nhưng giờ này trong nhà chỉ có mình tôi, tôi không dám cứng rắn với cậu ta, chỉ có thể căm giận hỏi:

“Bồi thường cái gì?”

Nam sinh hơi ngả người dựa ra sau, hai ngón tay kẹp áo hai dây kia chưa từng buông lỏng.

“Chị à, bởi vì cái áo này của chị, mà bạn gái sắp theo đuổi được của tôi chạy mất rồi, thiệt hại tinh thần này chị tính bồi thường thế nào đây?”

Tôi chửi thầm trong bụng.

Bảo sao lại tới tận cửa hưng sư vấn tội, hóa ra là áo hai dây rơi lên đầu, mất mặt, bạn gái nhỏ chạy mất.

Con người tôi, từ trước đến nay có chút đặc thù, đó là miệng nhanh hơn não.

Não còn chưa kịp load xong, mà lời đã bật ra khỏi miệng trước:

“Vậy tính thế nào? Đòi tiền không có, còn muốn bạn gái, thì cậu thu được một cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu này.”

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, hứng thú đánh giá tôi một lượt, sau đó cười cười.

“Tôi không có hứng thú với chị gái già.”

“Cái rắm.”

Tôi khịt mũi coi thường cái danh "Chị gái già" này, nhịn không được mà phản bác: “Rõ ràng là chị gái nhiệt tình như lửa, thấu hiểu lòng người.”

Tên nhóc này vẫn còn quá non, chờ cậu ta lớn lên, sẽ biết chị gái tốt ở chỗ nào ấy mà.

Lúc tôi đang tự mãn trong lòng thì phía sau đột ngột truyền đến giọng nói của mẫu hậu đại nhân, “Điềm Điềm, các con……?”

Vừa quay đầu lại, liền thấy mẹ tôi đang đứng trước cửa, lẳng lặng nhìn nam sinh lạ lẫm ngồi trên sô pha.

Tôi trầm mặc vài giây, đang chuẩn bị giải thích, lại phát hiện mẹ tôi đảo mắt, dừng trên cái áo hai dây mà cậu ta kẹp trên tay.

Biểu tình trên mặt mẹ tôi bỗng trở nên rất là vi diệu.

Biểu tình này, ánh mắt ấy, nhìn thế nào cũng thấy đó là chuẩn mực của mẹ vợ nhìn con rể ấy.

Bà ném túi đồ ăn trong tay cho tôi, sải bước vọt tới sô pha ngồi xuống.

Nam sinh phản ứng mau lẹ, nhanh nhẹn giấu cái áo hai dây ra sau lưng, sau đó ho nhẹ một tiếng, “Dì à, chuyện là thế này……”

“Không cần giải thích, dì hiểu mà." Mẹ tôi cười cười, đáy mắt thêm vài phần mờ ám, sau đó đưa tay rót cho cậu ấy cốc nước:

“Chắc con là bạn trai mới của Điềm Điềm nhỉ, con bé hay nhắc tới con lắm, dì còn nhớ này, con là……”

Nói rồi, mẹ tôi giả vờ bày ra cái vẻ nhất thời quên mất, nam sinh rất hiểu chuyện, do dự đôi chút, tiếp lời bà:

“Dạ dì, con là Thẩm Mặc.”

“Đúng đúng, là tiểu Thẩm! Điềm Điềm nhắc con suốt thôi, nói con đối xử với con bé rất tốt.”

Thẩm Mặc cười cười, quay đầu liếc tôi một cái, “Đúng không?”

Tôi: “……”

Gặp quỷ rồi.

Tôi dám cam đoan, trăm phần trăm là mẹ tôi đã nhận ra đó là áo của tôi, vì trước đó là bà đi mua cùng tôi.

Tôi, một cô gái 24 tuổi đã thành niên, mà bà ấy nhất nhất phải chọn cho tôi một bộ đồ lót dâu tây nhỏ với cái áo hai dây kia, còn lừa người gì mà dâu tây hút đào hoa.

Giờ thì xem này……

Quả thật đào hoa tới rồi đấy, nhưng là đào hoa thúi.